Chương 51 Oan Hồn hại người Minh đi về nhà nhưng thần thức theo dõi Bành Vũ, hắn Huyền-Trâm, Ánh Tuyết lại có mấy học sinh chứng kiến bị dẫn đến trạm công an khai báo sau đó được thả hết. Một vị công an nói thầm: - Không ngờ trong thành phố nhỏ này lại có cao thủ ẩn hiện như thần long, ban ngày giữa công chúng xuất hiện cứu nguy cho nữ sinh kia mà không ai nhìn thấy được. Mấy người công nhân người hoa này vừa đến Lâm Đồng làm mỏ quặng Bautxit, mấy ngày đã đi chơi các vùng lân cận lại hay ở giữa công chúng ghẹo gái. Phiền phức họ gây ra càng ngày càng nhiều. Xem ra nạn trai thừa gái thiếu ở đó quả thực to lớn, ra chế độ một con, thì biết bao nhiêu bào thai gái bị giết vì phần nhiều muốn có trai nối dòng, nay lại trai thừa gái thiếu. Bành Vũ được bạn hộ vệ năm tiếng sau về trại công nhân ở Tân Rai, Lâm Đồng, hắn bị cấp trên hạch hỏi một lúc rồi đuổi về phòng, Minh chờ hắn chợp mắt ngủ, thần thức đưa vào mi tâm hắn đọc hết trí nhớ thì biết, người Trung Quốc chuyển công nhân qua đào móc quặng bautxit Aluminium ở Lâm Đồng. Bất quá toàn là nam công nhân, ở trong nước khó kiếm vợ cạnh tranh quá lớn, không gia thế, không tài giỏi, không đẹp trai thì chịu ở độc thân đi, nay qua đây cơ hội hiếm có hắn háo hức kiếm, hắn chẳng dè chọn ngay Huyền-Trâm, còn đang là một học sinh tuổi dưới vị thành niên, nay bàn tay đã bị thương nặng, chắc chắn nay mai bị đuổi về. Minh biết luôn hắn được sư phụ chỉ dạy Tiệt quyền, vốn có tài học võ, lại chăm chỉ luyện tập ngày đêm nên luyện đã đến mức tinh thông, ngay cả võ sư Taekwondo đệ tam huyền đai hắn cũng nắm chắc phần thắng. Đáng tiếc hắn đối quyền với Lê Tuân, cũng là nhân tài luyện võ, ba năm nay lại luyện Ngự hỏa và Thanh Mộc công quyết được Minh trợ giúp lên đến tầng năm, nên hắn thảm bại, còn không biết đối phương là ai mới càng bực mình. Tiến trình hắn tu luyện được Minh ghi nhớ hết, lúc rảnh đem ra nghiên cứu rút tỉa ra một chút. Có khi lại nghĩ ra mấy chiêu mới ra trò chứ không phải chuyện chơi. Minh lẩm bẩm: - „Hy vọng kinh nghiệm lần này, lần sau hắn bớt kiêu ngạo và khinh người một chút. Đi tán gái mà khi bị từ chối lại chửi đối tượng là con mọi thì thật là hết ý....“ Minh lại tự hỏi: - Chẳng lẽ vùng tây nguyên Lâm Đồng thực sự có quặng mỏ Bautxit? Nếu bán cho bọn họ rồi thì dân Việt nghèo như ta được gì nhỉ? Nghĩ vậy Minh bay đến Tân Rai Lâm Đồng, liền lén lút đem thần thức đi sâu xuống lòng đất dò xét, một lúc quả nhiên thấy đúng là quặng bautxit Aluminium, chàng lại tìm sâu hơn, xa hơn đến một chỗ có Aluminium tinh khiết, ít tạp chất nhất xem xét. Sau đó đưa thần thức trở về. Minh suy nghĩ làm sao xuống sâu xuống lòng đất để đào móc, chàng đem hết kiến thức đã đọc suy nghĩ, nhớ lại các công pháp đã đọc qua, thì thấy nghi ngờ, trong hỗn độn ngũ hành quyết có đề cập một môn ngũ hành độn thuật không biết có thể độn thổ không. Minh nhớ kỹ phần này rồi vận ngũ hành khí theo đầu khẽ niệm xuống, thì bỗng thấy chung quanh mình tối đen như mực thì lẩm bẩm „thì ra mình đã ở dưới lòng đất, không ngờ ta cũng độn thổ được“ Chàng lại đen thần thức dò đến chỗ lúc nãy rồi độn xuống hướng đó. Chàng lấy thanh đao số ba ra vận ba thành khí lực vạch ngang một đao thì thấy đao khí cắt một đường sâu ba mét, chàng liền quyết định cắt thành khối mỗi khối quặng ba mét khối, trong vòng năm tiếng chàng liên tục xuất đao cắt ngang cắt dọc khi dừng đao thì đã thấy khoảng mười bốn ngàn khối, mỗi khối 3x3x3= 27m khối Mỗi khối nặng 72900kg (72 Tấn). Chàng thu hết vào Hồng Mông Linh Châu giới thì đếm được mười bốn ngàn khối tổng cộng nặng 1.008.000 Tấn thuần Aluminium. Minh về nhà đã một giờ sáng nên vội lên giường ngủ mấy tiếng thì trời đã bắt đầu sáng, chàng dậy luyện quyền thì thấy thằng Rần cũng dậy rất đúng giờ, cả tháng nay hắn học lén không ít nên Minh lần lượt luyện các quyền pháp quen biết. Chàng dùng thần thức theo dõi nó, quả nhiên những lúc rảnh rỗi hắn chăm chỉ luyện tập, hạ bàn đã khá vững, xem như đã học xong phần nhập môn của Vovinam nên rất vừa lòng. Bây giờ dù gặp đứa lớn hơn nó hai ba tuổi nó cũng có thể tự vệ được. Trong lớp Rần học cũng khá, toàn chơi với những đứa nghịch ngợm, hắn cũng có tính thương người nên hay giúp bảo vệ mấy đứa yếu. Tất cả hành vi của Rần không thoát khỏi thần thức của chàng. Hôm sau đi học Minh thấy Huyền-Trâm và Ánh Tuyết thỉnh thoảng nhìn Lê Tuân thì thầm nghĩ „chẳng lẽ hai nàng đoán Lê Tuân hôm qua đã ra tay giúp Huyền-Trâm?“. Lúc ra chơi Minh đi với Tuân nhưng tai vẫn nghe được hai nàng nói chuyện. Ánh Tuyết nói: - Ta thấy không đúng lắm, bóng dáng kia quả giống hắn nhưng thân thủ quá nhanh, chỉ thấy tàn ảnh vụt qua đã biến mất nên không tin hắn đã đạt đến trình độ này. Ta chưa thấy cao thủ nào lợi hại như người hôm qua, nếu ta gặp được cao nhân đó nhất định xin bái làm sư phụ. - Hôm qua trong lúc tao đang chuẩn bị tiếp lấy quyền kia thì thấy bóng lưng người tiếp quyền kia sau đó biến mất, từ dáng vóc đến bóng lưng đều không sai. Minh nghe đến đây thì nói Tuân: - Hai nàng khẳng định là ngươi hôm qua giúp nàng đấy, nàng nhìn thấy bóng lưng ngươi. Ánh Tuyết còn muốn bái ngươi làm sư phụ nữa. - Vậy phải làm sao bây giờ một khi nàng hỏi thẳng. - Thì mày cứ chối, nói dối hôm qua chỉ đứng ở xa xem thôi. Còn bóng lưng thì thiếu gì có lưng giống nhau. Hôm sau có một người Hoa trung niên đến trường muốn gặp Huyền-Trâm hỏi chuyện Minh cũng biết chuyện gì xảy ra nên dùng thần thức theo dõi. - Bành Vũ là đệ tử của ta, tôi xin cô kể lại chuyện hôm qua xảy ra, để tôi quyết định sẽ xử trí hắn như thế nào. Thấy trung niên nói chuyệnn chững chạc lịch sự. Huyền-Trâm kể lại sự việc, thì trung niên trầm ngâm sau lại hỏi: - Người phế tay đệ tử tôi là ai, cô có biết không? Minh tuyết lắc đầu: - Lúc đó tôi mới bị trúng chiêu còn choáng váng nên không thấy gì hết, sau đó thấy Bành Vũ đã bị thương rồi. Trung niên tuy nói hỏi chuyện để quyết định về dạy dỗ đệ tử hắn như thế nào nhưng trong tâm thâm lại muốn biết người phế tay đệ tử hắn để kiếm cách trả thù. Câu hỏi vừa rồi cũng khiến cho Huyền-Trâm cảm giác được, đâu là sự thật. - Vậy tôi cám ơn cô. Trung niên nói xong đi thẳng, không có manh mối tìm, xem ra cô bé đã nói thật. Thằng Bành Vũ là nhân tài luyện võ mấy năm nay rất vừa lòng mình, chỉ vì mình không bao giờ chú ý đến hành vi của nó, để tự do hành động. Minh thấy trung niên bỏ đi cũng không gây chuyện làm gì, với tu vi của chàng hiện nay dù có đấu với trung niên cũng không có tính khiêu chiến. Minh nhận xét Tiệt quyền tính tốc độ,nhanh như tia sáng mặt trăng khi dùng mẫn cảm nhận ra sơ hở, và hình bóng địch thủ ra tay nhanh, mạnh, chính xác, trước là ngăn chặn đòn đánh đối phương và tức tốc phản kích. Chàng chép một bản Tiệt quyền, cách luyện tập rồi thêm vào nhận định cùng phương pháp luyện cảm quan của mình vào một quyển sổ tay đưa cho Tuân nói: - Mày trước hết nghiên cứu một chút, nếu hai nàng kia có hứng thú thì dạy cho họ để tăng khả năng tự vệ, quan trọng nhất trong đó là luyện tập tăng cường cảm quan. Hôm sau đi học gặp lại Tuân thì hắn đưa cho Minh một cái hộp vuông vắn nói: - Cái này là một lễ vật tặng ngươi, mỗi lần cần gặp ngươi thật khó nên tặng ngươi, nếu có chuyện người thân tìm ngươi dễ dàng hơn. Minh bóc hộp ra thì ra một cái touchscreen handy hiệu Nokia thì nói đùa: - Thì ra là tặng phương tiện để phiền tao. Minh mấy hôm trước đi qua vùng Lâm Đồng thấy nhiều cảnh thiên nhiên đẹp lại nhiều nguồn nguyên liệu thiên nhiên, quặng mỏ, rau, hoa, phong lan …..nên muốn đi du ngoạn tiện thể thu thập một ít hạt giống. Mỗi buổi chiều sau khi đi học về chàng lại nhắm hướng Lâm Đồng bay đi. Một hôm đang bay trên không Minh bỗng nghe tiếng khóc thê lương, chàng vội dừng lại xuống xem, thì một bé gái dễ thương máu me chảy đầy người, một chiếc xe Bus nhỏ đậu gần đó, tiếng khóc của mẹ cô bé đang ôm nó phát ra. Mọi người xem chung quanh không biết phải làm gì. Minh bỗng thấy linh hồn cô bé xuất ra khỏi thân thể, nhìn vào thân xác nó, rồi nhìn vào mẹ nó gọi: - Mẹ! Con bị người ta đẩy vào trước xe mini buýt chín chỗ. Không phải con qua đường không trông trước ngó sau. Tiếc thay mẹ cô bé và những người chung quanh không thể nghe nó nói. Minh nghì ngờ đưa thần thức xem chung quanh thì quả nhiên thấy phía sau bụi cây có hai oan hồn đang ẩn núp nơi đó, chàng vội bắt họ lại đưa vào Hắc tháp sau đó gọì cô bé: - Em bé gái, mẹ em không thể nghe em nói đâu. Chuyện gì đã xảy ra em mau kể cho anh nghe. - Em đang muốn băng qua đường nênn nhìn thì thấy có xen đang chạy đến nên em đứng yên đây, đến khi xe buýt đến thì không biết ai từ phía sau đẩy em ra đường cho xe buýt cán. - Em chờ anh xem xác thân em một chút, may ra có thể giúp em. Minh đem thần thức vào xác cô bé thì thấy xương xườn gảy bốn cái, xường hông gãy, phổi bị tổn hại nặng nề. Chàng muốn chữa thử nên nói: - Bác gái, xin đưa nó cho cháu, cháu xem dùm cho may ra còn cứu được. Bà mẹ đứa bé nghe thấy vậy vội đưa đứa bé cho Minh. Chàng không ngại máu me dính vào người vội đặt nó nằm thẳng xuống, dùng tay phải truyền chân khí vào người nó chữa trị phổi, một luồng chân khí ấm áp quenn thuộc theo kinh mạch qua bàn tay truyền sang, trong chốc lát chàng thấy hai la phổi đã ổn, chàng vội làm hô hấp nhân tạo cho phổi hoạt động trở lại, thì thấy sau đó tim có dấu hiệu đập đều, chàng vội dùng thần thức đem dẫn linh hồn bé gái vào mi tâm thân nó rồi tiếp tục dùng chân khí thúc cho tim hoạt động lại. Thấy tim đập đều hơi thở còn mỏng manh, chàng kiểm tra phổi thì không thây còn vấn đề gì thì kiên nhẫn chờ đợi nói: - Bác vào nhà chuẩn bị dọn riêng cho nó một cái giường, chờ một lát cháu sẽ đặt nó vào. Một tiếng sau hơi thở cô bé vững mạnh Minh đem đặt cho nó lên giường, dùng kim châm cho các nơi chung quanh xương bị gẫy bể mất cảm giác, sau đó dùng thần thức hỗ trợ, lắp xếp đặt lại tất cả vào chỗ cũ rồi mới dồn chân khí bao chung quanh chữa trị. Thấy nơi xương mới chữa đã nguyên vị chàng mới thu kim châm lại, chàng suy nghĩ một chút rồi đem một viên Huyết Đan cho nó uống, đồng thời kiểm tra tác dụng phản ứng của đan dược cho đến khi mạch máu trở lại điều hoà bình thường thì thấy mẹ của cô bé vẫn đứng bên quan sát lo lắng. Thấy Minh nhìn lại mình thì lo lắng hỏi: - Liệu có cứu được không? - Bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, tất cả những nơi tổn thương đã được chữa lành, bác chăm sóc cho nó mấy ngày thì có thể cẩn thận tập đi đứng cho nó. Minh lại đưa cho bác gái một đôi nạng nói: - Khi bắt đầu tập bác phải cẩn thận đỡ nâng từng cử chỉ, sau đó cứng cáp hơn thì đưa đôi nạng cho nó tự đi lại, khi nó đã tự tin thì bỏ một cây nạng ra sau đó tiếp tục đến khi bỏ ra hết đi đứng lại được thì tập thể dục toàn thân, bụng, lưng, chân tay. Thôi bác ráng chăm sóc cho nó cháu phải về, hôm nào rảnh lại đến thăm. Sau khi cháu đi bác cứ để nó nằm trên giường nghỉ ngơi, khoảng năm sáu tiếng nữa nó sẻ tỉnh dậy, cho ăn uống bình thường nếu nó đòi không cần cấm kỵ.Vị tài xế xe buýt kia không có lỗì gì đâu, bác không cần làm khó dễ hắn, khi bé tỉnh lại bác sẽ biết rõ. Minh về nhà đem hai oan hồn kia ra tính tội nên lạnh lùng hỏi: - Hai ngươi là ai, dám cả gan giữa ban ngày ra hại người. - Xin tha mạng... - Mau trả lời thẳng vào câu hỏi của ta, nếu còn lảm nhảm dư thừa ta diệt các ngươi hồn phi phách tán. - Chúng tôi là hai chị em Kiều-Anh và Kiều-Sương, năm xưa bị người ta cán chết ở trên quốc lộ 20 nên từ đấy sống quanh quẩn nơi đây, hôm nay thấy con bé kháu khỉnh ai cũng thương, lại có gia đình cha mẹ xum họp hạnh phúc nên ghen tị đẩy ra cho xe cán chết, mong sau đó nó sẽ đi theo chúng tôi. - Hai ngươi chết vì tai nạn lưu thông là bất đắc dĩ không ai muốn chuyện xảy ra như thế, cũng nên quên đi. Từ nay không được ở đó nữa, để ta giúp các ngươi giải oán khí trên người mau siêu thoát. Chàng không chờ hai oan hồn nói gì lập tức hấp thu hết oan khí trên chúng rồi thả tự do. Hai linh hồn vừa được thả ra đã nhanh chóng như hai tia sáng bắn lên không biến mất. Minh thẫn thờ suy lẩm bẩm. Trong phàm nhân không biết còn bao nhiêu oan hồn còn luẩn quẩn trốn ở trần thế, thỉnh thoảng còn ra hại người, dọa người, thật là chết rồi vẫn còn luyến tiếc không chịu buông ra hết oán thù. Minh mỗi ngày đi khắp nơi thu thập không biết bao nhiêu thú kỳ, chim lạ, mỗi loài một cặp, bao nhiêu phong lan mọc rên các cây cao, các hang hốc trong rừng chàng cũng thu thập mỗi thứ một ít, một vài lần đến Đà Lạt mua hạt giống rau, dâu tây, dưa tây.... Một hôm đang đi thu thập một ít cá, lươn, tôm tép đồng thì nghe thấy tiếng ốn ào. Minh ngạc nhiên nhắm hướng đi đến thì thấy chung quanh trồng toàn là cây cà phê, một đám thanh niên và trung niên đang vui vẻ tụ tập thấy Minh tới thì niềm nở mời vào. Minh ngạc nhiên hỏi: - Mấy anh hôm nay làm gì mà tụ tập vui vẻ vậy? - Hôm nay thằng Cò Ròn bắt được năm con lươn, chúng ta lại có mười máy người nên ba con lươn không thấm kẽ răng nên tổ chức đá hai độ gà lông, gà thằng nào thua thì bị làm thịt. Chưa nói xong đã thấy hai con gà được ráp cựa sắt xong xuôi. Hai bên thả ra gà phóng qua phóng lại năm ba cái đã có một con nằm giãy đành đạch, một người cầm sẵn dao và tô vội bắt con gà đó vặt lông cổ cắt tiết luôn. Độ gà thứ nhất vừa xong, lại có hai người mang hai con gà khác ra, cựa sắt đã cột sẵn sàng, lại một màn nữa lập lại. Minh lẩm bẩm „nhanh thật“, chàng thấy họ vui vẻ cũng vui lây, lấy ra hai chai rượu mua ở Brasil ra nói: - Ta cũng có hai chai rượu mới mua từ Brasil nửa năm trước, xứ cạnh tranh cà phê với chúng ta, hôm nay đem ra uống thử xem tài cất rượu của họ ra sao. Mọi ngườì chuyền tay xem qua hai chai rượu ngạc nhiên. - Mày mới đi Brasil về à, thật không? - Đương nhiên thật, nhưng tao chỉ chơi tắm ở bãi biển Rio của họ, con gái Brasil cũng có cô tuyệt đẹp có cô thì quá phì nhiêu đưa ra mấy bộ ngực làm tao nghẹt thở. Bãi biển đẹp lại có môn Beachvolleyball tính thể thao cũng được. - Mày cũng biết chơi Volleyball à, lúc nào ghé đây chúng ta giăng lưới ra chơi một buổi. - Cái gì, ở trong vuờn cà phê cũng có sân chơi banh Volley à? - Có gì lạ đâu, chúng tao có mấy sân để phơi cà phê, những lúc chưa tới mùa gặt hái, sân để không thì giăng lưới ra đánh, hay đem gà ra đá giải trí sau những ngày vất vả làm việc. - Thế ra đi làm cà phê cũng không cực lắm, còn có giờ giải trí. - Chúng tao cực nhất vào mấy tháng gặt hái, lo lắng lúc cà phê đơm bông, phải có mưa mới mong cà phê đơm bông ra trái, sau nữa lại lo phân bón tỉa cành. Năm nào cũng lo lắng cho được mùa, lại lo bán được giá, nếu không gia đình vợ con đói hay không có tiền cho tụi nhỏ đi học. Nói chuyện một lúc đã ngửi thấy mùi thơm bay vào mũi nhìn lại thì mấy đĩa lươn lá lốt đã được nướng xong, hai con gà cũng nướng vàng nhìn cũng đủ chảy nước miếng. Mọi người rót rượu rồi nâng ly uống, rượu Brasil đặc biệt nên uống trước tiên sau đó nhẩn nha thưởng thức món lươn lá lốt và gà nướng. Mọi người vui vẻ nhậu, nói chuyện cà phê, đá gà lông, câu cá, câu lươn, đào ao nuôi cá, thuỷ điện tự chế dùng cho một bóng điệnn Neon 3 tấc.... Sau khi nhậu vui vẻ Minh thấy có hai người tuy vui cười nhưng trên mặt có vẻ lo lắng thì hỏi: - Tao thấy từ lúc nhậu đến giờ hai anh dường như trong lòng có điều gì lo lắng thử nói ra xem may ra tao giúp được. Một người trong đó nói: - Chắc không giúp được đâu, vườn cà phê của hai đứa tao không biết tại sao mấy hôm nay bị bệnh, lá bắt đầu vàng, lá khác thì ủ rũ, chúng tao đã sịt thuốc trừ sâu, làm đủ phép nhưng không có tiến triển. Nói chuyện một hồi thấy họ xưng gọi mày tao tự nhiên không kể gì đến tuổi tác Minh cũng mạnh dạn xưng mày tao hỏi: - Vậy vườn chúng mày ở đâu chỉ tao xem một chút. Hai người chỉ vườn cà phê ở phía xa cách đó khoảng nửa cây số. Minh tập trung nhãn lực xem quả nhiên mấy cây cà phê này có vấn đề. Chàng đem thần thức vào một thân cây xem từ ngọn đế rễ, thì thấy rễ bị những con trùng màu tím đang gặm cắn rễ ăn ngon lành. - À, tao biết rồi, để tao giúp cho. Vườn cà phê chúng mày bị một loại trùng màu tím đang cắn rễ ăn, để tao thử diệt hết bọn chúng cho. Nói xong Minh đem Thanh Vân Tiêu ra thổi hai khúc, khúc thứ nhất dùng kim linh khí dồn vào Thanh Vân Tiêu quán chú vào âm thanh đi vào rễ các cây cà phê theo thần thức hướng dẫn, kim linh khí đánh cho bọn sâu chết tại chỗ không còn một con, sau đó chàng lại tấu bản Thổ Mộc Sinh mệnh quyết làm cho các cây cà phê bất kể đang bệnh hay khoẻ mạnh thêm sinh cơ bừng bừng, cả một vùng mấy chục mẫu chung quanh cây, lá, quả xanh tươi tốt thấy rõ. - Hai chủ vườn cà phê lúc nghe Minh nói „tao biết rồi“ lại nghe nói „tao giúp cho“ rồi lấy cây tiêu to lớn kỳ lạ ra thổì thì đồng nghĩ „thằng này bệnh thần kinh rồi, thổi tiêu mà cũng có thể diệt sâu, diệt trùng ư“. Đến khi hai người thấy màu sắc của vườn cà phê đang có lẫn màu vàng bỗng trở lên xanh ngát, lúc đó cả hai đều há miệng to mắt trợn lên nhìn. Mấy ngườì kia ở chung quanh lúc đầu không để ý, sau thấy hai người biểu hiện lạ lùng thì tò mò nhìn phía trước thì thấy các vuờn cà phê bỗng thay đổi thành xanh tốt bạt ngàn, họ không tin vào mắt mình vội dụi mấy cái rồi chạy ra vườn xem ngạc nhiên. Vừa xem một lúc bỗng trời trở nên tối tăm u ám, một trận mưa to dội xuống, mọi người lại chạy về lều nhậu tiếp. Một người nhìn Minh tò mò hỏi: - Vừa rồi mày thổi tiêu bài gì tao nghe lảng vảng tiếng được tiếng không. - Tao đâu có cốt ý thổi cho mày nghe nên chúng mày nghe được một ít cũng là giỏi lắm. Hắn nghe vậy lại càng tò mò hỏi tới: - Vậy thổi cho ai nghe? Minh tỏ vẻ thần bí: - Đương nhiên cho mấy cây ở vườn cà phê kia, mày không thấy à, chúng nghe qua tiếng tiêu của tao liền vui mừng, sức sống tràn trề không gì cản nổi cả cà phê của hai vườn kia đang bị bệnh cũng trở thành khỏi hẳn. - Cây tiêu của mày lạ lắm tao chưa thấy bao giờ, mày cho tao xem một chút. Lúc này cây tiêu đã đóng lỗ đổi thành dạng cây Tề Mi côn nặng nề, Minh đưa Tề Mi côn cho hắn xem, hắn xem kiếm lỗ mãi thì Minh cười thầm, „kiếm đi, chăm chỉ kiếm đi, cho mày kiếm đến sáng mai cũng chẳng thấy lỗ tiêu nào.