Hồng Mông Linh Bảo
Chương 454
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt
Chương 456
Hai Nguyên Thần tranh chấp bổn thể
Tiểu Đạo nghe nhiều người cám ơn sư phụ muốn hiểu rõ hơn, thanh niên Âu-Hải Chiêu kia trước bị tẩu hỏa nhập ma ra sao, nó chú ý lắng nghe những nơi có người hội tụ bàn tán liền biết chi tiết. Nó không khỏi bội phục khả năng của sư phụ nhất là hai điểm dung hợp chuyển hoá nguyên lực năng lượng, lại có thể phát tán, sau đó lại thu hồi nguyên lực. Tiểu Đạo nghe thấy hiểu rằng quá đơn giản nhưng trong lòng phỏng đoán không phải như thế, phát tán thì có thể đi, nhưng phải khiến nguyên thần, bản thể đối phương lập tức sụp đổ, sau đó thu hồi nguyên lực khác vào kinh mạch đan điền cũng không thể dễ dàng như vậy, nguyên lực ẩn chứa một lượng khổng lồ năng lượng, nguy hiểm vô cùng chỉ cần không cẩn thận một tia không hợp, là phát nổ bạo phá chẳng những hai người bọn họ, mà ngay cả Bạch Thiên thành này cũng biến mất. Một tia nguyên lực bạo phát tương đương một trái bom nguyên tử, đàng này nguyên lực cô đọng nhiều như vậy.
Nghĩ lại mà sợ Tiểu Đạo xét nếu mình gặp trường hợp như vậy sẽ không dám liều mạng hy sinh tính mạng như vậy. Nó không biết Hàn Tinh tận dùng nguyên thần lực nắm vững, đường lui bước tiến tính kỹ càng nhất là đã từng kinh nghiệm một lần rồi nên không thể có chuyện bạo nổ.
Tiểu Đạo nói chuyện với cô Mỵ Lan, nó biết nàng ngay từ lúc còn ở bên chị nó. Khi Tiểu Đạo ở bên nó cảm giác rất dễ chịu nên hỏi liên tục. Còn Mỵ Lan không có tiếp ai nên cứ nhẩn nha đối đáp với thằng nhỏ. Thỉnh thoảng nàng gặp những ánh mắt si mê của những thanh thiếu niên đảo qua. Nàng từng trải chuyện này nên xem thường, nhưng Tiểu Đạo lại khác. Nó rất ghét kẻ nhát gan chỉ biết ghé mắt nhưng không dám đến bắt chuyện xã giao, nó từng sống với chị và gặp chuyện này nên từng gây sự đánh nhau không biết bao nhiêu lần.
- Hừ! Dám thưởng thức mỹ nhân của sư phụ.
Chợt có thanh niên tiến đến chào hỏi Mỵ Lan. Tiểu Đạo trụ tại chỗ không rời nghe lóm hắn tán tỉnh cô Mỵ Lan như thế nào... nó nghĩ ngợi một hồi lúc đầu lo lắng, „Chết tiệt, thằng này đẹp trai tuấn tú, phong cách vượt bực, sư phụ mình không là đối thủ“ nhưng sau khi nghe một hồi trong lòng nó cười khẩy khinh thường liên liên tục. Nguyên nó nghe một hồi cuối cùng biết thanh niên này là Nam Cung Bách, hôn phu của Âu-Hải Yến em gái Âu-Hải Chiêu.
- Hừ! Đã có hôn thê còn dám đến đây tán tỉnh cô Mỵ Lan, không sợ mất cả chài lẫn chì hay sao, chỉ cần sư phụ để mắt hôn thê của hắn thì thằng này sui xẻo đến nơi rồi. Thôi để xem hôn thê của hắn có xứng đáng với sư phụ không đã.
Không cần mất công, một mỹ nữ thân hình bốc lửa, vốn liếng thật to uyển chuyển tiến đến Tiểu Đạo nghe thanh niên chung quanh có người tán:
- Tuyệt phẩm mỹ nữ!
- Đáng tiếc bông hoa lài sắp cắm trên bãi phân trâu.
- Hắn là phân trâu thì mày phân trâu cũng không bằng.
Tiểu Đạo nghe vậy biết ngay người đẹp đang đến là hôn thê tên Nam Cung Bách này. Ánh mắt nó dán trên người Âu-Hải Yến, mê mẩn không thôi. Trong lúc mùi hương dễ chịu thoảng qua lỗ mũi, Mỵ Lan lay người hắn khiến hắn tỉnh giấc.
- Thật đã gặp tà rồi!
Sau đó quay sang Âu-Hải Yến nói:
- Cô khá lắm xứng đôi với sư phụ ta!
Tiểu Đạo nói xong bỏ đi nơi khác để lại ba người Mỵ Lan, đôi hôn phu thê Ngam Cung Bách và Âu-Hải Yến ngơ ngẩn sau đó bực tức. Mỵ Lan và Nam Cung bách cảm giác chua cay khó chịu, còn Âu-Hải Yến hơi động lòng. Âu-Hải Yến từng nhận xét Hàn Tinh phương diện đẹp trai tuấn tú kém Nam Cung Bách, nhưng mặt khác đều vượt trội, thân phận Bạch Thiên thành chủ lừng lẫy, bản lãnh siêu quần bạt chúng, đúng là một chỗ dựa rường cột, vững vàng như thái sơn, đáng kể là trượng phu lý tưởng nhất của nữ giới.
Khi Hàn Tinh chữa Âu-Hải Chiêu nàng suy nghĩ đắn đo không thôi, tự hỏi tại sao hắn lại giúp anh mình, không thu được lợi ích gì nên nghi ngờ và sợ Hàn Tinh để lại tay chân kiềm chế anh mình sau này. Nhưng bây giờ ngay cả các vị lão tổ bốn đại gia tộc và cha mẹ mình đều một lòng cung kính nên mới bỏ mối nghi ngờ của mình.
Âu-Hải Yến thấy vô số ánh mắt hướng về phía mình, nhất là ánh mắt của Nam Cung Bách cay độc nhất nàng bối rối run giọng hô:
- Thằng nhóc nói bậy!! Đừng để ý..
Tiểu Đạo đắc ý phát biểu một câu, chẳng khác gì bắn một phát trúng hai ba chim, cùng vô số chim chung quanh chịu ảnh hưởng nên đi khất mắt mọi người rồi thầm nhủ:
- Hừ! Đáng tiếc ta còn nhỏ, mới biết thưởng sắc không bao lâu không đủ khả năng chiếm đoạt mỹ nữ. Nhưng chiếm mỹ nữ lôi về bên sư phụ mình được có cơ hội được ngắm hoài cũng không tệ, còn hơn mất hẳn.
Trong khi chuẩn bị tiệc Hàn Tinh cùng bốn vị lão tổ bàn giao việc cai quản Bạch Thiên Thành. Chàng sẽ hoàn thành tu sửa và phong ấn lại tất cả các đại môn, Hồng Thái lão tỗ phụ trách cho người luyện chế các loại mộc bài, thạch bài, ngọc bài, phân phát cho những ai được phép ra vào thành.
Vào tiệc phần mở đầu giới thiệu các nhân vật quan trong gia chủ, quản gia, nội ngoại và những thiên tài trong bốn gia tộc. Bữa tiệc cho tất cả trên sáu trăm người đủ loại già trẻ lớn bé. Mỵ Lan khi tiệc sắp tàn nhắc chàng nhó đến việc chính chuyến này cứu Lê Thái tổ, chàng cười nói đã chuẩn bị, còn Tiểu Đạo không nói gì ngoại trừ giới thiệu Âu-Hải Yến, một mỹ nữ có một không hai nhưng bị sư phụ gạt đi:
- Đừng lộn xộn, ta đã nhận thức một bông hoa đã có chủ vả lại không liên quan đến ta!
- Nhưng chỉ là đính hôn chứ không phải đã thành hôn.
- Không hợp tính khí, không hợp thói quen cũng bằng thừa.
Hàn Tinh không khỏi cười thầm thằng bé ngây thơ, tưởng ai cũng đánh giá vẻ đẹp bề ngoài hời hợt, chóng qua mau tàn không chú ý gì đến tâm linh, tính tình.
Mỵ Lan đang ngồi bên nên tuy hai thầy trò nói chuyện nhỏ cũng vẫn lọt vào tai nàng, trong lòng được an ủi, hôm qua tưởng chàng hiếu sắc tìm mới bỏ cũ thì ra chàng không phải người như vậy. Không biết mình có hợp không?
Hàn Tinh sau tiệc định đem Mỵ Lan và Tiểu Đạo rời đi, bỗng Âu-Hải Chiêu lên tiếng:
- Hàn thành chủ, không biết thành chủ có thể cho tại hạ tháp tùng hầu hạ không. Việc tu luyện của tại hạ đã không cần phải đóng cửa bế quan, có thể ra ngoài trong khi lịch lãm du lịch tôi luyện tâm tính.
- Âu-Hải công tử muốn theo tuỳ ý nhưng hầu hạ thì không cần, và ta cũng không đi du lịch như công tử tưởng, e rằng còn gặp tranh chiến nhiều nguy hiểm.
- Không sao, tranh đấu cũng là một sự trợ giúp, tôi luyện hậu quả nhất.
- Tuỳ công tử, chỉ có điều tính mạng của công tử phải tự mình giữ lấy, ta không trách nhiệm bảo vệ bất cứ một ai. Ngoại trừ tên đệ tử này đây.
Hàn Tinh dẫn Mỵ Lan, Tiểu Đạo còn có Âu-Hải Chiêu theo sau, chàng bay thẳng đến khu vực thạch động, cởi bỏ phong ấn trận pháp tiến thẳng vào thạch động Lê thái tổ bàn thể đang ngồi trong đó. Chung quanh khu vực này mấy ngàn thạch động cách nhau một mười mét, phái trước đều có sân cỏ, phía sau vườn nhỏ chia ranh giới chính xác bằng nhau. Lô thạnh động của Lê Thái tổ chiếm cứ mang số danh 555.
Chàng nói Âu-Hải Chiêu và Tiểu Đạo chờ ở ngoài còn Mỵ Lan theo chàng vào trong. Hàn Tinh nhíu mày thần thức xem xét bên trong thấy ngoài bản thể Lê Thái tổ còn có hai ngưòi lạ mặt đang ngồi canh giữ. Chàng truyền âm cho Mỵ Lan trước khi tiến vào:
- Coi chừng! Hai thần tướng hậu kỳ bên trong công kích.
Chàng truyền âm xong, bắn ra một chỉ huỷ bỏ ngự trận tiến vào, hai thần tướng kia đã phát hiện có người ở bên ngoài động định xâm nhập vào nhưng quá tin tưởng dựa vào ngự trận nên vẫn bình tĩnh theo dõi, đến khi Hàn Tinh dẫn Mỵ -Lan tiến vào hai người giật nẩy mình, người bên trái vọt tới tấn công, thân ảnh vừa loé đã hiện ra một con ấn huyết sắc lớn hai thước vuông khí thế đẩy cường mãnh như núi sập, sóng lực tràn lan rung động cả thạch động.
Hàn Tinh hừ một tiếng quanh thân một lớp quang khí bao trùm, cầm tay Mỵ Lan lướt thẳng xuyên qua Huyết Ấn tiếp tục tiến về phía trước.
- Thật to gan!
Người còn lại bên phải quát xong đứng phắt lên bất chợt xoay mình một quyền đấm ra, động tác xoay người đứng lên phát quyền trôi chảy như một nhanh như chớp, trong khi Hàn Tinh đã tiến sát bên cạnh, quyền thế lực phá bạo phát chưa mãn đã chạm vào quang khí cái lồng vang lên một tiếng nhỏ như có người khẽ vỗ tay.
- Đây là cách đón khách của hai vị nhà Lê sao?
Hàn Tinh bây giờ mới chú ý đến tướng mạo đối phương, tuổi chạc năm mươi tóc râu chưa sợi nào bạc, còn bản thể của Lê thái tổ, tóc râu điểm màu muối tiêu tuy đang tư thế ngồi tĩnh tọa Hàn Tinh nhận ra lão già cao lớn uy dũng, tuyệt đối tráng kiện nét mặt cương nghị.
- Hai vị là ai sao dám xâm nhập vào thạch động của chúng tôi?
Mỵ Lan dường như nhận ra hai người này, nàng miên man cố nhớ lại dĩ vãng lúc này chợt lên tiếng thay Hàn Tinh:
- Phải chăng là hai bác Lê Trọng, và Lê Tuấn.
- Cô là ai, sao lại biết rõ tục danh của chúng ta.
- Cháu là Mỵ Lan đây, hai bác không nhận ra cháu hay sao?
- Mỵ Lan! Mỵ Lan
….
- À phải rồi, khi chúng ra rời nhà, Lê Quang quả có con bé tên Mỵ Lan, lúc đó mới được bảy tuổi, chẳng lẽ con bé đó là cô.
- Còn vị tiểu anh hùng này là ai, cháu thật tinh mắt chọn vị này làm đạo lữ tuổi còn trẻ nhưng bản lãnh thần kỳ, chiêu pháp chưa từng nghe thấy.
Nguyên Lê Trọng lúc quyền đánh trúng màn quang khí, đánh thấu đi vào tận trên người Hàn Tinh, một lực lượng chí nhu từ trên thân đối phương, cuốn ra vặn xoáy phá giải quyền khí, Lê Trọng lập tức cảm giác quyền mình đánh trúng một trung tâm nước xoáy sâu không lường được.
- Đây là anh Hàn Tinh, trợ lực Lê gia tộc chúng ta. Chỉ là bạn chứ không phải đạo lữ của cháu.
Lê Trọng thầm nghĩ:
- Thật là lầm to rồi, vừa rồi ra tay ta đánh giá bạn trẻ này lực lượng thần tướng trung kỳ, sau khi giao thủ mới nhận ra sai lầm. Hàn Tinh này bất kể tinh thần lực, nguyên lực đều vượt cả thần tướng hậu kỳ lại thêm chiêu thế võ công kỳ lại, tinh thông tu luyện công quyết quang tính. Tuy chưa nhận thức bản lãnh thần thông của hắn nhưng nhìn vào cái lồng quang khí có thể xuyên qua Huyết Ấn bạo khí một cách an toàn nhẹ nhàng như vậy thật là chưa từng thấy.
- Sao cháu đến đây được?
- Còn không phải Thái tổ và các bác. Sau khi các bác rồi khỏi gia tộc khốn đốn chống đỡ hai gia tộc Trang, Tôn nhất là Tôn gia tộc. May mắn có dì Trân Trân đột phá thăng tiến thần vương, dì đứng ra bảo vệ mới giữ vững được đến nay. Bây giờ khắp nơi gặp nạn Ma tộc, ma đạo chiếm đánh, đi đến đâu gây họa hủy diệt đến đó, Trân Trân và gia tộc thiếu chút nữa bị diệt vì trong tay đối phương nắm giữ nguyên thần thái tổ. Cũng may lúc ấy Hàn Tinh có mặt giúp đỡ đoạt lại được nguyên thần Lê thái tổ. Chúng cháu lần này đem nguyên thần thái tổ đến đây nhập thể, đồng thời cứu mọi người ra khỏi nơi này.
- Cái gì, cháu có bản lãnh phá Khốn Thần trận hay sao?
- Cháu không phá được nhưng Hàn Tinh lại phá được.
- Vậy tốt quá! Hàn Tinh thiếu hiệp, nghe lời kể như vậy cậu chính là ân nhân Lê đại gia tộc chúng tôi. Ân hệ này chúng tôi không bao giờ dám quên.
- Các vị không cần khách sáo, đây là hoàn thành việc giao dịch giữa tôi và Nữ Thần Vương Trân Trân thôi.
Chàng đem bình cất chứa nguyên thần ra, đúng như chàng cảm nhận trong đó có hai nguyên thần đang tranh cấp với nhau, chàng nghĩ ngay Lê Thái tổ có hai nguyên thần phân thân, giống như mình.
Hai Lê Thái Tổ nguyên thần phóng ra, định tranh tiên giành nhau nhập thể. Hàn Tinh cẩn thận ngăn cản hô:
- Khoan đã!
- Ai trong hai lão hôm trước đã thừa lúc ta gặp nạn đoạt xá thất bại.
Nguyên thần bên trái thở dài nói:
- Xin lỗi Hàn thành chủ, tôi thật vô phúc bổn nguyên thần phân ra nó, bị người ma tộc ra tay hãm hại khiến nguyên thần phân thân từ đầu đã nhiễm ma tính tàn ác, vô đạo.
Nguyên thần bên phải cũng nói:
- Đúng vậy, phân thân nguyên thần xảo trá lừa bịp mang tính chất ma quỷ đểu cán lừa người tinh ranh vô cùng. Ta là bổn nguyên còn hắn là phân nguyên, như vậy Hàn thành chủ hãy để ta nhập thể.
Hàn Tinh ngẩn người không phân biệt được vì hai phân thần giống như đúc, từ khí tức đến hình dạng điệu bộ. Chàng suy nghĩ một hồi không để ý hai nguyên thần tranh luận, chợt nhớ đến chuyện hai bà mẹ được vua Salomon xử khi xưa trong Cựu ước kinh thánh rất khôn ngoan. Hai bà mè đều sinh con trai, một bà mệt mỏi vô ý nằm đè chết đứa con, khi phát hiện ra con mình bị chết liền nhìn bên cạnh hai mẹ con bà hàng xóm đang ngủ mê, liền rón rén đem đổi đứa con, khi bà kia thức dậy thấy con mình chết liền giật mình khóc, bà mẹ kia an ủi, bà này bình tĩnh xem kỹ lại phát hiện đứa con chết không phải con mình, đứa sống ba kia đang ẵm mới là con mình liền đem ra kiện. Vua Salomon hỏi kỹ quyết định chặt đôi đứa nhỏ còn sống chia cho mỗi bà mẹ thì một bà đồng ý, còn ba kia biết chắc đó là con mình nên hy sinh đồng ý, như vậy nó mới có hy vọng sống sót. Thế là ai nấy đều rõ ai là mẹ đứa bé còn sống. Hàn Tinh nghĩ xong tự hỏi không biết mình học theo tiền nhân xử như vậy có được chăng?
- Được rồi! Ai cũng nhận là bổn nguyên thần. Như vậy cho công bằng, ta xẻ đôi thần thể này ra chia cho mỗi nguyên thần một nữa. Các ngươi có hai phút quyết định... Hai phút đã hết. Mau lên, ai nói trước có lợi...
Cả hai Nguyên thần suy nghĩ chưa rõ ràng đã bị hỏi nên cả hai lên tiếng một lượt, nguyên thần bên trái vội hô:
- Ta đồng ý!
Nguyên thần bên phải hô!
- Ta nhường cho nó!
- Rất tốt! Như vậy vấn đề đã được giải quyết.
Hàn Tinh khống chế nguyên thần bên trái nhốt lại rồi nói:
- Lão mới đúng là bản nguyên thần, vậy lão nhập thể đi thôi..
- Cái gì, vừa rồi ta đã nói chịu nhường cho nó mà.
- Chính vì lão chịu nhường ta mới phân biệt được ai là bổn nguyên thần ai là phân nguyên thần.
Lê Trọng, Lê Tuấn và Mỵ Lan vừa rồi thấy Hàn Tinh hùng hổ làm việc phát uy tưởng chàng bổ thần thể lão tổ định can, không ngờ chàng lập kế để phân biệt, bây giờ nàng hiểu nên mỉm cười khẽ gật, ánh mắt nhìn Hàn Tinh không chớp.
Không ngờ Lê Thái tổ nhập thể chỉ trong năm ba phút đã nhanh chóng thành công, vừa mở mắt đã mở miệng:
- Hàn thành chủ, lão có một yêu cầu không biết nên nói không?
- Lão cứ nói thử xem!
- Xin Hàn thành chủ tha cho phân nguyên thần để nó nhập thể...
Mỵ Lan thấy Lê thái tổ xin điều quá đáng vội sợ Hàn Tinh vội đồng ý nên xen vào:
- Thái tổ, xin điều quá đáng như thế. Phải biến Hàn thành chủ thiếu chút nữa mất mạng với hắn.
- Chỉ là bất đắc dĩ, ông cũng không muốn, tất cả toàn vì tình thế bắt buộc. Nếu mấy hôm trước ông không tự khởi động phân nguyên thần, thì hoàn toàn nguyên thần đã bị ma nguyên khống chế, bây giờ ông có sáu phần thắng. Nếu không xin được, ông sẽ mất một hồn ba phách, tu vi của ta bị thụt xuống còn thần vương sơ kỳ, như vậy lấy lực lượng ở đâu để chống đỡ bảo vệ gia tộc?
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương