Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 407 Tiên Thú bí cảnh Tiểu Hương cảm thấy Tĩnh Minh bị hạ nhục, hắn không nổi giận cũng chẳng bào chữa cứ xem như gió nhẹ thổi qua đồng cỏ tươi, nét mặt thanh thản như chẳng phải chuyện của hắn. Nàng lấy làm kỳ hỏi: - Tĩnh Minh sư đệ, người ta khinh sư đệ không tức giận à? - Giận làm gì tức giận có hại cho sức khoẻ, hại cho tâm cảnh. - Đệ cũng phải phản kích vài câu chứ, sao im lặng như vậy. - Họ có miệng thì nói, khinh người, chê bai, lăng nhục thì đã sao có ngày bị người khác trả lại. Trong nhóm cuối cùng hai nam đệ tử khác cũng rời đi kiếm nhóm khác, còn lại một nam đệ tử và Tĩnh Minh Tiểu Hương và một nữ tử khác. Tiểu Hương coi như không có chuyện gì xảy ra nói: - Chúng ta chỉ còn bốn người, vậy nên kiếm thêm một đồng bọn. Ba người còn lại nghe vậy gật đầu đồng ý, thần thức quét tìm thấy một nữ đệ tử hắc y, mặt đã xấu ánh mắt lạnh lùng đứng cô độc một mình, khí tức của nàng cho biết hoàng tiên hậu kỳ cấp bảy. Tĩnh Minh thầm nhủ „cô này sát khí đầy người, tính cách lạnh lùng“ không ai muốn cùng nàng tụ nhóm. Tiểu Hồng thấy hắc y nữ đệ tử cũng giật mình nói: - Thì ra Hắc Xú tiên nữ Lãnh Thủy Tiên! - Bên kia còn một tên ngốc lắm chuyện nữa. Mọi ngooừi gọi hắn Ngu Nhạc, chẳng lẽ họ Ngu tên Nhạc? Tiểu Hồng không hỏi ai đã hô: - Ngu Nhạc, Hắc Xú Lãnh Thuỷ Tiên qua bên này. Mọi người nghe nàng gọi hai nhân vật khó chơi một lúc gia nhập nhóm đều giật mình. Một tên lắm mồm mép, nói chuyện vô kỵ nhạt nhẽo khiến ai nghe cũng phát ngán, lại bám dai như đỉa chuyên gây phiền hà cho đồng bọn, có điều thủ đoạn đánh chém lì lợm, liều mạng chẳng thua ai. Còn nàng kia khó cận kề, lạnh lùng ít nói, đương nhiên không ra tay thì thôi, ra tay tàn nhẫn, đổ máu. Nghe nói sát khí kia là từ phi kiếm của nàng, đã uống không biết bao nhiêu rồi. Ngu Nhạc vừa đến tụ nhóm thấy Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên đến đã nhanh miệng hỏi: - Tiểu muội xinh đẹp lạnh lẽo này không biết xưng hô ra sao? Lãnh Thủy Tiên không trợn mắt nhìn hắn không trả lời. - À quyên, vừa rồi nghe Lãnh Thủy Tiên, hẳn là Thủy Tiên sư muội... Thấy Lãnh Thủy Tiên vẫn không nói gì, hắn lại chạy đến chỗ Tĩnh Minh nói: - Còn đây hẳn là thứ rác rưởi Tĩnh Minh tiểu đệ. - Gọi ta Tĩnh Minh sư huynh đúng rồi, còn danh xưng rác rưởi Ngu Nhạc tiểu đệ dành cho mày. - Như vậy sao được, ai đồ bỏ chưa biết hay là chúng ta đánh một trận, thắng làm anh, thoa làm đồ bỏ tiểu đệ. Mọi người ngẩn ra, Tĩnh Minh ai khinh rẻ cũng không đối đáp lại đối đáp với tên Ma Phiền Ngu Nhạc này, hay người muốn đấu cuộc khiến mọi người chú ý. Tiểu Hương buồn bực cản: - Sắp lên đường rồi còn đánh trận gì! - Không đâu, Tiểu Hồng sư tỷ, chỉ đánh ba cái là xong. Đây ta vẽ vòng này ai bị đánh bức ra khỏi vòng là thua. Nói xong hắn đã vẽ xong vòng tròn đứng trong đó gọi Tĩnh Minh vào. Tĩnh Minh thong thả vừa bước vào trong đã cảm thấy khí thế từ người đối phương áp đến, chàng vội theo cổ loa quyết vận khí niệm ý khởi, một luồng khí vô hình xoay quanh toàn thân đem áp khí giảm xuống bảy phần, chân vẫn an nhàn bưóc vào. Ngu Nhạc ma le, chẳng ngu ngư tên chút nào trái lại khôn khéo vừa vẽ vòng xong liền đứng giữa vòng chiếm vị trí thượng phong. Hắn thấy Tĩnh Minh bước vào áp khí của mình lập tức bị phá giải, cảm giác như muối bỏ vào bể. Bỗng một luồng áp lực từ người đối phương dồn đến, hắn thấy đối phương bước đến, áp lực tăng lên theo mỗi bước khiến hắn cảm giác người nhẹ hổng muốn bay ngược ra ngoài. Ngu Nhạc vận tồn lực hét một tiếng, đồng thời xuống một thế Thiên Cân Trụy, hai chân ấn xuống mặt đất, lún xuống ba tấc. Tĩnh Minh bước còn cách đối phương hơn một thước liền dừng lại, sửa tay chân bày ra một thủ thế quái dị, mọi người nhìn vào tưởng như vô tác dụng, chẳng dè Ngu Nhạc liền cảm thấy bước chân đối phương trầm ổn tựa Hồng Hoang núi thần, không thể đẩy lui đồng thời cổ họng, đan điền và hạ bộ bị đe dọa, chẳng khác gì bị người lấy mũi đao nhứ đâm vào. Hắn nhìn trừng vào Tĩnh Minh vẩn đứng yên bất động, ánh mắt hững hờ không một tia sát ý khiến hắn không dám tin. Tĩnh Minh sau khi đại hội được ba đưa cho một số thuật, trong đó có một vài thương thế, chàng thấy mình không có thương nên lúc đầu không tập thử, sau đó một lần tranh đấu vô tình bày ra thủ thế liền thu được kết quả, đối phương bị đe dọa tuỳ theo niệm lực của mình, niệm ý tập trung đánh vào nơi nào, nơi ấy bị đe dọa và một sức mạnh vô hình đâm chọc tới. Hôm nay thần thức của mình tăng vọt gấp hai mươi lần, niệm lực và tinh thần lực hẳn cũng tăng gấp hai mươi lần, như vậy chờ xem thằng này chịu đựng được mấy thành. Tĩnh Minh thấy Ngu Nhạc bắt đầu bị lung lạc, chàng bất chợt tăng lên một thành niệm lực là hai thành. Ngu Nhạc hét lên một tiếng rút chân lộn ngược mấy vòng lăn ra ngoài vòng, mặt tái xanh: - Ma thuật, thật là quỷ dị... Tay hắn hết sờ cổ họng, xoa bụng lại sờ hạ bộ, xem có tổn thương gì không. - Mày thua rồi, đã bảo rồi Rác Rưởi tiểu đệ Ngu Nhạc. Mọi người sững sờ kinh hô, Tĩnh Minh cấp hai đánh bại cấp bốn Ngu Nhạc, tuy rằng đấu lực nhưng khí lực chênh lệch cấp bốn bình thường cấp hai không sao so được. Nhóm Hoa Anh-Đài xôn xao bàn tán, Dư Bảo Bình bây giờ mới nhận ra nói: - Thằng này mới mấy ngày không gặp cảnh giới đã thăng lên cấp hai. Hoành Kỳ trầm ngâm lạnh lùng: - Cấp hai đã là gì, lần này chúng ta nên diệt trừ đi, đừng chờ hắn thăng cấp nữa, nếu không có ngày chúng ta phải hối hận. Hoa Anh-Đài cảm nhận khí tức quen thuộc, nàng giật mình trong lòng không ngớt hét „Không thể nào, sao lại là hắn! À Phải rồi, chỉ có hắn có ẩn thân thuật quái dị, ẩn dấu tất cả, không để lại chút khí tức nào. Nhưng không phải, lúc đó mình cảm thấy rõ khí tức này mà.. Nếu ẩn thân thì không còn khí tức, nếu có khí tức thì không phải ẩn thân thuật của hắn.“ - Anh-Đài, em nghĩ sao. Anh-Đài thấy luồng tư tưởng bị cắt đứt, tuỳ tiện phất tay nhẹ giọng: - Tuỳ anh, không quan hệ gì đến em. Dư Bảo Bình không quan tâm nội dung ý nàng muốn nói gì, nghĩ gì chỉ nghe giọng ôn nhu xưng hô anh anh em em, thân thiết đặc biệt như nói với tình nhân chứ không phải sư huynh xa lạ như những đồng môn khác, khiến hắn sướng run lên, tim đập mạnh hơn một chút, cả người nóng bừng như vừa hớp một cốc rượu mạnh. Dư vị chưa hưởng đuợc bao lâu đã nghe Vương trưởng lão hô: - Xuất phát! Ta truyền tống các ngươi đi, Tiên Thú Bí Cảnh lập tức được mở ra, cùng tiến vào còn có bảy tông môn khác, các ngươi chú ý. Truyền tống đến nơi, mọi người đã thấy khoảng một ngàn đệ tử các tông môn khác, tuỳ theo y phục có thể phân biệt được. Vô Cực tông, Dao trì cung, Chính Dương tông, Vân Hà Tông, Cổ Ngọc đảo, Bát Huyền Tông, Tiên Vân tông, Tiên Hương môn. Trong số đó Dao Trì cung và Tiên Hương môn là nữ tông môn, còn lại các tông môn khác có nam có nữ. Tĩnh Minh liếc mắt nhìn các đệ tử Dao Trì Cung chàng đã nghe trước kia dì Băng Tâm từng là cung chủ, hiện nay vẫn còn liên lạc, xem như là thái đại trưởng lão của Dao Trì Cung, toàn bộ vận bạch y, nàng nào cũng đẹp mỗi nàng một vẻ, so với Anh-Đài chẳng kém chút nào. Chàng lại liếc đệ tử Tiên Hương môn thì trái ngược, các nàng phái này y phục kiểu mẫu giống nhau nhưng màu chia ra năm vàng, xanh, hồng tím, cam, đai lưng trắng. Trước mặt là một vách đá thằng đứng bằng phẳng như gương, một bức tranh đá điêu khắc vô số tiên thú dài trăm trượng, rộng gần bảy chục trượng. Tĩnh Minh ngạc nhiên, đây bức tranh lớn chẳng lẽ trong đó là tiên thú bí cảnh. - Mọi người đã đến đầy đủ, chúng tay đồng loạt ra tay mở cánh cửa phong ấn thôi. - Tất cả cá đệ tử tám tông môn lớn nhỏ nghe đây, cuộc thi săn bắn bắt đầu các ngươi có thời gian tất cả ba ngày đêm, sau ba ngày tự động được truyền tống ra ngoài, truyên tống trận đã được khắc trên ngọc giản, đã được nhận trong lúc ghi danh. Các thí sinh vào thu thập tiên thú đan, tiên thú huyết, tiên thú tài liệu da lông, xương cốt... càng nhiều cáng tốt, ngoài ra còn thu thập tiên thảo dược liệu. Sau ba ngày chúng ta sẽ dựa theo thu hoạch mà tính điểm cho cá nhân, cho nhóm, cho tông phái. Vị trưởng lão Trương Tùng của Chính Dương Tông nói xong liền cùng Vương trưởng lão, Khổng trưởng lão của Dao Trì cung, Lý trưởng lão của Tiên Hương môn và Hư Thạch đạo trường của Bát Huyền Tông mở cửa tiên thú bí cảnh. Nguyên hơn vạn năm trước đây, năm tông phái này phát hiện bức tranh chính là một không gian, bèn hợp lực mở ra phong ấn cửa vào, thấy trong đó có vô số tiên thú nên chia nhau săn bắn thu hoạch. Và sau đó cứ hai mươi năm một lần tổ chức cuộc thi săn bắn cho đệ tử các tông môn, vừa để thu thập tài liệu tu luyện, vừa để đệ tử tôi luyện tâm tính, thu thập kinh nghiệm. Vừa vào bên trong, Tĩnh Minh liền cảm thấy một nỗi bất an, tưởng chừng như bị vô số con mắt đang theo dõi, không gian lặng lẽ cô tịch. Thần thức cực hạn quét chung quanh một lần trong vòng hai mươi dặm không có gì đáng ngại, phía đông nam, có một hồ nước rất rộng, bên cạnh khu rừng rậm sâu không biết bao nhiêu. Thần thức quét lại một lần nữa thấy các nhóm khác đã mạnh dạn phân tán từng nhóm đi vào, Tiểu Hương dẫn đầu đi về hướng bờ hồ. Đi được hơn nửa đường bỗng một âm thanh „Ộp!“ ngân nga vang vọng khiến rung động trời đất, mọi người liền cảm thấy huyết mạch căng thẳng sôi trào, tim nhịp gia tốc đập loạn, tiên khí trong kinh mạch bất ổn. Trong nhóm hai người Hà Chí Dũng và Đàm Chiêu Đan tu vi kém một chút hoàng tiên cấp ba, ngyên thần bị sóng âm đánh trọng thương, liền phun ra một búng máu tươi. Mọi người ngạc nhiên nhìn Tĩnh Minh, hoàng tiên cấp hai nhưng vẫn vô sự. Tiểu Hương thấy vừa vào Tiên Thú bí cảnh mọi người bị âm sóng phủ đầu, nhóm bị trọng thương hai người, bây giờ nàng mới cảm thấy vướng bận chân tay, không phải Tĩnh Minh hay hai người vào nhóm sau mà là hai người trong nhóm đầu tiên. - Hai ngươi yên tâm ngồi yên đây nuốt đan dưỡng thương, Tĩnh Minh ở đây canh chừng họ một lúc, còn lại theo ta tiến lên xem. Nói xong ba người bỏ đi. Tĩnh Minh không nói gì, chàng lập tức bố phòng ngự trận, cách âm trận phòng âm sóng một lần nữa dội đến, quả nhiên vừa bố trí xong chàng còn đang ở ngoài trận chưa kịp nhập trận một tiếng rít gào kinh thiên động địa, u ám một vùng cũng may chàng nhanh trí bịt hai lỗ tai lại mới không bị trọng thương. Chàng vừa ổn định liền vào trận ẩn trốn, xem hai tên kia, vẫn ngồi yên dưỡng thương không chịu âm sóng thứ hai ảnh hưởng mới yên tâm.