Hồng Mông Linh Bảo
Chương 421
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 423 Tiên Hiệp Hành Khúc
Tĩnh Minh nghe tiếng đàn ngẩn người, không dè nàng nàng thổ lộ nỗi nhớ nhung qua tiếng đàn cảm động như vậy, chẳng lẽ đối tượng của nàng chính là mình. Không thể nào, nàng mới gặp mình một lần còn chưa nói chuyện với nhau một khắc, không thể nào lại nhớ mình.
Bích Quyên tấu đi tấu lại năm bảy lần mới dừng ôm đàn vào lòng lăng không mà đến đứng đối diện với Tĩnh Minh.
- Sao? Không muốn tiếp đón tôi à?
- Sao tiên tử vào đây được? Không ngờ tiên tử mời tôi đến Cổ Ngọc đảo thăm tiên tử, tôi chưa thực hiện đã vào Lãnh Ngục Trì ngồi, tiên tử lại vô tận đây thăm tôi.
Bích Quyên cười mấy tiếng trong trẻo nói:
- Tôi đến ngay lúc đạo hữu thổi tiêu, khúc này hay lắm nên tôi học lóm, đạo hữu đừng trách. Còn nơi này chưa đáng kể là đầm rồng hang cọp, tại sao tôi vào không được?
- Tiên tử âm luật tinh thông đến trình độ xuất thần nhập hóa nên nghe tiêu một lần đã thuộc, thật là hiếm có, tôi không sao sánh bằng.
- Đạo hữu đừng khiêm nhượng quá hòng ra khách sáo, nếu đạo hữu kém thì đã không có khả năng thổi tiêu cho gần sáu ngàn con thanh lang mất trí cắn xé nhau tự diệt.
- Vậy mời tiên tử vào đây ngồi xuống chúng ta đàm đạo.
Tĩnh Minh lấy ra thêm một chiếc bồ đoàn thay ghế đặt đối diện bồ đoàn của mình nói.
- Nơi này nghèo nàn thiếu thốn không có gì đãi tiên tử. Cũng may tôi hay mang trà theo mới khiến tôi đỡ ngượng, tiên tử đừng cười.
Chàng lại đem một tách trà, hai cái cốc, đổ nước vào tách trà dùng chân chân hoả bản thân nấu sôi pha trà.
Bích Quyên thấy phong cách pha trà tiêu sái, quen tay lưu loát vô cùng chỉ trong chớp nhoáng hương trà đã tỏa lan khắp nơi. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Đây là trà gì?
- Loại trà này gọi là trà Dambri, nguyên đuợc ba tôi chọn lọc từ quê hương, đem nơi thích hợp trồng lai giống Ngộ Đạo trà từ Tu Chân giới. Cũng không có danh trong thiên hạ nhưng có chút liên quan đến quê hương nên tôi ưa dùng.
Thấy trà đã pha xong, Bích Quyên đột nhiên đem bức màn che mặt bỏ xuống.
Tĩnh Minh chợt thấy trước mắt sáng lên, khuôn mặt mỹ nữ vẻ đẹp xuất trần tuyệt thế, hình trái xoan, cân đối tuyệt diệu, đôi mắt bồ câu thanh tĩnh như nước hồ thu, thánh khiết trong sáng long lanh, mi dài cong cong thanh tú, đôi môi đỏ thắm ướt át, đôi má làn da trắng nõn nà đượm nét hồng, chung quy thánh khiết không nhiễm chút bụi trần.
Tĩnh Minh từng đi khắp Tu Chân giới gắp biết bao danh mỹ nữ tuyệt sắc, ở nhà thường tiếp xúc với các dì mẹ, người nào cũng xứng danh tuyệt sắc giai nhân, nhưng bây giờ cũng không khỏi rung động con tim trước sắc đẹp của nàng Bích Quyên tiên tử.
- Nhìn hoài còn chưa đủ hay sao.
- Ồ xin lỗi, tiên tử lộ mặt quá đột ngột khiến tôi giật cả mình ngẩn cả người.
- Đạo hữu đánh giá xem có thể so với Hoa Anh-Đài sư muội của đạo hữu không?
- Mỗi người đẹp một vẻ làm sao có thể so sánh được, chỉ còn một cách so về vẻ đẹp tâm hồn mới rõ ràng.
- Làm thế nào có xem được vẻ đẹp tâm hồn?
- Phạm vi này tôi dốt đặc, nhưng bề trên của tôi có hai người chuyên về phương diện này, chuyên tu luyện khiến cho tâm linh ngày càng đẹp.
- Cái gì? Thật không?
- Đương nhiên thật, tôi nói dối tiên tử làm chi.
Nói xong không nhịn được khẽ nhìn vào mắt nàng rồi cầm cốc trà nâng lên hớp một ngụm nhỏ.
Bích Quyên không ngờ Tĩnh Minh trong chốc lát có thể tự chủ bản thân, thoát khỏi sức lôi cuốn của mị lực của mình khiến nàng càng tin tưởng ánh mắt xét người và cảm giác của mình.
Hôm qua nàng trở về Cổ Ngọc đảo về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu có người báo tin, động tĩnh ở Vô Cực Tông, Tĩnh Minh bị vu cáo luyện tà công bị đem giam trong Lãnh Ngục Trì. Nơi này hai năm trước tình cờ trong lúc thám hiểm nàng bị lạc vào trong đó, nàng cố gắng mất hai tháng mới thoát ra được, sau đó mới biết nơi này gọi là Lãnh Ngục Trì trong khu vực phía sau của Vô Cực tông.
Tô Bích Quyên dung nhan tuyệt thế, mị lực ngầm tự nhiên mãnh liệt kinh người, khi gặp lần đầu thì không sao, những lần sau đó mị lực sẽ tác động êm dịu ngấm ngầm mà mãnh liệt. Năm nàng mười hai tuổi đã xảy ra chuyện, một thiếu niên bị mị lực của nàng lôi cuốn haâp dẫn, sau mấy lần bị cự tuyệt đã bị bệnh tương tư chết dần chết mòn. Khiến Tô Bích Quyên từ đó dùng sa mỏng che dấu mặt, tự đặt ra tiêu chuẩn, khi nào gặp nam nhân vừa ý, nàng sẽ cời sa cho người ấy xem mặt, nếu đối phương tự chủ khống chế được mị lực của mình nàng sẽ lấy người ấy làm chồng. Ngoài ra Bích Quyên đam mê âm luật, từ khi xảy ra chuyện không vừa lòng nàng hay để ý tâm tính con người, những người hay gặp, nhất là những thanh thiếu niên hay tán tỉnh nàng. Nàng lạnh lùng ít nói, nhưng ai nói gì nàng cũng ghi nhớ, suy nghĩ ý đồ ngay thật hay dối trá giả tạo, nàng cảm thấy thích thú khi nhận ra bất cứ ai cũng có ít nhiều giả trá, không sống thật với mình, lời nói không đi theo thực hành, nói vậy nhưng không phải vậy. Lời ngọt như mật nhưng hành động ý nghĩ rất chua cay ác độc.
Bích Quyên phát hiện Tĩnh Minh có chỗ đặc biệt, làm việc không phô trương, phần thưởng vật chất lẫn danh vọng đều xem thường và nhất là khi bị vũ nhục trước đám đông vẫn thanh tỉnh không nóng giận, bộp chộp phản kích, xem lời sỉ nhục như gió thoảng ngoài tai. Nàng từng hỏi đệ tử Vô Cực tông về Tĩnh Minh mới biết rõ hơn, gần một năm nay bị vũ nhục tranh đấu biết bao nhiêu trận, phần nhiều thảm bại nhưng chàng vẫn không oán giận trả thù khi cảnh giới đã vượt qua nhiều người từng vũ nhục chàng.
Bích Quyên nâng cốc uống trà hớp từng tợp nhỏ thong thả thưởng thức, đôi mắt mi cong dài lim dim trông rất đáng yêu. Khi nàng mở mắt đặt cốc trà xuống thì nghe chàng thốt:
- Tiên tử thuưỏng thức trà phong thái tuyệt đẹp, chẳng những hài hoà với tự nhiên còn phóng xuất ra một mị lực tự nhiên đặc biệt. Thú thật với tiên tử nếu tôi mấy tháng qua không được tôi luyện kỹ càng thì tôi đã mất tự chủ thất lễ với tiên tử rồi.
- Thì ra đạo hữu cũng đã nhận ra điều này, cũng chính vì lẽ đó mặt tôi thường phải che sa. Lần này tôi bỏ sa ra cũng là vì tôi nhận ra ý chí, và năng lực tự chủ của đạo hữu bất phàm. Từ nay đạo hữu đừng khách sáo gọi tiên tử, cứ gọi thẳng Bích Quyên hay em cho thân mật.
- Vậy tôi không khác sáo.
- Đấy! Ngay câu này anh đã khách sáo rồi, rõ ràng còn dùng chữ tôi..
- Như vậy có quá thân mật chăng, dùng từ anh em xưng hô thường tình nhân mới dùng.
- Không biết! Không cần để ý nhiều như vậy, cứ dùng cách xưng hô này là được.
Tĩnh Minh giật mình nhìn nàng, thấy đôi má nàng hồng hơn một chút, mị lực tăng lên khiến tim chàng đập rộn lên, chàng cố nhịn cầm cốc trà dốc mạnh một hơi uống sạch.
- Anh làm gì vậy, uống trà kiều ngưu ẩm hay sao?
- Không phải, vừa rồi mải nói chuyện quên uống, trà sắp nguội nên mới phải uống gấp.
- Anh cũng có lúc thật ngộ nghĩnh. Anh Tĩnh Minh, tài âm luật của anh rất xuất sắc, lần này em đến đề nghị chúng ta làm chung một chuyện.
