Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt Chương 461 Lỡ tay giết yêu nhân Hàn Tinh tinh thần phấn chấn ngược lại thân thể uể oải, chàng đứng yên lặng vận chuyển nguyên lực tán ra toàn thân xoa dịu thân thể, những tế bào bị tổn hại lập tức được hồi phục, còn nhựng tế bào chết đi lập tức được cá tế bào mới sinh ra thế chỗ. - Xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào? Đến lãnh địa Kim Giác Long Ngư tộc chúng ta định làm gì? Hàn Tinh đang bận rộn chữa trị tổn thương nghe hỏi nhưng không rảnh trả lời chàng nín thinh tiếp tục chữa trị, phục hồi hao tổn. Bỗng một luồng khí mát lạnh từ Hồng Mông Linh Châu tán dật ra hoàn thành bước hồi phục còn lại. - Xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào? Nếu còn không trả lời thì đừng trách chúng ta vô lễ. - Bác Kim Tiêu xin chớ làm như vậy. Đây là ân nhân của cháu, vừa rồi đạo thiên lôi cuối cùng ân nhân kịp thời ra tay trợ giúp, cháu mới thoát được một kiếp tiến giai hóa hình thành công. - Cái gì? Cháu nói sự thật, sao ta không biết. Kim Tiêu ngạc nhiên nhìn Kim Thân và Kim Tung dò hỏi. - Ta cũng không phát hiện. - Ta cũng không nhưng cảm giác và xét chuyện vừa xảy ra chắc đúng như vậy. - Xét chuyện gì vừa xảy ra? - Căn cứ một đạo thiên lôi vừa rồi, chắc hẳn thiên phạt giáng xuống vì vị đạo hữu này đã nhúng tay vào thiên lôi cuối của Kim An. Nghe vậy ba lão đồng thời nhìn lên, đúng lúc Hàn Tinh nhìn lại. Tinh quang chạm nhau khiến ba lão rùng mình khiếp vía, cảm giác như bị nhìn thấu, bao nhiêu bí mật đều bị phơi bầy ra trước mắt vị này, ngoài ra nguyên thần hồn run rẩy sợ hãi. Nguyên Thần lực thật cường mãnh... thần vương yêu nguyên thần chịu không nổi thần uy của vị này, chẳng lẽ đối phương đã là thần đế. Ba lão bị thần uy của Hàn Tinh áp bách cho khiếp sợ, bọn còn lại không phải nói thêm càng thảm hơn lập tức bị áp cho nằm bẹp xuống mặt nền đá không dám nhúc nhích. Kim An vừa tiến gia thành công cũng bị áp quỳ rạp xuống, hai tay chống đất run rẩy. Hàn Tinh thấy phản ứng của Ngư nhân tộc và Bạch Chương ngư tộc chàng ngạc nhiên thầm nhủ: - Bọn yêu tộc thân thể cường hoành mạnh mẽ, nhưng nguyên thần lực, hồn lực không đáng kể. Hẳn là do tu luyện mới có được nên không sao bằng nhân loại tu sĩ, nhất là mình tu luyện thánh anh, nguyên thần lực cường hoành. Hàn Tinh không muốn đàn áp bọn họ nên vội thu liễm ánh mắt, ẩn dấu nguyên thần lực, ánh mắt trở nên bình thường. Thấy bọn họ vẫn còn quỳ nằm rạp xuống chàng nhẹ giọng: - Đứng lên đi đừng khách sáo, ta không muốn ai bái phục kiểu này. - Cám ơn tiền bối không trách tội, vừa rồi tiểu nhân vô tri thốt lời ngông cuồng đối với tiên bối. - Ta không phải là tiền bối... - Ngài là ân nhân của Kim An thì cũng là ân nhân của Kim Giác Long ngư tộc chúng tôi. - Mời ân nhân quá bộ đến cho chúng tiểu nhân tiếp đón hầu hạ. - Các ngươi còn không mau bầy tiệc đem rượu dâng lên? Hàn Tinh chẳng khách sáo tiến vào ngồi xuống bàn tiệc nâng ly nhấm nháp, ngọt, đắng chát đều có, hương thơm, độ nồng hợp khẩu vị, chàng ngạc nhiên thấy giống đùi gà chiên nên hỏi: - Rượu thịt gì vậy? Là thịt chim Hải Âu. Rượu là rượu hoa quả học được của hầu tộc. Hàn Tinh vừa mấm nháp vừa trao đổi quên tất cả mọi sự chung quang, thời gian qua nhanh không ngừng thoáng chút đã ba giờ mà tưởng chùng chỉ vài chục phút. Bỗng không gian uy áp tăng dần khiến Hàn Tinh thanh tỉnh hỏi: - Lại còn có kẻ đón thiên kiếp! - Vâng hôm nay còn hai đứa. - Người gia tộc các ngươi đón thiên kiếp sao không bố trí trận pháp hỗ trợ? - Chúng tôi không có trận pháp đại sư, cũng không mời được ai. - Trận pháp đại sư hiếm đến thế ư? - Vâng vừa hiếm vừa khó mời. Hàn Tinh thấy bọn họ không dám mở miệng xin mình trợ giúp nhưng qua ánh mắt chờ mong chàng nhìn ra điều đó. - Có gì cứ nói ra, ngại ngùng làm gì. - Vâng. Không biết ân nhân có thể hỗ trợ cho không? Kim Giáp Long Ngư gia tộc cho đến nay đón thiên kiếp tỉ số thành công rất kém, nhưng lần này có ân nhân hỗ trợ thì chắc chắn không có gì đáng ngại. - Sao ngươi biết ta có thể giúp được việc này? - Cứ nhìn vào thần uy ân nhân đã biểu lộ ra cũng đủ biết... - Được rồi! Ta đã lỡ ăn uống của các ngươi thì giúp một lần cũng không sao nhưng nếu thất bại thì đừng trách đấy. - Bọn tiểu nhân nào dám. Hàn Tinh vội truyền âm báo tin cho Nhược Tố rồi dùng niệm lực ra lệnh cho hai thỏi Cổ Loa bạch thạch âm dương cực đến đây bố trí Cổ Loa Vòng Xoáy. Hai Kim Giáp Long ngư nhân vượt qua thiên kiếp, Hàn Tinh cũng thu hoạch không ít năng lượng cho Hồng Mông Linh Châu. Bọn ngư tộc ngạc nhiên chứng kiến tận mắt vòng xoáy cơn lốc thần kỳ vừa có thể bảo vệ vừa lôi cuốn thôn phệ lôi điện năng lượng. Mỗi lần thiên lôi đánh xuống chúng không còn yên lặng hồi hộp còn reo hò inh ỏi. Sau đó còn hỏi Hàn Tinh đó là bảo vật gì? Bọn Kim Tiêu, Kim Thân và Kim Tung nghe giải thích suy nghĩ một lúc hỏi: - Không biết ân nhân có thể nhượng bán bảo vật này cho gia tộc chúng tôi không? Hàn Tinh lắc đầu sau đó nói: - Ta cũng đang cần dùng nó. Hay là như vậy, các ngươi đừng đón thiên kiếp ở đây nữa hãy đến Bạch Thiên Thành, ta tặng cho các ngươi một trăm thạch thẻ để có thể vào thành dùng bảo vật này hỗ trợ mỗi khi đón thiên kiếp. Cứ đem thẻ ra hỏi người phụ trách họ sẽ tiếp đón các ngươi. - Bạch Thiên Thành? Có phải cái cổ thành bị tàn hủy cách đây gần trăm dặm dưới đáy biển không? - Phải đó. - Hay lắm! Chúng ta biết bao nhiêu lần cố sức để vào nhưng lần nào cũng thất bại, không ngờ lần này lại có thẻ thông hành. Đang nói chuyện bỗng Hàn Tinh nét mặt ngưng trọng, thần thức phát hiện rất đông người đang bay về hướng này. Đồng thời một Hắc Trảo khổng lồ khí thế tựu thái sơn từ trên trời không chụp xuống Cổ Loa vòng xoáy cơn lốc, mục tiêu chính là hai Cổ loa thạch thẻ âm dương cực. Hàn Tinh lạnh lùng hừ một tiếng Bá Vương Thương vọt ra, để lại một bạch sắc tàn ảnh. Bạch sắc tàn ảnh như lưu tinh thẳng tắp xuyên qua Hắc Trảo tiếp tục bay lên trời cao, Hắc Trảo mới phát nổ biến thành dạng khí, lập tức bị cuốn vào vòng xoáy âm dương nhị cực. Sau đó một tiếng „Qua“ thê lương từ bầu trời cao vang lên khắp nơi. Bạch sắc như lưu tinh quay về rơi vào tay Hàn Tinh, một thi thể cự điểu rơi xuống mọi người nhìn kỹ lại liền nhận ra một con Quạ đen (Ô Nha) khổng lồ, ít nhất trọng lượng trăm cân. Ô nha vốn được người sai đi dò thám mở đường, không ngờ tới mục tiêu phát hiện bảo vật liền nổi lòng tham, tưởng dễ dàng chụp lấy không ngờ lần này hành động sai lầm chính là lúc tận số của mình. - Thôi! Nguy rồi. Ân nhân vừa ra tay đã giết tên Ôn Thần này, hắn vốn hoá hình kỳ thần tướng, lại hồi bản thể ra tay. Cha hắn chính là Tam túc thần Ô Nha, thần vương yêu nhân, ngang ngược bạo lực vô cùng, đáng sợ nhất là hỏa nguyên khí của lão có thể thiêu đốt huỷ diệt tất cả, bá đạo tàn nhẫn vô cùng. - Đáng sợ hơn nữa chỗ dựa của lão, cũng là chủ nhân của lão ít khi ra mặt, là một quái vật uy danh Trần Bội Tinh mưu mô xảo quyệt, rất khó đối phó. Chẳng những có thần thể bất diệt còn có chín cái phân thân, lực lượng cường mạnh đã vậy còn hay đánh lén. Lần cuối cùng lão xuất hiện cách đây ba trăm năm, lúc đó đã có thần vương cực đỉnh cảnh giới, bây giờ e rằng đã thăng cấp thần đế cảnh giới. Mọi người thấy Hàn Tinh nghe đến thần đế chàng vẫn lạnh lùng không hề tỏ ra sợ hãi thì ngạc nhiên bội phục, đoán rằng chàng cũng có chỗ dựa không kém. Kim Thân nghe Kim Tiêu nói hoài không để ý tình cảnh nguy hiểm trước mắt vội cắt lời đề nghị: - Hay chúng ta truyền tin tức cho vác vị trưởng lão và lão tổ. - Không cần, chúng ta mau ẩn núp đi. Họ đã biết tin rồi đang trên đường đến đây. - Hàn ân nhân, chúng ta tạm thời ẩn tránh một hồi không nên đối kháng thẳng mặt với bọn chúng. Hàn Tinh gật đầu. Thực ra chàng muốn thử tam túc Ô nha hỏa công mạnh mẽ cỡ nào, bạch hỏa vô hình hoả của mình chắc không kém, nhưng thấy bọn họ lo lắng nên nghe theo, thu lại vòng xoáy cơn lốc trả về Bạch Thiên thành rồi ẩn thân chờ đợi. - Ai đã giết con ta. Sáu bảy chục yêu nhân da đen xuất hiện, tên tóc đầu nhím quắc mắt nhìn quanh tìm tòi rồi lại gầm lên, giọng chói tai rất khó nghe, âm giọng như pha tiếng quạ kêu réo trong đêm tối nghe rùng rợn làm sao: - Đừng hòng qua mắt thánh, thằng nhân loại nhỏ bé kia, khôn hồn thì lăn ra đây ta ban cho đặc ân được chết một cách thống khoái. Hàn Tinh ẩn thân đánh giá bầy quạ đen vừa đến, bảy mươi hai tên hoá hình ô nha, trong số đó hai thần yêu vương cấp, hai mươi ba thần yêu tướng cấp còn lại là thân yêu quân cấp. Hai tên thần yêu vương còn có thể đem áp lực một ít vì hỏa lực chuả chúng, số còn lại chàng tự tin có thể dùng một chiêu Quang Minh lĩnh vực liền có thể diệt trừ tận tuyệt. Nghe lão Ô nha lải nhải khó chịu một hồi chàng bước ra quát: - Tên nào quang quác nơi này không để cho ai ngủ yên, khôn hồn thì cút đi đừng để ta nổi giận vặn cổ chết hết bây giờ. - Thì ra thằng nhóc con, cuối cùng thành thật chịu ra đây nhận tội. Nói đi sao mày giết nó. - Hừ, thằng đó quá yếu lại dám thưởng đồ vật của ta, bị ta trừng trị không ngờ sức nó quá yếu chịu không nổi một đòn lăn ra chết tươi. Lão già đen như mọi kia, lão là bố nó phải không nếu muốn trả thù thì tự lượng sức mình trước, nếu không lại lăn ra chết thì đừng kêu lão già chủ nhân ra khóc lóc kêu gào ăn vạ. - Ai bao ta kêu gào ăn vạ. Xem Kim Ô Hỏa. Hàn Tinh nghiêng mình né tránh, Kim Ô Hoả như có mắt vừa vọt qua mục tiêu liền quay ngược lại tấn công, chàng một lần nữa tránh thoát. Hai lần gần gũi Kim Ô Hỏa chàng đánh giá độ nóng của nó tương đương với dị hoả mình từng thu thập nên yên tâm một chút. Trong lòng không khỏi đánh giá lão già yêu nhân: „Yêu nhân dù sao cũng vẫn là yêu nhân, giận mất khôn, tâm trí kém cỏi. Thần thông không gian phép tắc đâu, sao không đem ra phối hợp sử dụng, để ta tránh thoát dễ dàng chưa kể ta chưa sử dụng thuấn di“ Hàn Tinh không biết lão chưa lĩnh ngộ đầy đủ không gian phép tắc. Bỗng cụm Kim Ô Hoả một biến ra thành chín, quỹ tích thay đổi vây chặt Hàn Tinh xoay tròn không ngớt như đèn kéo quân rồi chín cụm lửa biết thành tám mươi mốt cụm. Hàn Tinh hừ một tiếng „múa rìu qua mắt thợ, năng lượng cũng khá hùng hậu, đáng giá thu hoạch“ rồi vận Cổ Loa Quyết dùng chỉ chín vòng.