Hồng Mông Linh Bảo
Chương 97
Chương 99 Ngắm Hoa Thưởng Hương
Sau ba ngày bọn Minh bốn người lại đi học, hôm qua vì biết chuyện của Tú-Ngọc và ba má nàng thì hơi buồn, chàng đến nay mới biết ba má nàng khinh rẻ mẹ chàng bị chồng bỏ từ khi chàng còn tấm bé. Ba má Tú Ngọc là ông bà Khổng Thi Thơ thấy Tú-Ngọc mến mộ Minh thì đã tìm hiểu thân thế chàng, sau đó biết Mai-Nhị sống một mình lại nghe người ta nói nàng bị chồng bỏ từ khi Minh chưa ra đời thì cho là Minh sinh trưởng trong một gia đình xấu, bố mẹ bại hoại từ đó khinh miệt nghiên cấm không cho con gái liên lạc với Minh nữa.
Mấy năm nay Minh lo đì học và lo việc của mình nên không biết gì việc này, ba ngày qua ở nhà mới nghe được và biết việc này. Từ khi còn là“ Minh Ngố“ chàng cũng đã bị bạn học đem bố mẹ mình ra mà khinh khi, nhạo báng đều bị chàng đánh cho tan tác, năm sáu năm nay không bị ai sỉ nhục mình nữa nên quên dần, nay lại nghe ông bà Khổng khinh chê mẹ mình thì máu nóng nổi nên cũng may tiềm năng khống chế thất tình lục dục đã đạt được tương đối cao nếu không ông bà họ Khổng Thi Thơ kia không được yên lành như vậy.
Niên học năm nay có thêm ba bạn học mới, hai nữ một nam và cũng có hai bạn nam phải nghỉ vì lý do tài chánh gia đình hay đổi sang trường khác vì dọn nhà.
Đặc biệt một trong ba người là một mỹ nữ, Thục-Hương so với hai nàng Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết không hơn nhưng nam sinh ai cũng muốn ham thích của mới vật lạ nên số đông nam sinh hướng nàng làm quen, liếc mắt hâm mộ, nhìn lén đánh giá xảy ra như uống nước. Thục-Hương đặc biệt người như tên khi ai đến gần sẽ nhận ra được thân nàng tỏa ra thoang thoảng một u hương hoa lan dễ chịu, lôi cuốn muốn ở gần bên nàng mãi. Nàng có tướng mạo đáng gọi là mỹ nữ, cao 165 cm, thân hình thon, mình dây, lưng ong, tóc dài đen xanh óng ánh, làn da trắng mịn, khuân mặt trái xoan cân đối, đôi mắt ướt, hai mí trong sáng, lặng lẽ như nước hồ thu, hấp dẫn nhất có lẽ là đôi môi nhỏ đỏ như son, dưới chiếc mũi cao nhỏ.
Thục-Hương đi học được người trung niên đưa đón bằng một chiếc Porsche màu trắng, chứng tỏ gia thế nàng giàu có danh vọng. Người trung niên tường mạo hùng mạnh, gân cốt hiển lộ ra ngoài, nhìn vào cũng biết là người có luyện võ, không nên chọc vào.
Thục-Hương trong lớp chỗ ngồi được xếp ngay trước mặt Minh, tâm tình chàng từ sau khi hiểu rõ sự khinh bần trọng phú của Ba Má của Tú-Ngọc thì thay đổi thận trọng đối với người giầu có và người danh vọng, quyền thế nên chàng không thèm quan tâm để ý đến Thục-Hương. Sau hơn một tuần ngồi phía sau nàng, vẻ đẹp từ tướng mạo đến thân hình mảnh dẻ dịu dàng của nàng cứ đập vào trong mắt, thỉnh thoảng mùi lan thoang thoảng lại bay vào hai lỗ mũi, cuối cùng chàng quan sát nàng Thục-Hương này kỹ hơn. Một buổi giờ học Văn chàng nhìn chăm chú vào nàng đánh giá, thấy nàng dáng người tuy mảnh dẻ, cao ráo thon thon nhưng không gầy, da thịt mềm mại mịn màng, che kín xương cốt.