- Chuyện gì em nói thử xem, nếu khó quá anh không làm đâu.
- Anh nhất định làm được. Em có một khúc tiêu cầm hòa tấu, gọi là Tiên Hiệp Hành Khúc không biết anh có hứng thú học hợp tấu với em không?
- Tiên Hiệp Hành Khúc này nguồn gốc từ đâu?
- Do hai vợ chồng phàm nhân, yêu nhau từ thuở nhỏ, vào Tu Chân giới tu luyện, đến nguyên anh kỳ lại tiếp tục đồng hành kết làm bạn lữ, đồng thời độ kiếp phi thăng tiên giới sống với nhau ba ngàn năm, tu luyện đến tiên tôn phi thăng thần giới, trước khi phi thăng để lại nhạc phổ Tiên Hiệp Hành Khúc này. Đây! Cho anh bản sao, anh cứ xem sẽ rõ.
Nàng nói ong đưa cho Tĩnh Minh một miếng ngọc bội, chàng tò mò muốn biết ngay tác phẩm của người xưa nên thần thức tiến vào ngọc bội em ngay.
Tĩnh Minh vừa xem lời giới thiệu đã rung động người run lên vì hai tên nhân vật sáng tác nhạc khúc rất quen thuộc người cổ Việt, chỉ có điều danh xưng của một trong hai người họ trùng hợp với nhân vật tiều thuyết truyện kiếu, „Thuý Kiều“ còn nam nhân vật lại lạ lẫm Lý Đình Bảng. Chàng trấn định tâm tình rung động tiếp tục đọc lời giới thiệu hai loại nhạc khí, Tiêu vàư Đàn tranh. Lý Đình Bảng sử dụng chính Thanh Vân Tiêu chín tầng lớp, có thể đồng thời phát ra chín âm thanh khác nhau. Chẳng lẽ Thanh Vân Tiêu của lão ba đang dùng là một trong những bảo tiêu của Lý tiền bối để lại... kế tiếp chàng đọc lướt qua phần giới thiệu đàn tranh, rồi dẫn nhập nhạc lý, thổi tiêu kỹ thuật, một khúc quen thuộc chàng đã học nên lướt bắt đầu giới thiệu Tiên Hiệp Hành khúc...
Tĩnh Minh tập thổi một đoạn, tiên nguyên khí trong người vận chuyển mãnh liệt như sóng tràơ triều dâng vội ngưng lại ổn định. Chàng ngạc nhiên nhìn sang Bích Quyên thấy nàng đang nhìn mình, bốn ánh mắt chạm nhau, nàng hơi cúi đầu tránh mỉm cười hỏi:
- Tiên Hiệp Hành khúc trị giá thế nào?
- Quả nhiên thần kỳ, huyền diệu, anh xem chẳng hiểu hết nổi, tập thử mộn đoạn đầu tiên nguyên khí đã bạo động vận chuyển khiến hoa cả mắt, choáng váng mặt mày..
- Anh tưởng dễ dàng như những khúc bình thường hay sao, khi trước em tập đàn cầm phải mất sáu tháng mới có thể tấu đoạn đầu trôi chảy. Em cũng từng bị choáng váng như anh. Anh phải kiên nhẫn tập từng đoạn đừng vội, rồi sẽ ổn định và sẽ nhận được nhiều lợi ích khác.. Thôi anh thong thả tập luyện đi, em phải về rồi...
- Mới đến chưa được bao lâu đã muốn về vội, sao em không ở lại đây thêm vài khắc?
- Thời gian không sớm đâu, anh đã đắm chìm trong tập luyện năm giờ, bây giờ đã chập choạng tối.
- Thì ra lâu như vậy, đã lỡ nhiều giờ. Dầu sao đã lỡ, sao em không ở lại đây đêm nay?
- Anh không muốn tiếp tục học Tiên Hiệp Hành khúc hay sao...
- Học Tiên Hiệp Hành khúc để lúc khác, tiếp chuyện em quan trọng hơn.
Tô Bích Quyên nghe chàng nói vậy trong lòng ấm áp, không uổng công vừa ngồi ngốc ở đây năm giờ.
Hai người ngồi xuống nói chuyện từ Cổ Ngọc đảo, Tu Chân giới, Hồng Mông Linh Châu giới. Tô Bích Quyên chuyện trò còn đem rượu thịt khô đồ nhắm ra hai người nhâm nhi thưởng thức cho đến sáng nàng mới giã từ.
- Một tháng sau em lại đến thăm, sau này có về Hồng Mông Linh Châu giới nhớ đem em đi theo.
Dứt lời tấm sa che mặt được nàng cài lên thân ảnh khẽ nhoáng, trước mắt Tĩnh Minh trở nên tối tăm lạnh lùng cô đơn. Chàng cảm giác như vừa đánh mất đi một bảo vật ....
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương