Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 434 Tôn gia bày sát trận Một ngày một đêm thanh quang nguyên thần ba phía vẫn giữ tình trạng quân bình, lúc bị đẩy lui, lúc tiến. Bảy nguyên thần như kết thành một khối, dù muốn tách ra cũng không được, và nếu cứ theo tình trạng này mọi nguyên thần sẽ tiêu hao chết hết. Vân Tuyền nguyên thần sốt ruột nhất, vội kiếm người trợ giúp. Trong hắc tháp có đến chín vị thần vương nguyên thần, nàng năn nỉ một thần vương họ Thân tên Lâm Triết là người trước kia quen biết với gia tộc đến phân giải.. Thân Lâm Triết lắc đầu nói: - Bây giờ không nên, chờ thêm môt ngày một đêm nữa để họ hao tổn thêm một phần nữa, nếu không ta chịu không nổi lực phản chấn rồi chết cả lũ với nhau. Thật ra Minh có thể dùng Cổ Loa quyết vòng xoáy bao bọc nguyên thần chuyển áp lực đi nơi khác, rồi rút lui nhưng chàng không làm như vậy, muốn kiên trì triệt để, áp bách càng mạnh, càng lâu tác dụng tăng trưởng càng lớn. Ngày hôm sau Thân Lâm nguyên thần đế hô: - Ta đếm một hai ba, mọi người muốn sống thì bắt đầu chậm thu công mỗi đếm mỗi giảm một thành, đến mười thì phải thu hết bảy phần. Lúc đó ta mới phân giải chúng mày ra được. - Một! - Hai! - Ba. Đến nước này Thanh Quang nguyên thần đành làm theo, cuối cùng quả nhiên phân giải. Sáu nguyên thần kia yên lặng hồi phục còn Thanh Quang nguyên thần lên tiếng: - Cám ơn! Hẹn gặp lại. Thanh Quang chỉ trong chớp mắt biến mất khiến Thân Lâm Triết ngạc nhiên hỏi: - Người này là ai hành động bí mật như vậy. Vừa rồi lão ra tay lực đạo của Thanh Quang sử dụng vừa khéo hóa giải, không như sáu người kia đều bị phản chấn văng lùi năm sáu thước. Lão cảm giác lực của mình như bị đối phương lôi cuốn giống như bị môn Di Hoa Tiếp mộc, dẫn đi nơi nào vô tăm tích. Thanh Quang trở về lẳng lặng phục hồi lực lượng mất một canh giờ, thực lực quà nhiên có tăng trưởng nhưng không đáng kể, cực khổ ba ngày đêm nhưng thu hoạnh không đủ mức chàng chờ mong. Chàng dung hợp nguyên thần rồi đọc Tinh Nguyên Thần Giám phần còn lại, đây chỉ là phụ chương nên lúc đầu chàng chỉ đọc lướt qua, biết trong đó có ghi một trận pháp không gian cấp thấp không đáng kể. Tiểu trận pháp không gian là một đề nghị, dùng không gian trọng lực áp bách nguyên thần khiến nguyên thần tự nhiên phản ứng chống trả. Chàng xem trận pháp một lần nữa nản lòng nói thầm, đồ bỏ vô dụng còn kém không gian trận pháp của mình không chỉ mấy cấp bậc. Kế tiếp còn giới thiệu vài loại tiên đan chuyên bồi bổ nguyên thần, cùng một số dị bảo có công dụng dưỡng thần, bổ nguyên thần. Trấn Hồn Thạch, Trầm Hải Hồng Ngọc Thạch, Ất Mộc Tinh cốt lõi, Hương Trầm mộc tinh cốt lõi. Minh nghĩ đến nếu như trận pháp không gian của mình cao minh hơn trận pháp ghi trong Tinh Nguyên Thần Giám này nhiều, tại sao ta không dùng nó thay thế. Và nếu mỗi lần dùng mỗi lần đều phải bố trí thật phiền chàng suy nghĩ một hồi quyết định luyện chế không gian trận đồ thần bảo. Không gian không cần lớn, ba mươi mét khối đủ rồi.. Luyện chế xong chàng phân nguyên thần đi vào, thấy trọng lực không gian áp bách còn hơn trận so đấu vừa rồi nữa, nguyên thần vừa lọt vào liền bị định trói cứng ngắc không nhúc nhích được, sợ run. Cuối cùng bên ngoài phải dùng tinh thần lực mở trận, nguyên thần bên trong mới thoát khỏi khốn được .. Chàng giật mình khổ cực hô: - Cái này nghĩa là tự xây nhà nhốt mình, xây mộ chôn mình. Tu luyện nguyên thần cách này thật dã man.. Không ngờ Tinh Nguyên Thần Giám chỉ là thứ vô dụng nào phải là pháp quyết gì kinh người.. Bỗng trong đầu chàng loé nên, vừa rồi mấy chữ kia sao đọc không được, giống như một đám cỏ hoang.. Minh ngưng trọng cẩn thận dùng Nhật Nguyệt thần kính phóng đại nơi đó, thấy mấy trang chữ nhỏ rích còn nhò hơn mắt muỗi. Tinh Nguyên Thần Quyết. - Cái thằng Kim Chất Vinh cất giấu trong trí nhớ loại chữ nhỏ rích này làm gì, chẳng lẽ phòng hờ khi bị người sưu hồn hay sao. Thật ra Kim Chất Vinh chiếm được Tinh Nguyên Thần Giám truyền thừa hắn cũng không phát hiện ra Tinh Nguyên Thần Quyết cất dấu trong đó, chỉ nghĩ là dấu vết tẩy xoá.. Minh đọc một lần nhớ kỹ rồi bắt đầu luyện tập, phân nguyên thần thành ngàn mảnh, đem hết ra ngoài, thức hải chỉ giữ một mảnh chính. Chưa đầy nửa ngày thức hải mảnh nguyên thần lớn mạnh bằng như bổn nguyên, lúc này chàng mới thu tất cả các mảnh nguyên thần lại dung hợp lảm một, quả nhiên nguyên thần tăng trưởng gấp đôi. Thật tốt, quá bá đạo luyện một lần khiến nguyên thần tăng gấp đôi, thu hoạch gấp mấy ngàn lần do với ba ngày cực khổ nguyên thần so đấu, tinh thần sảng khoái, thư thái nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên. Chàng cười ha hả một hồi: - Thật là ẩn dấu kỹ quá, lừa ta mất ba ngày đêm phân nguyên thần trong áp bách. Cuối cùng thu hoạch mãn nguyện. Minh phân ra hai mươi sáu phân nguyên thần lực mỗi phần lượng tương đương tiên tôn nguyên thần, gửi đến ngọc bội người thân. Chàng giao một trăm viên Như Ý cầu, đặc biệt một viên của Khiết-Tâm cấp bậc cao hơn một ít thưởng nàng đã đòi chàng hôm trước. Như Ý cầu lần này chế luyện phẩm chất cao hơn trước gấp ngàn lần, Chính-Lộ dùng nó dù gặp phải Địa Ngục Hỏa cũng có thể hấp thụ trăm khỏa. Nguyên Thần Lực tăng lên gấp đôi khiến Minh cảm giác có dấu hiệu khó chịu, thực lực cảnh giới khống chế có dấu hiệu không đủ. Biết ngay mình cần phải thăng cấp nên chàng thần di một mạch đến Thần Giới cung điện phòng của mình. Thần Vương Trân Trân phát hiện Hàn Tinh vừa trở về, trên bầu trời liền có áp lực khổng lồ, dấu triệu vân hoán vũ liền kinh hô thuấn di ngay đến trước mặt chàng hô: - Mau theo chị đi đến nơi độ Thiên kiếp tấn thăng Thần Tướng. Trân-Trân kéo Hàn Tinh thuấn di đến một đỉnh đồi, hai người vừa định thân chàng đã thấy nơi này không ổn nên hô: - Sát trận, dầy đặc sát trận. Chị mau rời khỏi nơi đây. - Không được, chúng ta đi nơi khác! Thần thức Trân Trân bao trùm khoảng mấy chục quả đồi, quả nhiên mình bị giam trong sát trận, không lối thoát. Nàng xông ra thử mấy lần đều bị đánh bật trở lại thiếu chút nữa bị thương, nàng bình tĩnh trở lại không dám đem toàn lực phá toái hư không vì ra khỏi trận pháp cũng bị vây công. - Ha ha, đã trễ. Trân-Trân thần nữ vương, chúng ta đợi đã lâu, không ngờ con cá đầu tiên lại là cô. - Tôn Nghiêm, Tôn gia làm gì lại độc chiếm mấy quả đồi này 2ớ trí sát trận. - Bắt đầu từ nay, nơi cứ xem như thuộc quyền sở hữu của Tôn gia tộc lạ được. Nguyên nơi này từ trước đến nay được quy định làm nơi chung, dùng để độ thiên kiếp, hay tranh đấu thanh toán nhau rất thuận tiện. Không ngờ Tôn gia bỗng nhiên nổi lòng tham muốn chiếm làm lãnh thổ riêng. - Tôn tộc của mày dám chiếm đoạt trắng trợn lại còn bố trận tính kế Lê gia chúng ta. - Tôn Nghiêm, Tôn đại gia tộc của mày dám tính kế Lê gia chúng ta. - Có gì không dám với không dám, Lê gia chỉ có con đĩ già thích gặm cỏ non thân nữ vương mày còn chúng ta đã có hai thần vương năm thần tướng đỉnh phong, chỉ trong một thời gian ngắn nữa hừ, trung châu thuộc về Tôn đại gia tộc chúng ta, vậy ta còn e ngại Lê gia tộc hay sao. - Chị Trân, cãi lộn với chúng làm gì. Tên trận pháp đại sư kia là ai, khí tức sao giống người Ma tộc thế. - Tôn gia tộc các ngươi muốn phản, dám cấu kết với Ma tộc, dẫn sói vào nhà. - Nhân tộc cũng được, Ma tộc cũng tốt miễn sao có thể tận diệt người Lê gia tộc là được. Hôm nay con mẹ điếm này phải chết trong Diệt Thần đại sát Trận chứ không sai. - Đồ phản bội khốn kiếp, Lê gia, Trang gia, Trần gia, Lý gia và biết bao gia tộc khác sẽ không để yên cho Tôn gia chúng bay làm loạn. - Lê gia, Trang gia còn có chút lực lượng, những tiểu gia tộc kia không đáng nhắc đến, bọn họ có tư cách đối đầu với Tôn gia hay sao. Ngay bây giờ Nữ Thần Vương của Lê gia bị diệt, toàn bộ Lê gia tộc sẽ cũng bị diệt theo. Như vậy chỉ còn một Trang gia, con đường tiến trở nên dễ dàng thôi. Nữ thần vương Trân Trân nghe kế hoạch của Tôn gia tộc xong nhận xét tình thế bất lợi trước mắt, ngoài sát thần trận trùng trùng còn có ba Thần Vương, Tôn Nghiêm và hai Ma tộc thần ma vương. Chưa kể gần trăm tên thần tướng, gần ngàn tên thần quân. - Hàn Tinh, xin lỗi em chị đã đưa em vào nơi nguy hiểm. - Không sao, nếu không như vậy chúng ta vẫn chưa biết Tôn gia tộc có dã tâm thôn tính Trung Thiên Châu, còn hợp tác với ma tộc nữa. Chuyện ma tộc chiếm trọn tầng trời thứ hai chúng ta đã biết, mục tiêu kế tiếp là chúng ta và tầng trời thứ ba. - Chúng ta trước rời khỏi sát trận này đã, để em đột phá rồi tính sau. - Em có cách ra khỏi sát trận. - Chị quên em cũng là trận pháp sư rồi hay sao. Bỗng bên ngoài Tôn Nghiêm hét lên: - Hàn Tinh, mau trả hai kiện thông thiên là Thông Thiên không gian trận đồ và truyền tống trận đồ cho Tôn gia tộc chúng ta. Thì ra Tôn gia tộc Tôn Thường đánh mất hai kiện Thông Thiên bảo, hắn kể lại kẻ cướp đoạt chính là Hàn-Tinh, nên vừa nghe tên Hàn Tinh Tôn Nghiêm liền nhớ lại, tên này nghe quen quen, rồi nhớ ra. - Bảo vật Tôn Thường đã tự nguyện dâng tặng còn muốn đòi hay sao? Họ Tôn tính bủn xỉn như vậy. - Đừng nói giỡn. Nói láo! Thế gian này ai rộng lượng như thế. - Thế mà Tôn Thường con của Tôn gia lại là người như thế, hắn bảo tôi. Cứ tùy theo bản lãnh của mình, muốn thu món gì cũng được. Như vậy ta không thềm thu mấy thứ lỉnh kỉnh binh khí, thu luôn tiên điện, không gian trận đồ và Truyền Tống trận. Không tin lão về hỏi hắn sẽ rõ. Thôi ta không có giờ nữa rồi... Tôn Nghiêm và mọi người chỉ thấy thân thể hai người trong trận đột nhiên biến mất, chỉ để lại hai tàn ảnh vỡ vụn. Tôn Nghiêm vốn tự tin hai người bị vây khốn trong sát trận không cách nào ra được không ngờ mình đáng giá hắn quá thấp. Tôn Nghiêm bỗng vỗ trán hô: - Hừ! Sao ta nhất thời quên mất. Hắn cũng là trận pháp tông sư. Tôn Nghiêm giận dữ buồn bực trong lòng, cá to lọt lưới thành công trước mắt lại thất bại, chẳng những thế kế hoạch Tôn gia bị mình làm bại lộ, lại còn Thông Thiên bảo vật của gia tộc bị thằng Tôn Thường đem tặng cho địch nhân không biết thật hư như thế nào, chẳng lẽ thắng Tôn Thường ngu đến như vậy. Chuyện này ta phải hỏi racho phải lẽ. Thông Thiên bảo vật không gian và truyền tống trao cho hắn để bành trướng thế lực ở Tiên giới làm căn cơ cho Thần giới sau này, không ngờ bị mất trong tay hắn. Trận pháp tông sư Tống Nhan thấy Tôn nghiêm sắc mặt lúc đỏ lúc xanh chứng tỏ giận đến cực điểm. Hắn không dám hỏi chỉ yên lặng nhìn vào trong trận, trong lòng vô số thắc mắc. Hai con cá thoát ra cách nào, sao lại có thể như thế được... tên kia chuẩn bị đón thiên kiếp dù trốn ra ngoài cũng khó thoát khỏi thiên kiếp giáng xuống đầu. Không biết chúng trốn đi đâu, Tống Nhan thần thức tìm kiếm khắp nơi, trên bầu trời dưới lòng đất đều không thấy. Kiếp vân thiên uy vừa rồi vẫn còn bây giờ cũng phách tán mất, rõ ràng đối phương đã rời xa không còn trong thế giới này nữa.