Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 484 Thượng cổ Nhện đầu rắn Bọn Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi Thiên Hỏa Tông cùng với năm cao thủ Thiên Phong, Thiên Thủy Thiên Mộc đều có cao thủ bị thần võng giam hãm, đã thi triển mọi thủ đoạn trước sau không sao thoát khỏi, chẳng những thân thể bị bó chặt mà ngay cả tâm thần cũng bị một lực lượng tinh thần trói buộc, muốn thuấn di ra cũng không xong. Lúc này trở nên bất lực tinh thần hoàn toàn bị khống chế. - Bảy tên nhân loại đã thấy lợi hại của chúng ta chưa? - Ngươi là ai? Đừng nói là người Thiên ma tông ma tộc. - Đã nếm bảo võng của ta còn không nhận ra được ta là ai? Đúng là bọn ngu ngốc, ai cũng cho rằng nhân loại các ngươi thông minh, mưu trí nhưng ta không cho là như vậy. Thôi để ta hé ra một chút để biết ta lợi hại như thế nào, chỉ sợ bọn ngươi nghe danh ta liền té đái vãi phân chết giấc. Lý Quang Nhạc nhớ lại Ma tộc không có nhân vật sở hữu loại bảo võng này, trong cách xưng hô của đối phương chứng tỏ hắn không phải nhân loại như vậy hắn chính là một yêu nhân, mà yêu nhân sử dụng bảo võng có hai yêu đại tộc, Nhện tộc và Băng Tằm tộc. Nhện yêu cũng như Tằm yêu có ít nhất mấy trăm chủng tộc, nhưng độc mạnh nhất là hắc nhện, hỏa nhện, băng tằm, hỏa tằm. - Chí dương bảo võng! Không ai tưởng tượng ra được một tên yêu tộc có thể luyện ra một kiện tinh thuần chí dương thần khí lợi hại như vậy. Khi bị nó chụp phải, toàn thân bị thiêu đốt như trong lò luyện kim luyện thạch. - Quân vô tri vô dụng, thì ra uy danh ta, của yêu tộc ta đã bị lãng quên rồi. Thôi trước khi chết ta cho càc ngươi một đặc ân nhìn thoáng một cái. Lý Quang Nhạc toàn thân bị nung nóng đau nhức, cổ họng héo khô, đầu óc choáng váng tai ù mắt mờ, chỉ còn nghe loáng thoáng đối phương nói chữ được chữ không, bỗng thấy trên tầng không phía xa hiện ra một cách lung linh mơ hồ một hình ảnh quái thú cực to, khí thế khủng khiếp. Hắn cùng sáu đồng nạn nhân không khỏi run lên hô: - Thượng cổ cự thần thú. Nhện Tinh mặt xà. Truyền thuyết đầu xà nhện độc tinh thượng cổ huyết mạch cường đại tiềm chứa âm dương, sau thời thượng cổ mạnh mẽ cường hoành đã ngưng tụ hoàn thành trở thành yêu thần linh, thuộc về một trong một trăm hai mươi tám thần linh yêu tộc, độc hại vô cùng bất kể đồng tộc hay biệt tộc đều ăn sạch nuốt chửng thôn phệ chiếm đoạt năng lượng, độc tố cho mình. Thời gian càng dài thực lực tinh thần càng trở nên mạnh mẽ tinh thuần, bình thường thần đế trở xuống gặp đều phải sợ hãi bỏ trốn cho xa. Bọn Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi vừa thoáng nhìn đã nhận ra nguồn gốc thân phận của yêu thần đều sợ hãi run rẩy, than mình số phận hẩm hiu đụng chạm phải loại yêu thần thượng cổ lợi hại này, không biết cao thủ ma tộc nào lại cất giữ thứ cực kỳ độc hại tà ác yêu vật này. Lúc này họ mới đành xuôi tay, bao nhiêu ý chí vùng vẫy mong trốn thoát biến mất, mắt nhắm lại không còn một tia ý chí hy vọng tranh đấu dành sự sống. Bỗng trước mắt một tia ánh quang sáng chói xẹt qua mạnh đến nỗi mặc dù mắt nhắm lại bọn Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi vẫn còn bị ánh sáng thâm thấu đi vào nhãn cầu nên ai nấy vội vàng mở mắt ra nhìn quên cả cảm giác đau đớn nung chảy toàn thân đã rút lui. Cảnh trước mắt xa lạ dưới vầng quang dịu êm hai ba chục người đang nhìn bọn họ ngạc nhiên quan sát. Lại Văn Khôi lên tiếng hỏi: - Đây là đâu? - Bạch Quang Thành. Mọi người đang xem lại nghe người nào ồ lên một tiếng, ánh mắt lập tức rời khỏi họ. Lạo Văn Khôi hướng theo ánh mắt họ nhìn theo, trên một màn ảnh giữa tầng không một nhân ảnh đối diện với một con Thượng cổ cự thần thú chính là Nhện Tinh mặt xà vừa đe dọa mình. Nhân ảnh kia chính là Hàn Tinh, kẻ mình đã xông vào trận pháp để cứu. - Không tệ! Kẻ có thể trốn thoát khỏi bảo võng của ta trước nay chỉ có ngươi. Nhện mặt xà vừa nói, vô số đạo quang mang bắn ra hướng Hàn Tinh chụp đến, không gian ma khí lập tức ba động bị dồn ép thành sóng dồn dập như núi ập đến. Hàn Tinh hừ một tiếng, bản thân phát ra một đạo sóng kình quang mang, như khí như nước lãng đãng bồng bềnh trôi đi, chẳng những đẩy ngược khí sóng còn trực tiếp đón chận các đạo quang mang của đối phương. Hàn Tinh khi vào trận liền phát hiện ra Thượng cổ cự thần thú, Nhện Tinh mặt xà và nghe rõ cuộc đối thoại của nó với bọn Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi mới biết rõ thân phận nguồn gốc. Chàng biết ngay sự lợi hại, nên vừa cứu bọn Lý Quang Nhạc, đem họ vào Bạch Quang Thành rồi tìm cách giải quyết con vật. Hàn Tinh vừa nếm khổ vì bảo võng, nhận ra sự lợi hại của nó nguy hiểm gấp mấy trăm lần so với Hắc Quả Phụ của mình. Ngoài bảo võng của nó chàng biết ngay tinh thần công kích của loại nhện sắc bén, có thể từ dùng âm ba công kích một cách vô hình. Đạo tinh thần công kích bị Hàn Tinh phá giải, Nhện mặt rắn bay lên cao, cự thân của nó che khuất bầu trời, khí thế như núi ập xuống đè bẹp đối phương. Hàn Tinh trước chiêu công kích lấy thịt đè người bị uy hiếp nghẹt thở, không gian chung quang người bị khóa trụ, tám cái chân như tám phương cột trụ to lớn niệm ý liền động, trong tay không biết lúc nào Bá Vương Thương bừng sáng vọt ra tám đạo cột sáng tương ứng công kích đánh ngược lên. - Xít...! Một âm vang chói tai sắc bét đâm chọc vào màng tai, Nhện mặt rắn bị đánh bay ngược lên, bốn cái chân bị cháy như bốn bó đuốc lớn, mùi khét lẹt phiêu đãng trong không khí... Hàn Tinh niệm lại động Bá Vuơng Thương vọt chính ngực cự nhện. Cự nhện nhanh nhẹn tránh thoát, toàn thân lung lay lắc qua lại vài cái, quỹ tích lúc tròn lúc vuông, lúc thẳng lúc cong. Nhanh đến độ chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành một cái lưới vọt về phía Hàn Tinh. Chiếc lưới chưa đến một mùi cay hắc hắc lọt vào lỗ mũi Hàn Tinh, khiến mũi cay sè khiến nước mắt nước mũi chảy tuôn ra, chân tay lập tức bủn rủn thân hình chao đảo lắc lư. - Độc!!! Hàn Tinh nhận thức nguy hiểm cận kề lập tức từ miệng phun ra một luồn chân hỏa, trong thâm tâm phải là bạch hỏa. Không ngờ một luồn hỏa xanh rờn dũng mãnh tuôn ra như gió cuốn, đón đầu lưới nhện óng ánh lung linh đang ập lại. Hàn Tinh kinh sợ, không ngờ tam muội chân hỏa của mình bỗng biến dạng, e rằng lần này phải chạy trốn thục mạng. Không ngờ thanh hỏa vừa chạm phải lưới nhện độc, một âm “Xèo!” ngắn ngủi vang lên, trước mắt bạch quang lóe lên chói mắt chiếc lưới nhện độc liền bị đốt biến mất. Hàn Tinh thấy vậy mới nhẹ người buông lỏng, lúc này mới cảm thấy độ nóng của thanh hỏa biến sắc của mình chẳng những không kém bạch hỏa lúc trước khi thăng cấp thần vương ngược lại còn bá đạo hơn trước. Hàn Tinh ngạc nhiên tự hỏi, tại sao không phải màu sắc ngọn lửa từ vàng, cam, đỏ, xanh rồi cuối cùng biến thành trắng, đó là lúc năng lượng đã vượt qua lư hỏa thuần thanh hay sao. Tại sao lại có chuyện nghịch chuyển phản hư từ trắng lại biến thành xanh như thế này. Cự Nhện độc tung lưới bị đối phương đốt hủy liền rít lên một tiếng chói tai bất ngờ bỏ chạy. Nó ý thức chân hỏa lam sắc của đối phương sức huỷ diệt bá đạo, sao còn dám tung bảo võng lần nữa. Nó thầm nhủ may mắn đối phương lúc đầu không đốt bảo bối của mình, nếu không bây giờ bảo vật bổn mạng của mình đã nguy rồi. Cự Nhện mặt rắn vừa chạy bỗng cảm giác quang cảnh quanh mình không đổi, lúc này mới nhận thức không gian chung quanh bị đối phương thao túng, thuấn di thoát đi xa mười vạn dặm, thì không gian chung quanh cũng đi theo đúng mười vạn dặm. - Ha ha! Cứ chạy đi! Thuấn di đi! Nếu thoát khỏi tay ta mới đáng là tài giỏi thông minh hơn người. Thượng cổ Nhện mặt rắn xưa nay chuyên chê cười nhân loại, mỗi khi bắt được nạn nhân đều sỉ nhục chê bai nhân loại ngu ngốc, rồi mới ăn thịt. Bản thân nó hiểu rõ linh trí nhân loại được thiên phú tuyệt diệu nhất trong các loài nên trong lòng vẫn ghen ghét đã thành kiến với nhân loại. Không ngờ hôm nay gặp phải Hàn Tinh, lúc đầu giuơng lưới bắt được hắn nên đã nắm chắc chín phần thắng lợi, không ngờ chỉ trong chốc lát, vị trí đảo nghịch chính mình trở thành con mồi mắc lưới còn đối phương là thợ săn. Phải chăng thế đạo hiện nay đã đổi thay. Thì ra Hàn Tinh trong lúc được bạch Quang Thành cứu đem ra ngoài chàng có chút thời gian quan sát Hắc Tháp trận pháp rồi diễn luyện trong thức hải, chỉ một hồi chàng đã thu được đáp án nên nắm vững trận pháp không gian này nên có thể khống chế và điều chỉnh truyền tống không gian trận, nên khi Cự Nhện mặt rắn vừa thuấn di, không gian trận đã bao trùm đối thủ cũng cảm ứng thuấn di theo. Nói chung đối phương thuấn di đi đâu cũng nằm trong sự khống chế của không gian pháp tắc do chàng nắm giữ. Chàng vừa ngộ ra liền có thể ấn chứng ngay, lần đầu tiên vừa thử liền gặt hái kết quả nên cao hứng hết sức cười to liên tục. Bọn Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi cùng Nhược Tố phải ở lại trong giữ thành cùng với bốn lão đại diện bốn cổ gia tộc Phong Lôi Thủy Hỏa là Hồng Thái, Hoàng Lưu, Nam Cung Thành, Âu-Hải Đồng chứng kiến trên màn ảnh Thái cổ Cự Nhện mặt rắn sợ hãi thuấn di trốn nhưng không thoát khỏi Hàn Tinh đều há miệng ngạc nhiên, không còn tin vào mắt mình. Ngay cả Thiên Ma tông Hà Am tộc cùng mấy vị trưởng lão còn lại cũng cảm thấy điều bất thường.. - Đây là thần thông quỷ quái gì, khiến thuấn di cũng không thoát, cứ đi rồi trở về vị trí cũ! Trái lại phía xa Hư Vô lão tổ và đôi vợ chồng Cao Cung Thập, Tăng Hồng Khuê không khỏi ngẩn người một lúc. Tăng Hồng Khuê nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng: - Thằng nhỏ Hàn Tinh này sao trong chốc lát có thể nắm giữ Hắc Tháp không gian pháp tắc, thi triển ra một loại không gian khác có thể theo bao trùm đối phương thuấn di đi theo, rồi thuấn di trở về. Hư Vô lão tổ gật gù tán thưởng: - Ngộ tính không gian của hắn e rằng không kém mấy lão già chúng ta. Có lẽ chẳng mấy chốc thời gian thượng giới ba tầng này là của bọn trẻ như hắn. Tăng Hồng Khuê sửng sốt buột miệng: - Tiền bối! - Đừng gọi ta tiền bối làm gì, hai vợ chồng ngươi cũng là thần đế sơ kỳ chỉ kém ta vài tầng có gì đáng kể không cần xưng hô như thế! - Như vậy sao được! Tiền bối vẫn là kẻ đi trước bọn trẻ không ai theo kịp. - Ồ! Khoan nói chuyện này xem thằng nhỏ định giải quyết độc vật này thế nào. Hư Vô lão tổ nói xong lại nhíu mày tinh quang chợt loé bắn về hướng khác, trên mặt tỏ vẻ đầy nghi ngờ trong khi đôi vợ chồng không phát hiện điều này.