Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 449 Vô tình khởi luyện Cổ Loa Quyết Nhắc lại Thánh Anh của Hàn Tinh sau gần ba giờ phục hồi tẩy lễ bằng máu trở nên tinh khiết, quang lực ẩn chứa tràn đầy cô đọng hơn trước rất nhiều, nên vừa bộc phát ra ngoài liền phóng ra muôn ngàn tia, một tia hướng vị trí thức hải đã bị sụp đổ thành hỗn độn hư vô tái lập một thức hải mới. Đến khi hoàn thành Thánh Anh lập tức tương thông toàn bộ thân thể nên phát hiện khí tức của Lê thái tổ nguyên thần và nhìn thấu tâm tư của lão nên khẽ hừ mấy tiếng cảnh cáo. Nguyên thần Lê thái tổ kia cuối cùng hoảng sợ bỏ chạy chàng nghi ngờ „phải chăng thực sự là Lê Thái tổ nguyên thần, nguyên thần vừa rồi tuy khí tức đúng là lão nhưng có phần lại không đúng, khí chất nguyên thần của lão tại sao bỗng biến thành tà ác như vậy? Nghĩ ngợi chưa đến đâu Thánh Anh trở lại thức hải, chàng giật mình thấy mọi sự đều khác trước, thần khí bay chạy luớt qua lại mặt biển, sạch sẽ thông thoáng lại sáng tỏ nên cảm giác rất dễ chịu vui sướng, hưởng thụ chưa bao nhiêu thần thức phóng ra bên ngoài. Quái lạ, Thánh Anh như cũ nhưng thần thức đã thay đổi, không chỉ đổi về khía cạnh cường mạnh, phạm vi thần thức bao trùm lớn rộng, từng chấm từng phân tử trong không gian, chi tiết nhỏ nhất, biến động nhỏ nhất đều trở nên sống động hiển nhiên tồn tại nhận thức thực rõ ràng. Ngay cả thạch động nơi Lê Thái tổ bị khốn cũng thấy rõ ràng, chàng lo lắng biến động trong khi mình phải giải quyết vấn đề của mình cấp bách nên vội dùng niệm lực phong ấn thạch động lại. Những tia thần thức phóng ra như vô số những sợi tơ vô hình cũng nhận ra cảm ứng rất chính xác, tuyệt vời. Chàng cảm thấy biến động bên ngoài năng lượng hỗn khí các lại bị lôi dẫn về đây, chàng mới để ý đến nguyên khí trong cơ thể đang tự vận hành theo Cổ Loa Quyết, lại thấy Mỵ Lan ngơ ngần nhìn mình nên nhắc nàng thừa dịp này tu luyện rồi tiếp tục nội soi. Chân nguyên trong kinh mạch chảy như thác lũ, mỗi huyệt đạo đều xuất hiện một vòng xoáy chân nguyên khiến toàn thân dưới da thịt xuất hiện những đạo di động như những con sâu con giun đang di chuyển loạn xạ. Những nơi huyệt đạo lại như những mạch nước phun trào sóng động rung động da thịt chug quanh. Hàn Tinh lúc này bắt đầu cảm đau nhức, đầu tê dại từng cơn càng lúc càng mạnh nên mồ hôi toát ra như tắm. Hàn Tinh ít khi tu luyện Cổ Loa Quyết vì mỗi lần khởi luyệnn lại xảy ra dị biến lớn, khiến người chú ý, lại lo thân thể của mình không đủ cường đại chịu nổi số nguyên khí hấp thu được nên đã tạm không tu luyện, để củng cố bằng cách luyên thể. Việc luyện thể đến nay đã đủ mạnh nhưng vì thời giờ cấp bách nên vẫn chưa sắp đặt chuẩn bị tu luyện. Không ngờ hôm nay Cổ Loa Quyết tự động vận chuyển. Lại phát sinh tình trạng đường lối tu luyện mình đã mơ hồ định ra, chưa kịp diễn luyện cho bảo đảm, đã vận chuyển hoạt động thành công. Mỵ Lan thấy dị biến trên người Hàn Tinh nàng lo lắng, không sao yên tâm tu luyện được. Thấy vẻ mặt đau đớn của chàng, tim nàng bỗng đau nhói từng cơn. Nàng kinh sợ tự hỏi: „Chuyện gì? Tại sao tim ta lại đau từng cơn?“ Nàng tái mặt cắn răng chịu đựng mồ hôi toát ra chẳng khác gì Hàn Tinh. Một lúc sau nàng phát hiện ra cứ mỗi lần thân Hàn Tinh run lên, nét mặt hơi co quắp thì đồng thời tim nàng cũng bị đau nhói... cảm giác như liên thông với nhau. - Anh có sao không? Trong đầu nàng hỏi rồi quan sát Hàn Tinh thấy chàng không cảm, nàng thử mở miệng hỏi thì Hàn Tinh trả lời không sao, lại còn nhắc nàng tu luyện. Tinh khiết thần khí bắt đầu xuất hiện càng lúc càng đậm, chẳng bao lâu không gian nhỏ bao bọc hai người biến thành thần khí sương mù trắng xoá, Hàn Tinh hấp thụ qua các lỗ chân lông, toàn thân phát sáng lên dần. Mỵ Lan nhìn một hồi lâu thấy tim không còn đau nữa, Hàn Tinh lúc này lăng không ngồi yên như một bức tượng phát ra ánh quang. Nàng yên tâm bắt đầu tu luyện hấp thụ thần khí năng lượng, thần khí tinh khiết dầy đặc như thế nàng chỉ cần hấp thu hai ba ngày là có thể tấn thăng thần vương không biết chừng. Nàng biết bước tiến từ Thần Tướng lên Thần Vương rất khó vì không chỉ đơn thuần tăng trưởng cô đọng nguyên khí cho tinh thuần cường mãnh còn phải cảm ngộ pháp tắc hợp nhất thiên địa, trong đó không gian pháp tắc không thể thiếu. Đột phá thần tôn tấn thần đế điều kiện nắm giữ và thông ngộ hoàn toàn không gian pháp tắc hợp nhất thiên địa, và đột phá thần đế tấn thần tôn điều kiện ngộ một phần thời gian pháp tắc. Bốn lão bao gồm tam ma và Tôn Vinh bị Hàn Tinh cứu trăm tù nhân còn trắng trợn đoạt Tinh Huyết Cầu. Huyết Lão ma chửi rủa một hồi rồi nhìn nhau cười khổ. Đều là danh danh đỉnh đỉnh đại nhân vật lại bị một thằng nhỏ thần tướng phỗng trên tay mất con mồi. Tinh Huyết cầu chỉ có Huyết lão ma ngưng tụ nên biết rõ, ba lão kia trong lòng còn thắc mắc nên vừa thấy huyết lão ma ổn định tâm tình liền nhìn lão. Vong Thần Ma Vương nghe Ngũ Dạ lên tiếng trước: - Tử Vong lĩnh vực của ta bị Tinh Huyết cầu thôn phệ trọn vẹn cắt đứt liên lạc, chuyện gì xảy ra. Tinh Huyết cầu của lão ngưng tụ có công năng thôn phệ cả lĩnh vực sao? - Nào có. Chính Huyết Sương lĩnh vực của ta cũng bị cắn nuốt biến mất. Tinh Huyết Cầu ngay trước đó ta bị mất đi hai phần ba quyền khống chế. Khi ba vị ra tay, ta mất luôn quyền khống chế còn lại. Thật là quái dị thằng nhỏ rõ ràng chỉ có tu vi thần tướng lại thông thạo thần thông lĩnh vực, Quang Chiếu lĩnh vực của Bạch gia thì phải. - Thằng lỏi kia lợi hại như vậy, lĩnh vực không kém bọn ta. Trẻ như thế mới cấp bậc thần tướng đã có tinh thần lực cường đại như vậy, đoạt quyền khống chế Tinh Huyết Cầu thành công? - Không đúng! Dường như không đúng, lúc đó ta nhận ra quang minh lĩnh vực của hắn cũng bị Tinh Huyết Cầu thôn phệ hoàn toàn thảm bại như chúng ta, chứ không phải đoạt được quyền khống chế Tinh Huyết Cầu. Lĩnh vực tranh đấu với Huyết lão ma vẫn chưa kết quả thì bị chúng ta quấy nhiễu khiến dị biến xảy ra. - Đáng tiếc Tinh Huyết Cầu hắn nhanh tay đoạt lấy, nếu không chúng ta có thể đem ra nghiên cứu một phen. - Quái lạ! Hắn trúng ta một chiêu Thần Diệt kích trúng nhưng vẫn chạy trốn thoát. - Cái gì, Ám lão ma quả quyết dùng Thần Diệt kích trúng nó? - Theo cảm giác là như vậy, nhưng nó cứ như không việc gì thoát khỏi mới kỳ lạ. Lão cũng biết rồi đấy, ai trúng phải chiêu Thần Diệt này, nguyên thần lập tức không chết cũng trọng thương, nhất là thức hải chịu phá hủy nặng nề. Thức hải không sụp đổ thì cũng bị rung động đến hỗn loạn, nạn nhân phải lập tức nằm xuống chết tại chỗ mới đúng. Huyết Lão ma trầm ngâm suy nghĩ một lúc: - Quái dị! Tinh Huyết cầu của ta ngưng tụ trước nay hoàn toàn chỉ hấp tinh huyết mà thành, không ngờ lần này lại biến dị có công năng thôn phệ lĩnh vực. Bây giờ Tinh Huyết cầu cất chứa ít nhất năm loại lĩnh vực khác nhau. - Không biết bao nhiêu lĩnh vực và vô số môn thần thông của bọn kia có bị Tinh Huyết cầu thu thập không. Nếu có Tinh Huyết Cầu của Huyết lão ma đã trở thành bảo vật vô giá chẳng những cất chứa tinh huyết năng lượng còn vô số nội dung thần thông đường lối lĩnh vực. - Không được, chúng ta không thể bỏ qua chuyên này được. Nhất định phải kiếm ra thằng nhỏ kia đoạt lại Tinh Huyết Cầu. - Cả trăm con mồi kia cũng phải đoạt lại. Thật là lợi hại, rõ ràng dùng trận pháp qua mặt được chúng ta chuyển rời trăm con mồi đi vừa nhanh vừa gọn. Tôn Nguyên đang bàn tán nghe ý kiến bỗng tỉnh giấc thốt: - Nguyên thần chạy trốn, hình như lão họ Lê. Tôn Vinh nhắm hướng vừa cảm ứng thuấn di đuổi theo. Lão ghét hận Lê thái tổ cay đắng, hai gia tộc đã đấu tranh cả trăm đời, đến đời lão bị Lê Thái tổ đè đầu không ngóc lên được, đại gia tộc bị ảnh hưởng theo. Ba lão ma thần thức vội theo dõi. Nguyên thần Lê Thái tổ thoát ra mi tâm Hàn Tinh còn chưa về nhập thể ngay còn đi dạo một vòng, bây giờ mới trở về thạch động định nhập thể không ngờ bị Tôn Vinh phát hiện đuổi . Nguyên thần cố chạy đến thạch động xuyên thấu đi vào, nhưng vừa chạm phải thạch động đã bị một lực lượng vô hình ngăn chặn, phản chấn đánh bay. Lão đau đớn hét một tiếng thì Tôn lão tổ đuổi đến cười ha hả nói: - Lão Lê sao kém cỏi vậy, không thể thoát ra khỏi thạch động sao mà phải dùng cách nguyên thần xuất khiếu? Mau đầu hàng ta nể mặt cho mày được chết thoải mái nhẹ nhàng. - Đầu hàng? Chưa đánh đã đầu hàng, không có chuyện ấy. Tôn Vinh! Đừng tưởng làm gì được ta. Lê Thái Tổ nguyên thần biết nguy, khó thoát khỏi Tôn Vinh, Nguyên thần vừa bị phong ấn phản phệ hao tổn ba thành, dù không bị hao tổn cũng không địch lại, chỉ còn cách bỏ chạy. Lão bình tĩnh tính toán xem nên chạy nơi nào tốt nhất. Suy đi tính lại chỉ có phòng Hàn Tinh và Mỵ Lan đang ở là an toàn nhất, lại cách xa không bao nhiêu, lão thầm nhủ thà bị Hàn Tinh giết chết còn hơn để lão họ Tôn bắt được. - Đánh, lão không còn tư cách ấy. - Cứ thử mới biết được. - Được, ta cũng không vội cho lão được toại nguyện khiến lão khẩu phục tâm phục. - Hừ! Bại tướng trước sau gì cũng vẫn là bại tướng, có bản lãnh hay ho gì mà khoe. Lão Tôn hỏa đao chém ra, không gian trước mặt bao trùm một mảnh phong hoả lớn như chiếc lưới thần đánh úp vào Nguyên Thần. - Hừ! Chiêu cũ rích làm gì được ai.. Nguyên Thần như một làn khói trắng bay ra khỏi mảnh lưới lửa, không ngờ vừa bay đến mép lưới Tôn Vinh hét „Định!“ Nguyên thần Lê Thái tổ lập tức cảm giác bị trói buộc. Điều này lão đã đoán trước nên Nguyên Thần Lê Thái Tổ không loạn đôi chưởng chậm trải nhẹ nhàng đẩy ra xem rất hời hợt. - Oanh! Không gian trói buộc lập tức bị toái vỡ thành mảnh vụn.. Nguyên Thần Lê Thái tổ như chớp loé đã bay xa mấy dặm. Bỗng ba bóng người xuất hiện đón đầu, Nguyên Thần Lê Thái Tổ biết ngay đồng bọn lão tặc Tôn Vinh. Chuyện lão Tôn cấu kết với ma đạo ở đây ai cũng biết tin, trước kia Lê Thái Tổ chưa từng gặp tận mặt bọn này nhưng vừa rồi Hàn Tinh tranh bảo vật với bọn chúng, lão đã nhận thức bản lãnh của bọn này nên than khổ không thôi, hiểu ngay mình chắc phải chết chứ không còn hy vọng trốn thoát. Bọn tam lão thần ma vương chia ra làm ba góc bao vây chặt chẽ không một kẽ hở, thần thức, không gian khống chế... - Bùng!!! Bỗng nơi Hàn Tinh và Mỵ Lan bùng nổ, một luồng khí lãng khổng lồ cuốn lên tận trời. Phả thủng lớp bảo chướng một lỗ hổng lớn, nước biển đổ tràn vào liền bị cuốn thành một cơn xoáy lốc mãnh liệt hủy diệt tất cả. Ba lão Thần Ma Vương giật mình kinh hô nhìn lại, Nguyên thần Lê thái tổ thừa dịp lập tức bỏ chạy về hướng cơn lốc, chính là nơi căn phòng Hàn Tinh và Mỵ Lan đang tạm trú. Lúc này lão Tôn đuổi kịp đến đây hỏi: - Chuyện gì đã xảy ra? Huyết lão ma cười không dứt một hồi nói: - Thì ra hai đứa nhỏ. Thằng ranh con thì ra trốn ở ngay bên dưới cơn lốc đó. Chẳng biết nó làm chuyện quỷ quái gì khiến gây ra động tĩnh lớn như vậy. - Chúng ta mau đi thu thập chúng, kẻo chúng nó lại trốn thoát.