Hồng Mông Linh Bảo
Chương 487
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 489
Thạch Thanh thu thẻ ngọc ma thần nữ nổi sát khí
- Lão không thoát được đâu.
Bọn a hoàn biết ngay Thiên Ma thần nữ dựa vào Truy Ẩn Cổ Huyết thần trùng trùng để theo dõi con mồi.
- Tốt nhất chủ nhân dùng nó để tìm ra tung tích của Hàn Tinh.
Lần trước Hà Băng Châu dùng cổ trùng định khống chế Hàn Tinh, không ngờ sau biến cố nàng mất hẳn liên lạc rồi tự trở lại nên nàng cho rằng Hàn Tinh đã chết khiến trong lòng trở nên bất an, như đánh mất một bảo vật, một nỗi buồn tiếc vô hình ẩn dấu trong tâm tư. Không ngờ lần này tin tức ngược lại Hàn Tinh chưa chết lại còn đem đến sự ngạc nhiên là có liên quan đến Bạch Quang Thành.
Hà Băng Châu nghe nữ tỳ thân cận đề nghị nàng lắc đầu vì biết là vô dụng, Truy Ẩn Cổ Huyết Trùng qua môt cuộc kinh biến bị tống xuất sợ hãi chạy trốn trở về rõ ràng không thể dùng được. Tốt nhất là chiếm được một thẻ ngọc bài thông hành kia.
Hà Bảo Châu ra lệnh cho thuộc hạ vừa thu được đi tìm Bạch Quang Thành thẻ ngọc bài. Sau đó hô:
- Chuẩn bị xuất phát.
Vừa nói xong đã thuấn di mà đi, mười tỳ nữ thân cận lập tức theo bén gót.
Bọn Thiên ma thần nữ đi khỏi, một đôi thanh niên thiếu nữ xuất hiện, thiếu nữ lên tiếng:
- Không ngờ Bạch Quang Thành bị huỷ diệt từ lâu, nay lại tái xuất. Ông nội mà nghe được tin này sẽ vui mừng biết bao. Chúng ta hãy mau báo tin về.
- Phải rồi, trong đại gia tộc chúng ta ba người bị nạn, trở thành người thực vật. Nghe ông nội nói, mối hy vọng cuối cùng đã biến mất vì Bạch Quang Thành đã bị hủy diệt. Chuyện này khiến ông nội buồn bã không muốn đi ra khỏi Thạch gia, bây giờ thành này tái xuất, chắc đây là cơ hội của Thạch gia. Vậy em mau trở về báo cho người nhà biết càng sớm càng tốt.
- Em muốn cùng anh theo dõi bọn kia.
- Không được, chuyện này nguy hiểm để một mình anh được rồi, còn em mau về đi, tốt nhất sử dụng truyền tống phù cho nhanh.
- Thôi được, vậy anh cẩn thận, nhất là con ma nữ vừa rồi.
- Biết rồi... Minh Châu em biết tính anh mà, làm việc có bao giờ sơ suất.
- Nhưng đối với con ma nữ này thì ngoại lệ, một khi Thiên Ma Vũ khúc của ả được thi triển ra anh sao chống nổi.
- Em quên Đàn đá của nhà họ Thạch chúng ta rồi à? Chuyên phá những thứ tà dâm âm hưởng. Yên tâm đi, trình độ ngón đàn của anh đã đủ trình độ âm ma bất xâm, còn có khả năng phản kích đối phương.
- Vậy anh cẩn thận, em về trước.
Thạch Minh Châu nghe lời sử dụng Truyền tống phù thân hình mảnh khảnh được bao trùm trong một luồng ánh sáng, trở nên mờ ảo rồi biến mất.
Thạch Thanh là anh họ cũng là đại ca đứng đầu thế hệ trẻ của Thạnh gia, kể cả bản lãnh lẫn kinh nghiệm đều xuất chúng. Lần này nghe tin tức quan trọng, nhưng nếu không có thẻ thông hành thì khó mà tìm được Bạch Quang Thành, vì thành này trước nay thần bí xuất hiện bất thường và mỗi lần xuất hiện đều mang lại tai họa lẫn lợi ích cho nhiều người. Ít có người gặp vận may đụng phải thời điển bạch Quang Thành xuất hiện, ngay khi tin Bạch Quang Thành bị diệt chỉ còn lại tàn phiến dưới đáy biển, đến gần đã khó, cơ hội vào còn khó hơn, trường hợp vào rồi còn bình an trở ra thì chưa từng xảy ra. Tin tức mới đây có Lê lão tổ thoát nạn nhưng chưa xác định rõ ràng.
Thạch Thanh biết tầm quan trọng của việc Bạch Quang Thành, một khi năm phế nhân tiền bối trong gia tộc được chữa khỏi thì Thạch gia lập tức có cơ hội quật khởi trùng tu phục hồi lại phong độ của gia tộc năm xưa, chẳng những không cần phải ẩn cư nữa, không còn bị hai đại gia tộc Thiết gia và Kim gia lấn áp nữa. Nàng Kim Thanh Phụng cũng thuộc về mình.
Thạch Thanh đắm chìm trong ước mơ tương lai một chút rồi giật mình thanh tỉnh độn kiếm nhanh như mũi tên bạc.
Thạch Thanh không sợ mất phương hướng vì đã bí mật để lại một tia thần thức trê người một a hoàn của Thiên ma thần nữ. Khi gần đến nơi Thạch Thanh kinh dị phát hiện máu tanh xộc vào hai lỗ mũi, thần thức thăm dò phía trước, trong một khu rừng phát hiện ba cuộc tranh đấu chí tử, dưới đất mười mấy cỗ tử thi, chính giữa còn có thể nhận ra lão Vạn Thông mới đây còn thưởng rượu tung ra tin Bạch Quang Thành, cũng là người được tặng Thẻ ngọc bài thông hành.
Thạch Thanh nhận xét chung quanh, ngoài ba cặp đang giao thủ đều là thần tướng cấp chín cấp mười, chưa tính bọn Thiên ma thần nữ lực lượng của chính nàng cũng tiếp cận cấp mười, còn có thuộc hạ cấp chín so với mình còn cao hơn một cấp, nên không dám động tĩnh ẩn nấp vào một chỗ kín theo dõi. Nhà họ Thạch công phu ẩn mình độc bộ chỉ trong chớp mắt Thạch Thanh được đá đất bao phủ trở thành như một tảng đá, ngay cả hơi thở cũng giấu kỹ.
Chẳng ngờ không may ngay lúc này tiếng đàn của Thiên ma thần nữ trổi nên một khúc dạo, khiến tâm hồn Thạch Thanh dao động, trước mắt đầy ảnh thần nữ khỏa thân.
Thạch Thanh cảnh giác vận khí ngưng thần chống chọi nhưng không hiệu quả, bắt buộc phải đem bộ đàn đá ra gõ đánh đinh đang mới đẩy lui được dâm tà ma âm kia.
Thiên ma thân nữ Hà Bảo Châu dùng thiên ma khúc quấy nhiễu địch, muốn mau chóng thắng lợi gặt thành quả, sợ để lâu sẽ gặp biến không ngờ mới tấu khúc dạo tiếng đàn đá đập vào màng nhĩ trong chát chúa, thật đáng ghét khó nghe nhưng đủ phá quấy khiến cho tâm bất an, nhịp phách hỗn loạn buộc phải ngưng..
- Sao lại có thứ âm công quỷ này phá Thiên ma khúc của mình.
Hà Bảo Châu tức giận, ngạo khí bị kích thích bốc cháy hừng hừng bất kể lợi hại tập trung tinh thần đem hết nguyên lực tấu lại. Âm ba công kích chuyển hướng đánh thẳng về phía Thạch Thanh.
Âm ba như một rừng kiếm khí bay ập lại khí thế to lớn mãnh liệt khiến ai nấy đều rùng mình.
Thạch Thanh không ngờ Thiên ma thần nữ vừa ra tay đã dùng sát chiêu, biết nếu để kiếm khí đánh trúng thì chưa chắc Thạch thuẫn cái lồng của mình chịu nổi, nhưng khốn nỗi không còn thời gian trốn tránh, hắn đành sử dụng độn thuật. Môn độn thuật của Thạch gia đặc biệt hơn người, có thể xuyên qua núi đá, sắt thép dù dầy cũng có thể xuyên thấu đi qua.
Thiên ma thần nữ thấy mục tiêu biến mất, thần thức nàng xuyên thấu lòng đất truy đuổi, thấy đối phương độn sâu vào lòng núi đá, nhắm không thể công kích tới được bèn chửi rủa:
- Nhát như thỏ đế! Chưa đánh đã chạy.
Nàng quên rằng tu vi của nàng cao hơn đối phương hai cấp bậc, chẳng ai dại gì liều mình tranh đấu với sự chênh lệch như vậy.
Thạch Thanh trốn xa, trái tim đập như trống làng liên tiếp, phần lớn là do vận toàn lực sử dụng vào độn thổ, một phần khác vì hình ảnh dâm ô của Thiên ma vũ khúc ảnh hưởng.
Đang độn chậm lại vì phát hiện phía trước sắp đến nơi vực thẳm, Thạch Thanh dừng lại kịp thời, đứng ngay tại bờ vực thẳm. Chẳng ngờ vừa định thân một luồng ánh quang trắng từ trên bay thẳng xuống cắm vào vách đá ngay bên cạnh.
Thạch Thanh định thần nhìn liền nhận ra vật đã từng thấy nên không khỏi thầm hô:
- Thẻ ngọc thông hành Bạch Quang thành.
Tay phải chộp nó vào tay nhổ ra, thân lại độn ngược vào lòng đất. Ngay lập tức vô số luồng thần thức dò xét về hướng này.
Một nhóm thanh niên tình cờ đang du hành trên du thuyền nhìn xuống thấy nột nữ tử hô:
- Ủa phía dưới kia chẳng phải là Tiểu Tịnh hay sao? Thoáng cái đã không thấy rồi..
Vừa nói xong trên thuyền bị động mạnh, hơn mười người lạ đáp lên du thuyền môt người hỏi gấp:
- Hắn là ai, nói đi. Các ngươi biết hắn thì nói rõ đi.
Nữ tử vừa lên tiếng bị khí thế của nhóm người hung hăng xuất hiện làm cho sợ hãi, nhìn đồng bọn dò ý kiến ngầm:
Một thanh niên dường như lãnh tụ nhóm nhìn nữ tử nói:
- Cô cứ nói cho họ biết, hắn không liên quan gì đến chúng ta.
Nữ tử nghe vậy mới bình tĩnh đôi chút, giọng hơn run:
- Hắn là Thạch Thanh, của Thạch gia.
- Vậy các ngươi là ai, liên quan gì đến hắn.
- Chúng ta chẳng có liên quan gì.
Thủ lãnh nhóm thanh niên từ lúc đầu bị mười người này xuất hiện hạch hỏi trong lòng bất an, sợ hãi không thôi, không biết thằng họ Thạch kia làm chuyện quỷ gì khiến cho bọn hung thần này đuổi bắt, cứ tình thế này với sát khí của họ cả bọn năm người sinh mạng đang trong cơn nguy hiểm, Kim Tiêu không khỏi oán thầm tên họ Thạch cũng chửi thầm cô em gái ngu muội khi không gọi tên thằng đó họ Thạch ra làm gì. Em gái cùng bốn tên họ Kim em họ hầu như còn chưa biết đại nạn sắp tới, cứ khai ra tên họ Thạch, xong rồi khó thoát khỏi bị tàn sát.
