Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 398 Hắc Quả Phụ mị lực Cắt đứt Cổ Loa năng lượng nhưng lại khống chế được không gian lĩnh vực, bỏ ít vốn thu hoạch lớn. Tình trạng của Lê Tường là vậy, trái lại Tôn Vũ ngẩn người mất hẳn mười một mảnh Ô Vân, đang chiếm thượng phong mất đi khống chế Lê Tường lợi dụng đúng thời cơ phản công hét: - Đến lượt ta! Bá Vương Thương trực tiếp đơn giản một thương ảnh như một mũi tên nhằm vào đan điền Tôn Vũ như chớp đâm xoắn vào. Tôn Vũ bị mất liên lạc với mười một mảnh Ô Vân giật mình, cảm thấy mắt, cổ họng, đan điền bị uy hiếp, cả người bị trói buộc, khó di động một bước. Hắn thấy nguy nhưng không loạn, cảm giác đan điền bị uy hiếp dữ dội hơn hết nên vội hoành kiếm che đan điền. - Phựt! Tôn Vũ cả người lập tức bị đáng bay ngược ra phía sau, mắt tối xầm, mặt tái xanh, bụng đau rát, cố ổn định hơi thở mấy ngụm, thị năng mới hồi phục nhìn xuống bụng không thấy vấy máu nên cũng an tâm, miệng hộc máu, đầu đau như búa nện, linh hồn bị tổn thương nên biết ngay Ô Vân Kiếm bị hủy hại. Hắn đưa Ô Vân bảo kiếm lên nhìn kỷ, quả nhiên cự kiếm ảm đạm ngay chỗ tiếp thương ảnh một vết rạn nứt nhỏ.. Hắn thầm than, bá vương thương một chiêu thương ảnh kia quả là lợi hại, nếu để đâm trúng đan điền không bị đâm thủng xuyên ra sau lưng mới là lạ, đáng tiếc bao nhiêu nguyên khí sử dụng cho Ô Vân không thu về được một tia nên mới chịu thảm bại này. Nhìn vế phía trước, đối thủ không thừa thắng xông lên Tôn Vũ an tâm, cất bảo kiếm lấy Bồi Nguyên đan, Quy Thần đan ra nuốt, vận nguyên khí hồi phục một chút thương thế... Lê Tường thấy Tôn Vũ cất Ô Vân kiếm đi, chàng cũng nhận ra bảo kiếm kia coi như xong, kiếm linh không bị diệt cũng yếu nhược không dùng được. Từ nay Ô Vân Kiếm bại dưới Bá Vương Thương, chờ xem đối phương còn thần thông kinh người nào khác chăng... Trong lúc chờ đợi, không gian lĩnh vực đang còn ép nhỏ những mảnh Ô Vân, vặn vẹo biến dạng thành một trái cầu, Ô Vân bị áp chế nhưng vẫn không yên phận, phản ứng cực liệt, liên tục rục rịch chống trả đâm chém, chọc, cầm cự, không gian lĩnh vực có thể giam nhốt trói buộc, nhưng nhất thời không có thể áp chế hoàn toàn, đôi bên giằng co không biết đến bao giờ mới yên... Tôn Vũ phục đan hồi phục bảy tám phần, lại tiếp chiến...hắn bất kể thương thế đe dọa áp bách, gầm lên một tiếng quyền phải chậm rãi đẩy ra, không gian lập tức kinh động, sóng kình từ trung tâm quyền phát ra vô số vòng khí sóng. Lê Tường ngạc nhiên không ngờ Thần Giới lại sử dụng quyền cước tranh đấu, khác với suy nghĩ của mình trước nay tưởng thần tiên đấu pháp, tinh thần lực và nguyên lực làm lực lượng, ai dè thằng này dùng quyền. Thấy quyền sóng bạo liệt chấn động không gian thần