Chương 88 Xuất Khiếu Phân Thần - Cà phê năm nay có vẻ được mùa nhỉ. - Nhờ ơn Trời mưa móc đầy đủ, đúng lúc nên khá đậu, cà phê đã lớn nên không cần dự trữ nữa chúng ta đem hết cà phê dự trữ ra bán, lấy tiền nuôi sống vợ con. - Được rồi giá cà phê hiện tại tại thị trường bao nhiêu một ký? - 47.000đ/kg. - Được ta trả cho chúng mày 55.000 đ/kg. Chúng mày cân rồi để một chỗ cho tao. - Tất cả là 31 tấn. - Được đây là một tỷ bẩy năm triệu. Chúng bay mười một người ta cho mười một ký cà phê Chồn Hỏa. Mày đem chia tiền và cà phê cho mọi người đi. Đây là số Handy của tao, khi nào chúng mày có cà phê muốn bán hay có chuyện cần thì gọi thử một tiếng, nếu tao ở nhà thì tao tới. Đang khi chia tiền Minh thu hết cà phê vào trữ vật nhẫn. Vừa thu xong cà phê đã thấy một thằng nhỏ cầm một cái hộp nhỏ đến, thần thức Minh nhận ra trong hộp có sáu con gà con nhỏ rích. Thằng nhỏ đem hộp gà con đến nói: - Cháu tặng cho chú sáu con gà này, nó là gà rừng, hôm qua cháu với bạn cháu gặp một ổ, không bắt được gà mẹ chỉ tóm được mấy con con, sợ là sẽ không nuôi được, sáng nay chết một con rồi. - À, lần sau gặp gà mẹ với gà con thì đừng có bắt, mày nuôi không nổi đâu, gà con và mẹ nên để cho chúng lớn nên, bắt gà rừng trống chơi thì được, nhưng chúng khi bị bắt thì không chịu đá, thịt lại ít. Vậy tốt nhất chẳng bắt chúng làm gì. Mấy con gà này tao nuôi thử xem, may ra thì sống được. - Cháu có nuôi cả gà nòi, chú muốn xem không? - Xem thì xem, mày dẫn đường đi. Minh đem sáu con gà rừng con vào trao cho Cao Hưng chăm sóc rồi trở ra. Minh và Mỵ Điệp theo thằng nhỏ đến nhà nó, mẹ nó cũng tò mò ra chào đón, có lẽ thằng nhỏ nói chuyện của Minh cho mẹ nó rồi. Sau nhà quả nhiên thằng nhỏ có nuôi một con gà xám thả chung với một con mái và bốn năm con gà chọi con. Minh thấy con trống không tỉa lông cắt tích gì cả, khoảng 3kg cựa hơi nhú ra. - Này mày tên gì? - Cháu tên Quân. - Quân này, mày muốn xổ gà với gà của tao một trận không? - Cái gì, chú cũng có gà chọi hả? - Có nuôi vài con. - Đá chứ! Đâu chú bắt gà của chú đến đây. - Được rồi, chờ tao một chút! Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới hỏi thả thần thức kiếm thì thấy có mấy con gà mơ còn tơ thả ngoài, không hiểu thằng Cao Hưng sao thả nó ra, mấy con này cùng ổ nhưng đi với nhau, chẳng hiểu ra sao. Minh bắt một con tương đương với gà của chú nhỏ đem ra. Con mơ lông mọc đầy đủ, cũng chưa xuống lông cắt tích gì, Minh bắt nó ra xem qua loa một chút đem lại gần con gà Xám, con Xám vừa trông thấy con mơ vội đứng yên nghinh địch, cánh một bên xệ xuống ánh mắt sáng như sao nhìn trừng con mơ. Con mơ thấy con Xám cũng sửa lại tướng đứng, ngênh cổ cao lên trước kêu “lúc túc” đập cánh gáy một tiếng. Thằng Quân thấy Minh đem ra một con mơ tuyệt đẹp thì say mê lại gần xem kỹ. - Wau! Tam tài án thiên. Gà tài! Minh nghe vậy xem kỹ chân con mơ, quả nhiên chân trái có ba vảy dắt từ gối trở xuống đúng ba vảy. - Thôi mày bắt con xám lại đây phun nước cho nó một chút, chúng ta cho chúng nó đá thử một chút. Mỵ-Điệp nói chuyện với mẹ thằng Quân nhưng tai nghe hai người nói chuyện không bỏ sót một câu. Nàng thấy hai người phun nước cho gà vào nách, đầu, cổ… sau đó buông gà ra. Hai con gà nòi không chờ đợi nhảy vào đánh ngay, đòn thế nhanh liên tục những tiếng lạch phạch, hết đòn giao, hai con vào đòn thế của mình, con mơ đi dưới, đá vỉa, đá mé và đá hầu, còn gà xám đi trên. Đá được khoảng mười phút gà xám bị một đòn cáo ngã ngửa, Minh vội giữ con mơ lại không cho đá bồi chờ con xám tỉnh lại rồi cho đá tiếp, con xám