-„Nàng Thục-Hương này thân thể tuy không nóng bỏng nẩy lửa một cách lộ liễu, song đầy đặn, đồi núi, eo biển phân minh không thiếu.“
Thục-Hương cảm thấy có người ngồi phía sau mình nhìn trừng vào mình thì nhột nhạt như bị nhìn thấu từ ngọn tóc đến gót chân, thân thể như bị lột trần không sót chỗ nào. Nàng quay lại nhìn Minh thì thấy đôi mắt sáng quắc chủa chàng, nàng chưa từng thấy ai có ánh mắt sáng như vậy, thấy Minh đang còn nhìn mình mỉm cười thì tức giận hỏi:
- Anh nhìn người ta gì mà dữ vậy?
- Em cũng nhìn anh, sao cấm anh nhìn em được? Vả lại có dữ gì đâu, chỉ nhìn thoáng qua mà thôi!
- Còn nói là chỉ thoáng qua, làm cho người ta nổi cả da gà.
Bỗng nghe một giọng xen vào cảnh cáo Minh:
- Minh! Tao cấm mày nhìn Thục-Hương kiểu đó.
Minh nghe giọng cũng biết ngay là Sơn-Bình cũng là học sinh mới trong lớp chàng nói:
- Mày là cái gì của nàng mà đòi cấm tao, phải chăng mày là chồng nàng hay là ba ba của nàng.
- Tao chỉ là bạn của Thục-Hương.
- Mới chỉ là bạn, vậy mày không có tư cách gì để cấm ai cả. Một bông hoa đẹp trước mắt, ai muốn nhìn muốn xem cứ nhìn cứ xem, chẳng có ai mất mát gì cả. Nếu bông hoa là của mày, lại không muốn cho ai thưởng thức nhìn xem, thì mày đem về nhà cất kỹ đi đừng đem ra ngoài kẻo mất.
- Thôi anh Minh đòi xem hoa đó làm chi, trong lớp chúng ta còn biết bao nhiêu bông hoa đẹp nữa.
- Nghe thấy rõ chưa, trong lớp còn bao nhiêu bông hoa, ta còn chưa muốn nhìn xem. Bông hoa được để mắt tới cũng là có phúc phận tràn đầy rồi, mày còn vô lý cấm này nọ…
- Không được, tao cấm mày không được ngắm nhìn Thục-Hương kiểu đó.
- Mày thật là vô lý, tao chỉ tò mò ngắm nhìn đôi chút rồi thôi, mày lại cứ dây dưa mãi, đã vậy tao cứ ngắm nhìn cho đã. Vậy mày làm gì được tao…
- Tao phải dạy dỗ mày một bài học cho mày biết lễ phép… biết thế nào cư xử với phái nữ.
- Thì ra mày tự cho mình là cao thủ hiểu phái nữ, biết ga lăng chiều chuộng phái nữ. Giỏi thì cứ tiến lên thử đi!
Lúc này Sơn-Bình xấn đến gần hùng hổ, Minh quan sát thấy hắn oai phong, vóc người khoẻ mạnh chân tay bắp thịt rắn chắc, đoán hắn chắc cũng học được mấy miếng võ nên nhìn hắn chờ mong.
- Mày đứng ra đây cho tao dậy mày.
- Các bạn đứng lên rời bàn đi, để tao ngồi đây tiếp thằng Sơn-Bình mấy chiêu.
Đây là lần đầu tiên xảy ra tranh chấp trong lớp từ khi Minh vào trường này học, mọi người tránh ra xa. Lê Tuân, Huyền-Trâm và Ánh Tuyết thấy có người muốn đánh Minh thì lại càng hứng khởi, chỉ sợ không có ai nổi loạn làm trò chứ học hơn một năm yên lặng chán lắm rồi. Ba người vội ủng hộ cho Sơn-Bình cho hắn tự tin thêm nên hô:
- Sơn-Bình cố lên!
- Sơn-Bình! Bap bap bap.
- Sơn-Bình! Bap bap bap
Thấy cái bàn trước mặt Minh ra đầu ghế ngồi, đẩy cái bàn qua một bên rồi nhìn Sơn-Bình nói:
- Mau mau lên đi, tao không có nhiều thời giờ đùa với mày.
Sơn-Bình thấy Minh khinh thường mình máu nóng nổi lên xông lại nhắm ngay mặt Minh đá ba cước liên hoàn. Minh lấy cạnh tay chém đỡ vào cổ chân đối thủ sau đó tay phải nhanh nhẹn biến thành cầm nã thủ chộp lấy cổ chân Sơn-Bình. Sơn-Bình thấy cổ chân mình bị nắm bắt cả kinh chưa kịp rút lại đã cảm thấy cả cái chân tê tái, sau đó lại cảm thấy như chân mình không còn thuộc về mình nữa, cả người bủn rủn đã thấy Minh buông chân mình ra, người té ngã nằm xuống đất chân bị bắt lúc này mới dần hồi phục.
Sơn-Bình cả sợ, thấy chân phục hồi lại cảm giác mới bớt lo lắng, cố gắng bóp mấy cái ráng đứng dậy nhưng không được, Lê Tuân thấy vậy vội nâng hắn dậy nắn bóp một ít cho huyết khí thông suốt vận hành mới khỏi hẳn.
Thục-Hương lo lắng cũng chạy lại hỏi han thấy Sơn-Bình không sao mới nhẹ người. Sơn-Bình là bạn của nàng từ nhỏ đi đâu cũng chiếu cố lẫn nhau, lại học cùng lớp, hôm nay vì chuyện của nàng nên bất bình can thiệp chẳng dè mới được một chiêu đã thảm bại.
Minh dùng cầm nã thủ phản đòn liên hoàn cước khiến Lê Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết sáng mắt lên thấy Minh đang dùng cạnh bàn tay chém gạt bất ngờ lại dùng cầm nã đúng là môn võ của hai tên tóc quăn Hiên Viên Thập Bát Chảo mới một thế đã khiến cho Sơn-Bình thảm bại. Tuyệt chiêu.“Thật Nhanh”. Dường như cách nhau mấy tháng võ công của Minh đã tăng lên đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Trong khi đó những người xem chung quang chẳng hiểu gì, chỉ thấy Sơn-Bình xông vào đá Minh sau đó nằm lăn ra đất không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sơn-Bình đi đứng lại được trong lòng sợ hãi, không dè thằng Minh này quá lợi hại vừa đánh đã hạ mình bị tê bại một chân, cũng may mình với nó không có thù hận gì nên nó nhẹ tay nếu không mình mất một chân như chơi.
Vừa xếp lại bàn ghế, mọi người vào chỗ ngồi cô giáo chủ dậy Anh ngữ đã vào, mọi người bình tĩnh trở lại chăm chú học hành như bình thường.
Mấy tuần học trôi qua, Thục-Hương bây giờ cả trường đều biết đến, những nam sinh lớp mười hai đến tán tỉnh làm quen vô số, dù Sơn-Bình muốn cản cũng không được, vả lại không ai đi quá trớn, chỉ nhã nhặn đến làm quen thì không ai trách họ được, mọi chuyện Thục-Hương phải nhã nhặn khéo léo giao thiệp, từ chối hay nhận lời là do nàng. Từ ngày xích mích với Sơn-Bình Minh cũng không để ý nhiều đến nàng, đến nay đã quen xem nàng như em gái giống như Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết. Thục-Hương thấy Minh đối với mình không hứng thú như lần đầu thì cảm thấy mất tự tin, tự hỏi chẳng lẽ sắc đẹp của ta kém đi, hay hương của mình nhạt mờ hay sao mà mất đi sức lôi cuốn đối với Minh.
Thấy Minh hờ hững nàng trái lại để tâm theo dõi quan sát Minh lúc đầu chỉ là tò mò tìm hiểu, sau càng lúc càng nói chuyện với chàng nhiều hơn.
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
49 chương
60 chương
98 chương
3611 chương
52 chương
394 chương
692 chương