Quả nhiên vừa hỏi han xong, một trong mười tên ra tay. Kim Tiêu đã sớm cảnh giác nên đã kịp thời phát động một kiện thần vật gia bảo, Kim Cương bảo giáp áo choàng đang vận trên người, tà áo bao trùm Kim Thanh Phụng vào trong ẩn độn biết mất tại chỗ.
Mọi việc Thạch Thanh xảy ra lọt vào cảm giác của mình, vì hắn không còn đủ sức để độn nơi xa nên đành kiếm nơi trong vách đá ẩn mình. Thạch Thanh không ngờ gặp người con gái mình yêu thích chẳng có chút cảm tình gì dành cho mình, đáng xấu hổ cho mình chỉ yêu một chiều, không hiểu tâm lý của nàng, mọi ánh mắt và cử chỉ trước mặt từ đầu chỉ thân thiện là giả dối, nếu không chưa gì đã lập tức khai tên mình ra cho kẻ thù. Tuy vậy khi thấy nàng bị bọn ác nhân kia đánh cho dường như bị thương nặng, tim liền đau nhói, tay chân run lẩy bẩy.
- Thằng nhãi họ Thạch kia mau chui ra giao nộp Bạch Quang Thành thẻ ngọc ra. Ta cho mày chết toàn thây.
Thạch Thanh than thở cho số vận hẩm hiu:
- Thần tướng cấp mưòi, phen này khó thoát khỏi cái chết.
Không ngờ trong lúc đau lòng về tình cảm đang muốn chết, lập tức có người đến giết. Nghĩ vậy hắn thét lên:
- Có bản lãnh giết thì cứ giết, ai sợ chết mà ra giá với cả. Thẻ ngọc đừng hòng chiếm được trong tay ta.
Thạch Thanh như ý định tay cầm thẻ ngọc lập tức vận hết khí sức, dùng toàn bộ thần lực vào bàn tay bóp nát thẻ ngọc.
Trong khi tên kia nhắm ngay vách núi cách không chộp một trảo.
Cự Trảo năm ngón chọc thủng vách đá lôi ra một tảng đá khổng lồ, mọi người chú ý quả nhiên một thân ảnh tàn tạ quần áo rách rưới như tên ăn mày hiện ra, mặt mũi tái xanh như người mới khỏi bệnh, nắm chặt thẻ ngọc trong tay.
Vừa thấy dáng điệu của hắn, ba bốn tên đồng thanh hô to:
- Ngươi dám!!
Khí áp lập tức vọt đến, nhưng khi đến nơi bọn họ nhận ra nơi ấy trống rỗng, tàn ảnh vỡ tan, thay vào đó một đạo bạch quang chớp lên bay về hướng đông.
Thạch Thanh tưởng mình ắt phải chết, không ngờ lực vừa truyền vào thẻ ngọc, liền cảm giác bao nhiêu sức lực thần khí trong người bị hút hết, bất tỉnh nhân sự không hề biết mình bị thẻ ngọc phát quang bao trùm toàn thân mang đi.
Bọn kia đang ngơ ngác, nghi ngờ thì đã nghe giọng lanh lảnh của Thiên ma thần nữ:
- Toàn là đồ vô dụng. Đã ra tay phải làm cho đến nơi đến chốn sao còn đối đáp lắm chuyện đến nỗi thất bại trong gang tấc.
Tiếng đàn vang lên, bọn kia tâm trí lập tức bị khống chế, chưa hiểu ất giáp đầu đã rơi, thần thể bị chém nát.
- Hừ thằng nhãi họ Thạch của một trong ba đại gia tộc trên núi Phù Nguyên, Tiểu Yên Châu Đông Nam. Dám chọc đến bà cô này, ta san bằng Phù Nguyên sơn.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
96 chương
662 chương
173 chương
457 chương
1027 chương
599 chương
1039 chương
24 chương
990 chương