Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 444 Dưới đáy biển tàn hủy Bạch Thiên Cổ Thành Chợt nhớ đến lão mặt đỏ kia, không biết liên quan với tên Trương Hào Phóng như thế nào, vừa đến kiếm chuyện nhưng khi Út Liên cô gái này vừa ra lập tức rời khỏi. Lão gia vừa rồi là ai, sao lại tránh mặt cô như vậy? - Lão Hồng Hỏa chỉ là một nạn nhân thoát lưới của Bạch bà, bị giam ngót hai ngàn năm may mắn thoát ra nên lão vừa thấy bóng dáng ta đã như chim sợ cành cong. - Thì ra lão từng là tù nhân của quý vị. - Có thể cho là như vậy. Sau này lão chạm mặt với tiên sinh, có lẽ lão cũng cụp đuôi chạy trốn như vậy. - Lão này khí tức rất mạnh không biết thần vương cảnh giới cấp mấy? - Thần tôn đỉnh phong, nhưng lão tâm tính nhỏ mọn, đạo tâm lại bị chúng ta làm ảnh hưởng nên sau này không sao đột phá lên thần tôn được. Tiên sinh không cần để ý đến lão. - Hai đứa nhỏ đáng thương này cũng thuộc về gia tộc lão, đứa con gái lão nhận nuôi nấng còn đứa con trai nhờ thiếu hiệp nhận nuôi dậy dỗ nó, nếu nó được thiếu hiệp chỉ dậy có lẽ nó có thể lĩnh ngộ Bạch Quang Chiếu không để môn thần thông này của tổ tiên bị thất truyền vĩnh viễn. - Nhưng cháu đâu có môn Bạch Quang Chiếu? - Phần thưởng món đồ cháu vừa nhận, trong đó có bí quyết Bạch Quang Chiếu. - Thì ra Bạch lão đã có ý định trước rồi... - Lão mong thiếu hiệp mau trở nên cường đại, lãnh tụ quần hùng tru diệt bọn yêu ma quỷ quái, nên mới tặng món thưởng này. Nhưng cũng muốn Bạch gia có người thông ngộ môn Bạch Quang Chiếu gia tộc tổ tiên nên yêu cầu thiếu hiệp đừng đem môn này truyền ra ngoài và nhận thằng Bạch Tiểu Đạo này làm môn hạ sau này lại truyền môn Bạch Quang Chiếu cho nó. - Nếu cháu cũng không thể lĩnh ngộ ra môn Bạch Quang Chiếu này thì sao? - Không thể nào, mắt lão chưa mờ. Thiếu hiệp tự lĩnh ngộ ra lĩnh vực có liên quan đến Quang Lực, lão nhận ra có phần tương tự với một trong Bạch Quang Chiếu tuyệt đỉnh lĩnh vực. Trình độ này Bạch đại gia tộc ngàn vạn năm nay không ai đạt được, chỉ có thể lĩnh ngộ phần nhập môn rồi dậm chân tại chỗ, không quá quan bước vào sơ cấp được chứ đừng nói đến lĩnh vực thần thông. - Bí quyết chí bảo này sao cháu dám nhận... - Không! Đối với thiếu hiệp có thể nó là vật chí bảo, còn với người khác nó đã trở nên vô dụng nên thiếu hiệp đừng ngại. Hơn nữa Bạch gia giữ vật này đã lâu, nếu để mai mọt thì tặng cho thiếu hiệp, giúp ích cho nhân loại đang trong thời kỳ bị quỷ ma yêu quái đe dọa vượt qua nguy hiểm khó khăn thì tốt nhất. Món còn lại cũng rất cần cho thiếu hiệp, và ngoài thiếu hiệp ra ta chưa gặp người nào xứng đáng nhận nó nên lão khuyên thiếu hiệp trước khi đi cứu người nên đem ra xem kỹ lưỡng. Hàn Tinh nhìn thằng nhỏ chín mười tuổi, khuôn mặt thanh tú, xương cốt cực phẩm. Nó sinh trưởng tại thần giới nên thân thể cường tráng hơn trẻ ở tiên giới hay tu chân giới rất nhiều. So với thằng Rần, Hạnh Chi đương nhiên vượt hẳn về mặt khí chất, nếu được mình chiếu cố chỉ dẫn tu luyện đàng hoàng, mấy đứa con mình chưa chắc có đứa nào sánh bằng. Chỉ có điều thằng nhỏ gặp biến cố thảm trạng của gia đình sau này không thoát khỏi sự ảnh hưởng, tâm nuôi mầm mống hận thù. Thằng nhỏ bị ánh mắt Hàn Tinh xem thấu, nó khẽ run một chút rồi ổn định được ngay. Nó cảm giác trong ánh mắt của thanh niên đứng trước mặt sáng lại có phần ấm cúng, ôn nhu không hề gây áp lực nào cho nó. Hàn Tinh xem một hồi mới hỏi: - Cháu có nguyện ý đi theo ta làm đệ tử không? Bạch Tiểu Đạo vừa rồi đã được Bạch Lão giải thích kỹ càng, nó sinh sống trong thị trấn này gặp nhiều cường giả thần thông quảng đại, cha mẹ dạy cho nó ít quyền cước phổ thông chủ yếu để giúp phát triển thể chất chứ không để tranh tài với thiên hạ. Trong thâm tâm nó vẫn mong có một ngày được trở nên cường giả nhưng đến nay không có cơ hội gặp được cao nhân, và dù gặp cũng chẳng ai chú ý đến hắn. - Đệ tử bái kiến sư tôn.. - Gọi ta sư phụ! Bạch Tiểu Đạo hành lễ nhận sư phụ xong... Bạch lão bà và Út Liên liền đem chị hắn Bạch Huyền Siêu đi mất. Hàn Tinh cùng Mỵ Lan đem Bạch Tiểu Đạo rời khỏi thị trấn, chàng không quên giúp hắn mấy món đồ kỷ niệm. Sau khi kiếm chỗ tạm dừng chân chàng đem bọc đồ của Bạch lão bà ra xem, thấy ba quyển Bạch Quang Chiếu Phổ, trong đó giải thích rất cặn kẽ, lý giải từng chi tiết kỹ lưỡng. Chàng xem lướt qua thấy nhiều chỗ căn bản mình không biết, mới cảm khái Quang luật ít người nghiên cứu tu luyện, nhưng không phải không có. Bạch gia chịu tặng môn bí quyết hẳn là họ đã có nhưng môn quyết lợi hại khác. Hàn Tinh xem qua còn thấy đề cập đến những môn liên quan như Sinh Mệnh lực, Thọ nguyên, Sinh Tử, … Rồi những khả năng thần thông lãnh vực trong quang luật rất phức tạp. Chàng nhớ vài chi tiết rồi đem ba quyển sách cất đi xem món còn lại. Hàn Tinh thấy ba kiện đồ bằng bạch ngọc, một bạch ngọc giản, một khối bạch ngọc hình thoi và một viên cầu bạch ngọc bằng nắm tay. Thần thức nhập vào ngọc giản đọc tin tức Bạch lão bà để lại thì ra bà ta đem chìa khóa tức là khối bạch ngọc hình thoi và hệ thống điều khiển tức bạch ngọc viên cầu trao cho chàng làm chủ một tòa thành trì gọi là Bạch Thiên Cổ Thành, thành này chủ nhân họ Bạch là anh ruột của lão bà Bạch Thiên Lãng trước đây mười ngàn năm đã tử thủ Bạch Thiên Cổ Thành thất bại, chết mấy vạn thành dân, riêng thành trì bị hủy diệt chìm xuống đại hải. Bạch lão bà nhận chủ tàn hủy Bạch Thiên Cổ thành, xét việc phục hồi nặng nề ngoài khả năng của mình nên phong ấn để nguyên chỗ cũ. Không ngờ có người biết được truyền tin tức khiến cho cường giả các phe phái khắp nơi, truy tìm bảo vật, thám hiểm, hôi của vv... Bạch Thiên Cổ Thành được Bạch Thiên Lãng dùng Bạch Quang Chiếu Phổ ngưng luyện ra. Hiện nay Bạch gia tộc không ai tu luyện thành công môn công quyết này nên vô phương tu sửa, hồi phục. Bạch lão bà vô vọng e rằng những gì của anh mình sẽ bị mai mọt, huỷ diệt hoàn toàn, không ngờ phát hiện ra có người tu luyện Quang Quyết đến trình độ thần thông lĩnh vực. Lão bà quyết định trao nhiệm vụ phục hồi này dù Bạch gia mất đi quyền làm chủ cũng hài lòng, miễn sao cho Bạch Thiên Cổ Thành được hồi phục như xưa, tinh thần anh mình Bạch Thiên Lãng nhờ đó tồn tại. Hiện tại tình trạng Bạch Thiên Cổ thành bị người khai thác, bên trong trận pháp giam hãm mấy ngàn cường giả trong đó, một số tù nhân đã dùng nguyên thần xuất khiếu trốn ra để tìm cách cứu bản thân ra khỏi. Số nguyên thần trốn ra thành công rất ít nhưng cũng đủ lộ ra tin tức khiến các lực lượng đến càng lúc càng đông, tranh đấu không ngừng làm cho các thị trấn gần đây chịu thiệt hại, nhà cửa tan nát, chết vô số. Hàn Tinh hứng thú tò mò muốn biết thành trì của cổ nhân, cường mạnh vững chắc bao nhiêu, cất ngọc giản rồi bắt đầu nghiên cứu chiếc chìa khóa khối bạch ngọc hình thoi. Chìa khóa không những kích thước phải chính xác, còn khắc ấn trên đó khoảng ba mươi trận pháp nhất định phải đúng ăn khớp với trận pháp của cổng thành. Chàng ghi nhớ trận pháp rồi cất chià khóa đi, tiếp tục xem Bạch Ngọc cầu, thần thức vừa lọt vào trong, đây là một không gian nhỏ chừng bảy thước bên trong hơn mười kiện bảo kính, một trong số đó hiện nên hình ảnh bên ngoài phòng, Mỵ Lan đang tĩnh tọa tu luyện bên cạnh Bạch Tiểu Đạo đang ngơ ngẩn hết nhìn ngang rồi nhìn dọc mới nhớ tới, chưa chiếu cố nó. - Thằng này để bên mình vướng tay chân, ta phải truyền cho nó mấy môn căn bản, tống về Hồng Mông Linh Châu giới icho nó tu luyện. Thần thức Hàn Tinh tiếp tục xem xét ngoại trừ bảo kính còn có một cuốn sách nhỏ, chàng cầm lên mở ra nhưng không được.. nên cầm lấy đem ra ngoài. Chàng truyền cho Bạch Tiểu Đạo võ công căn bản, luyện khí công quyết, và thấy thân thể nó đã đủ cường mạnh nên truyền cho cả Cổ Loa quyết rồi đem hắn vào Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai. Hàn Tinh cầm qyuển sách nhỏ nghĩ ngợi một lúc, không biết nên làm cách nào để mở nó.. cuối cùng lấy máu nhận chủ Bạch Ngọc cầu. Không ngờ không những Bạch Ngọc cầu phát sáng mà ngay cả quyển sách nhỏ cũng bị kích phát bay lên tự động mở từng trang, văn tự chữ nghĩa từ những trang sách bay ra uốn lượn rồi lần lượt bay vào mi tâm chàng. - Thì ra vậy! Mỵ Lan không biết thức tỉnh từ lúc nào bỗng lên tiếng: - Chuyện gì? Bạch viên cầu và quyển sách này kỳ lạ, cất giấu nhiều tin tức thần kỳ như vậy. - Nơi thần bí dưới đáy biển có trận pháp giam giữ Lê thái tổ của cô cũng chính là tàn hủy Bạch Thiên Cổ Thành. - Sao anh biết! - Tin tức vừa nhận được từ quyển sách, có liên quan đến Bạch Thiên Cổ Thành. - Bạch Thiên Cổ Thành em cũng từng nghe nói, bị biến mất trước đây ngàn vạn năm. Bây giờ làm sao chúng ta tìm được, hay anh đem thái tổ nguyên thần ra hỏi cho rõ xem Bạch Thiên Cổ Thành tọa lạc chính xác ở đâu. - Không cần thiết, tọa điểm ta đã được lão tổ chỉ điểm, đúng là trong tàn hủy Bạch Thiên Cổ Thành. Món đồ Bạch lão bà đưa cho anh có liên quan đến Bạch Thiên Cổ Thành. Bỗng hai người cảm giác không gian ba động, rồi âm thanh tiếng nói vọng lại: - Bạch Thiên Cổ Thành ở đâu. Thằng nhỏ giao viên cầu và quyển sách kia cho ta... Hàn Tinh cảm giác khí thế của đối phương không kém Hỏa lão đầu, nghe Út Liên gọi là Huyết diện nhân, chàng không nắm chắc thắng nổi lão không vả lại trong lúc này không cần tiếp lão nên chàng đem Mỵ-Lan trốn mất. Hai người vừa trốn đi, một trung niên mặt trắng, lạnh như cương thi xuất hiện, không phát hiện hai người trốn như thế nào ngạc nhiên: - Ủa, hai đứa nhỏ này trốn nhanh thật. Biết vậy ta không lên tiếng để chúng trốn kịp. Mỵ Lan bỗng dưng cảm giác eo bị một lực lôi kéo, cảnh vật trước mắt thay đổi, trong chớp mắt đã thấy trước mắt một toà thành trì đổ nát nhưng vẫn còn uy thế mạnh đại, đậm đặc mùi vị cảm giác nguy hiểm, chung quanh vài đàn cá bơi lôi chung quanh. Nàng ngạc nhiên xem lại mới phát hiện nàng cùng Hàn Tinh đang ở trong một quả thủy khí cầu, có thể nhìn thấu ra bên ngoài. Nàng nghi ngờ hỏi: - Phải chăng đây là Bạch Thiên Cổ Thành? - Hẳn là như vậy. - Bùng!! Một tiếng nổ rung trời đất vang lên, một đạo sóng lực khổng lồ áp đến khiến hai người bị đánh bay đi cùng quả thủy khí cầu. Bạch Thiên Cổ Thành cũng bị lung lay đô chút.