sau đó thở dữ quá nên đá vài phút nữa thì thôi không cho đá nữa. - Gà mày thả vườn cho đạp mái nên đá chút đã thở như bò, mình đá vậy thôi. - Vâng, gà tam tài án thiên của chú đá dữ quá, lại có đòn cáo gà cháu chịu không nổi. - Mày thích tam tài án thiên lắm à, để tí tao cho mày một con gà con. Minh lại làm nước rửa sạch vết thương, vỗ hen cho gà mơ, Quân cũng học theo làm gà Xám như vậy rồi thả gà ra. Minh đem gà bỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi kiếm một con gà con tam tài án thiên thì thấy có một con gà ô nhỏ mới được khoản ba tuần. Minh bắt ngay ra, đưa cho Quân nói: - Cho mày con tam tài án thiên này, nhớ chăm nuôi kỹ nó đó. Mai kia nó lớn may ra được nhờ, mày lại phải cất giấu kỹ kẻo bị ăn cắp ăn trộm đó. Thằng Quân thích quá ôm con gà xem đi, xem lại, chân phải nó đúng là có tam tài án thiên, mặt trông hung dữ vô cùng. - Gà quý !! Tam tài án thiên, ô chân trắng….Cám ơn chú!! Minh thấy thằng bé mừng cuống quýt thì cười nói: - Ráng chăm nuôi lớn lên! Chúng ta đi đây. Minh và Mỵ-Điệp về Đắc Lắc, hôm sau Minh đón Tuân đi Tu Chân giới vì mùa nghỉ hè đã tới. Tuân từ sau vụ bại dưới tên tóc quăn tu luyện không ngừng, võ kỹ cũng luyện hằng ngày, cuối tuần nào Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết cũng được Minh đem vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện. Trong đó ba người đều có đột phá Tuân đã có bảy cấp, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết hai cấp. Minh đưa Tuân vào Hồng Mông Linh Châu cho hắn tiếp tục tu luyện, chàng lại nói với Mỵ-Điệp: - Em chờ anh một chút! Vừa dứt tiếng chàng đã bay mấy không thấy bóng dáng, dù Mỵ-Điệp dùng thần thức cũng không theo dõi được. Nàng ngạc nhiên nghĩ “Chẳng lẽ sau khi chàng đột phá thành nguyên anh kỳ thần thông lại tăng lên một bực. Sao ngay thần thức của mình cũng không tác dụng.” Vừa nghĩ đến đây Minh đã đứng ngay trước mặt nói: - Đó là tác dụng của ẩn thân thuật mà anh mấy hôm trước nghiên cứu! Thế nào? Chúng ta đi thôi! Hai người ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, đây đúng là nơi gần thạch động chàng tu luyện mỗi cuối tuần trong khi còn đi học. Minh nói: - Chúng ta ở lại đây ba ngày, anh muốn tu luyện củng cố nguyên anh cảnh giới một ít, nếu trên đường có bất ngờ gặp kẻ thù còn đường xoay sở chạy trốn. - Với ẩn thân thuật kỳ quái của anh còn có ai phát hiện hòng đuổi kịp mà phải lo. - Trên đời vật đều có tương sinh tương khắc, một khi gặp bảo vật chuyên môn khắc chế các ẩn thuật thì mình bó tay chịu chết, lúc đó hối hận không kịp. - Tăng lên tu vi là căn bản nhất để bảo đảm tính mạng có thể dựa vào đó mà bảo vệ người thân. Em cũng cố gắng lên, nhanh tiến lên nguyên anh trung kỳ. Thấy Minh giọng nói nghiêm nghị ra vẻ quan trọng thì chàng xem không đùa, nghĩ lại trước kia bao nhiêu người che chở cho mình đã phải rời xa, sau khi trở thành nguyên anh kỳ tưởng là có thể tự lo cho bản thân, không cố gắng tu luyện rồi bị tên Lang Nhân kiếm chuyện, khiến chút nữa bị hắn bắt làm vợ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện phải làm vợ cho chó sói nàng rùng mình ghê tởm, may mắn được theo chàng bây giờ đã an ổn vì quyết định theo chàng, dựa vào chàng song cũng phải cố gắng tu luyện phòng khi chàng không ở bên mình được thì đủ sức tự vệ. Những cô gái bình thường thì không cần như vậy, mình có sắc đẹp, mị lực lớn thì khác, càng nhiều mị lực càng cần bản lãnh để bảo vệ và càng cần có chỗ dựa vững chắc. Thấy chàng quan tâm mình như vậy nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, mặt khác chàng lại ra sức tu luyện tăng lên bản lãnh của mình. - Vâng! Em hiểu rồi, em cũng đi tu luyện đây. Minh vào thạch động ngồi xuống tĩnh tọa chỉ trong chốc lát đi vào cảnh quên mình, chàng nội soi thấy quang anh một trong đan điền, một trong thức hải cũng ngồi tĩnh tọa chàng bắt đầu vận chuyển chân khí theo cách cũ, chờ linh khí chung quanh hội tụ mới lôi cuốn sắp xếp thành những vòng xoắn ốc, sau ba tiếng đã có sáu vòng xoắn ốc, thấy chưa đến cực hạn chàng lại cố gắng thêm, sau một tiếng đồng hồ nữa quả nhiên vòng thứ bảy cũng đã hình thành, chàng giữ nguyên tình trạng này thu nạp linh khí, những khí tạp được các vòng xoắn ốc thanh lọc loại bỏ dần càng vào trong vòng nhỏ càng tinh thuần, chàng yên tĩnh thu nạp một lúc lâu bỗng thấy một luồng chân khí bị một luồng khí lạ hút đi về phía thức hải, chàng đoán ngay là Hồng Mông Linh Châu thấy lượng linh khí vừa thu nạp đầy dư nên nhận lấy một phần chân khí của chàng, chàng thấy vậy vẫn không để tâm trí chi phối vào chuyện đó cứ kiên trì tiếp tục, cho đến khi Hồng Mông Linh Châu thu lấy chân khí lần thứ ba thì chàng hấp thụ khoảng một tiếng nữa rồi dừng lại xả công. Chàng dùng thần thức quét chung quanh thấy Mỵ-Điệp vẫn còn đang tu luyện thì vào xem thức hải, Quang Anh đã thức vừa thấy Minh đã nói: - Ta muốn ra ngoài xem một chút. - Ra ngoài? Ra được hay sao. - Được chứ sao lại không? - Vậy thì ngươi thử ra ngoài xem. Quả nhiên Quang Anh theo huyệt mi tâm bay lơ lửng ra ngoài. Chỉ thấy Quang Anh sáng láng, bóng tối trong thạch động bị đẩy lui khiến khắp thạch động sáng như bên ngoài. - Ở ngoài cũng thoải mái lắm chứ, có điều ở thạch động này hơi chật. Nói xong Quang Anh độn đất đá xuyên thẳng lên phía trên, gặp ánh nắng mặt trời thì đứng phơi ngửa mặt như hưởng thụ thưởng thức. Bỗng Quang Anh nói: - Thôi ta trở về đây! Nàng Mỵ Điệp sắp vừa thức tỉnh đang chuẩn bị đến đây. Nói xong thu nhỏ bay qua mi tâm huyệt trở về thức hải. Minh nghe vậy dùng thần thức xem phía Mỵ Điệp, thì nàng đang bay đến đây chưa tối đã hỏi: - Vừa rồi chuyện gì xảy ra ở đây mà sáng lên cả một vùng? - Có cái gì sáng đâu? Ngươi nói ánh sáng mặt trời. - Không phải, ánh sáng mặt trời màu khác, ánh sáng này màu trắng xanh. - Ngươi tu luyện thế nào, có thuận lợi không? - Cũng được. Minh đang còn nghi ngờ, vừa rồi rõ ràng Quang Anh của mình có thể xuất ra ngoài, phải chăng như tu vi Tu chân giới hay gọi Xuất Khiếu kỳ hay Phân thần kỳ, Quang Anh của mình đã phân ra làm hai, cũng có thể là phân thần. - Thôi chúng ta tiếp tục lên đường. Minh đem phi xa ra khởi động hai người đi thẳng đến Đông-Duyến châu Ngọc-Huyền Đan tông, Minh đem Mỵ-Điệp vào động phủ của mình, dùng thần thức quan sát một vòng thấy ổn mới đem Lê Tuân ra, nhìn thấy Tuân lại sắp đột phá tầng bảy sang tầng thứ tám luyện khí hậu kỳ thì Minh vui mừng nói: - Lần này ở đây ngươi thí luyện nhiều một chút đem nhiều lợi ích, tăng tiến thêm tâm cảnh. Minh đưa hắn thẳng đến phòng của bạn hắn Du Lượng, Du Lượng tu vi đã ở cấp chín, không biết bao giờ tu vi Lê Tuân mới có thể ngang hàng với Du Lượng này. Du Lượng vừa xuất quan thì Tiêu Khắc đến, hai người hỏi thăm nói chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua. Minh thấy không có chuyện gì nữa dặn Tuân: - Mày cứ theo Du Lượng tu luyện đi, khi nào trở về tao sẽ tìm mày, đừng lo lắng gì cả, dù mày ở đâu tao cũng có thể tìm ra mày. Tiêu Khắc gật đầu tỏ vẻ đã nghe rõ. Minh trở lại động phủ rồi âm thầm cùng Mỵ-Điệp bay đi khỏi Huyền-Ngọc Đan Tông. Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123