“ Chờ hết trận mưa Minh liền cáo từ nói đùa: - Thôi tao về đây, khi nào có nhậu tao lại đến. - Nhà mày ở đâu? Minh đã đi được một đoạn khá xa nói vọng lại tuy nhỏ nhưng rất rõ: - Buôn Ma Thuột! - Cái gì Buôn Ma Thuột, thảo nào có khả năng chữa bệnh cà phê kỳ diệu. Minh bay về một chút thì nghe thấy tiếng con nít hay đàn bà đang khóc, chàng nhìn xuống thì thấy một con đường đất đỏ chỗ trũng giữa nối hai quả đồi, có một số đang ra sức dắt xe qua. Khúc này sau trận mưa lớn nước tiêu không kịp khiến đất đỏ trở thành bùn đỏ dẻo như kẹo kéo, xe đi qua bánh liền bị dính dầy cộm chỉ còn cách vác lên vai mà qua, nhưng qua cũng không dễ, vì khi chân đi vào đó thì vừa trơn, vừa dẻo nhấc chân lên cũng khó. Minh thấy vậy liền hạ xuống đến gần nói: - Những người nào chưa bước vào vũng bùn thì đứng chờ đó một chút! Trong vũng bùn đang có năm người, hai cô gái, một em nhỏ mười, mười một tuổi, hai vị trung niên. Minh tập trung tinh thần vào năm người khẽ niệm „Qua“. Năm người bỗng dưng một lúc cả ngườì lẫn xe được dời đến chỗ khô ráo thì mừng rỡ ngạc nhiên tưởng mình đang mơ. Vừa tỉnh lại đã thấy phía trước khu bùn lầy đã trở nên khô ráo, thì ra Minh đã được Minh dùng Hỏa chân khí làm cho khô trong chốc lát. Năm người xe còn bị dính bùn thì lo lấy cây cậy bùn ra, còn những người khác vẫn còn ngơ ngác thì Minh đã âm thầm rời khỏi nơi xa xa. - Các bà con cô bác đi qua được rồi đó, nhanh lên nếu mưa một trận nửa là khỏi về đó. Có người buột miệng nói: - Cậu ta là ai, như có phép thần tiên biến khu lầy thành khô ráo. Minh cứ mấy ngày lại tiện đường thăm cô bé bị tai nạn xe, mới có một tuần mà thương thế đã biến chuyển tốt đẹp có thể bỏ hết nạng ra đi đứng bình thường. Hôm nay cô bé vừa thấy Minh từ xa đã chạy đến gọi: - Anh Minh, tưởng hôm nay anh không đến. Minh bế đứa bé gái lên nói: - Diệu-Trúc ngoan, hôm nay đã làm được gì nào? - Chơi. Làm gì nữa? - Ăn cơm. - Hôm nay bé không tập đi à. - Không, mẹ nói bé chạy được rồi không cần tập nữa. Minh nắn tay nắn chân nó xem thì thấy quả nhiên thương thế đã lành hẳn thì đặt nó xuống đất nói: - Bé Diệu-Trúc tập theo anh nè! Sau đó làm mấy động tác hoạt động chân tay mềm dẻo, làm một hồi lại dậy nó đứng Trung Bình tấn một lát. Sau cùng với bảo nó: - Được rồi mỗi ngày bé nhớ tập một lát nhé, sau này làm được giỏi như anh. Bây giờ ngồi yên xem anh diễn mấy màn đặc sắc. Minh múa dẻo một màn rồi xuống một cái trung bình tấn vững chắc như trời trồng làm đất lún xuống cả phân, lại nhảy lộn mấy vòng trông rất nhẹ nhàng lại đẹp mắt. - Bé Diệu-Trúc trố mắt xem không chớp mắt quyên cả vỗ tay. Minh cười bế bé lên nói: - Từ nay bé nhớ chăm chỉ tập theo anh dạy thì có ngày bé cũng làm được giống anh thôi. Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123