khí áp đến, chàng không dám khinh thường, nghĩ đến Phục Ngưu Thần Chưởng lâu rồi không dùng, không biết so với thần quyền của đối phương ra sao... chưa kịp xuất quyền, quyền phong của đối phương đã áp đến, tay cầm thương chàng vội rung lên ba lần, thương thế lập tức bức ra phía trước ba cỗ thương ảnh to lớn xông ra phong kín đón lấy quyền sóng vòng tròn.. - Ầm … Ầm... Ầm... ầm... ầm... - Hự, hự... Lê Tường đón được ba quyền, bốn quyền sau bị nện vào ngực, chấn thương xương cốt nghe gãy, lách cách mấy tiếng, ngực đau đớn, miệng phun máu tươi... thân bị đánh lùi bốn lần xa mười mấy thước. Chàng không ngờ quyền của đối phương một quyền ra bảy tầng, chàng đã cẩn thận nên xuất ba tầng thương thế, lực cản cường mạnh định đối với một quyền, còn hai tầng để phòng. Không ngờ quyền đối phương tầng tầng lớp lớp như thế... - Tĩnh Nguyệt Quyền! Mày đã nếm thử... Nên biết ta nổi danh không chỉ nhờ Ô Vân kiếm mà còn nên danh vì quyền cước thân pháp... Hà ha.. Hôm nay mày chết chắc... Lê Tường nhịn đau, yên lặng nghe không nói gì, thần thức nội soi, tay khẽ đặt trên ngực, dùng niệm lực xếp xương cho đúng vị trí... Hồng Mông Linh Châu lập tức phản ứng chữa trị, Lê Tường nhắm hờ mắt vận nguyên khí mười hai đại chu thiên gia tốc rút ngắn thời gian chữa trị... - Quyền pháp hay!!! - Mày cũng nếm thử Phục Ngưu Thần chưởng.... Hai bên ngưng trọng đấu quyền, Tôn Vũ lại đẩy ra một quyền cách không... Lê Tường đã cất Bá Vương Thương, xuống tấn chân bước vài bộ tay bắt quyết hô: - Ra đi!! Trên tay liền bay ra một hình bóng con vật, giống con trâu màu xanh...nhưng trông nó nhỏ quá, so ra chỉ bằng con chó. Lê Tường giật mình kinh hãi, không hiểu tại sao lần này thần ngưu nhỏ như vậy. Trong lòng lo âu, tìm nguyên nhân, chẳng lẽ Phục Ngưu Thần Chưởng ở đây bị khoôg gian trói buộc khiến mình dùng không được... - Bùng! Bùng! Bùng! Bùng... - Va chạm bảy lần thần ngưu bị đẩy lui đúng bảy lần, rõ ràng kém thế... - Ha Ha, cười chết ta đi được, con này thần ngưu cái gì, chỉ là con chó... - Chết đi! Mày con chó... - Thằng này hỗn, dám chửi xéo mình... Lê Tường không có giờ để bực mình, trong óc chợt loé ra. Chết tiệt, nguyên thần ta phân ra bốn phần dùng không gian lĩnh cực kia... Quyền ảnh phóng tới, thần ngưu cũng không sợ...bỗng một quả cầu đen không biết từ đâu như cầu vồng bay tới đón đầu thần ngưu. Thần ngưu đang đà chạy thân bay lên cao hơn cúi đầu húc lên, trúng ngay trái cầu. Trái hắc cầu bay ngược hướng quyền ảnh bay đến. - Oành!!! Trái hắc cầu oanh nổ, rung động trời đất... Quyền ảnh bị vỡ tan từng mảnh, phân tán lập tức, hắc cầu mảnh vỡ như một đàn ong đen tiếp tục bay tới, trùm lên Tôn Vũ... - Ah ah ah... Tôn Vũ bị đánh bay cuộn tròn lăn lộn bảy tám thước... Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra vội chồm người xem kỹ. Khi hắn đứng lên bỏ tay đang ôm mặt ra, mọi người kinh hãi, nuốt nước miếng.. Trên thân, mặt hắn bị mấy trăm vết kiếm thương, máu chảy ròng ròng xuống đất, quần áo rách như bươm bướm.. - Cái gì...thần thể mà cũng bị cắt thảm như vậy. Chuyện gì đã xảy ra? Thì ra Lê Tường nhớ đến lĩnh vực không gian, đúng lúc này đã nén mười một mảnh Ô Vân thành một quả cầu đen, y như trái cầu da. Chàng lập tức dùng ý niệm đưa trái cầu bay đúng quỹ đạo, ra lệnh thần ngưu húc trái cầu đen.. Trái cầu bắn đúng hướng như dự định, đúng khi chạm quyền kình chàng thu lĩnh cực không gian một cách đột ngột. Mười moôt mảnh Ô Vân bị nén bỗng mất lực cản phát nổ... Thần Ngưu chạy theo, lớn lên dần thành một con thanh ngưu tráng kiện, to lớn bóng bảy trông oai phong quá sức... Nó rống lên một tiếng gia tốc độ, thành một tàn ảnh bay về hướng Tôn Vũ đang chật vật sơ xác chịu không nổi.. - Bùng....Bùng... Bùng... Mười mấy tiếng va chạm, Tôn Vũ bị thần ngưu húc bay lên nện xuống như bao rơm, giẻ rách... cho đến khi bất động. Thần Ngưu quay về đứng trước Lê Tường giương oai, hai mắt sáng chiếu về Tôn Vũ. Tôn Vũ cuối cùng động, từ từ đứng dậy nhìn lại hét: - Đáng chết! Dám dùng âm chiêu đánh ta.. Bích Ngọc Thù xuất trận giết địch đi! Một con nhện xanh biếc khổng lồ, cỡ căn nhà, cao bốn thước lăng không bay ra... miệng không ngớt kêu rít với âm thanh cao tầng khiến người nghe nhức óc, tâm linh đau đớn khó chịu. Lê Tường thấy Bích Ngọc Thù ngạc nhiên „ồ“ một tiếng... hai mắt sáng lên, đánh giá. - Thằng này bụng nhỏ lông dài, mướt, nhìn hơi giống Hỏa Thù Vương vậy phải là một thằng nhện đực rựa. Nhớ đến Hỏa Thù Vương thì lại nhớ đến Hắc Quả Phụ, tên nhện lửa kia oai phong như thế, giai cấp cao hơn nhưng vẫn sợ Hắc Quả Phụ, bị nó đuổi chạy trối chết.. - Sủng vật ư! Nhện độc ư? Ta cũng có, để ta đem nó ra chơi đùa một chút! Lê Tường ít khi để ý đến Hắc Quả Phụ, để mặc nó tu luyện tại khu vực của nó. Lần cuối gặp lại, nó đang đuổi giết để thịt Hỏa Thù Vương. Sau khi làm bổn phận truyền giống Hỏa Thù Vương yêu lực hao tổn liền địch không lại nên sợ phải chạy trốn. Lê Tường gọi Hắc Quả Phụ ra, một thú nhân hóa hình kỳ. Ai dè vừa đưa Hắc Quả Phụ ra, nó liền biến thành một con nhện đen như thuở ban đầu to lớn không thua gì Bích Ngọc Phù. Hai chủ tớ đều giật mình, chàng vội nhắc nhở: - Đây là thần giới, không biết mày đã nghe tới chưa. Không gian trói buộc dữ lắm nên mày mới bị trọng áp không bằng hóa hình kỳ nữa. - Có, Hắc Thù tộc truyền thừa đã mở ra được biết nguồn góc của tiểu nhân cũng từ tầng trời thứ hai. Chủ nhân sao đem tiểu nhân đến đây. Bỗng một tiếng kêu rít vang lên, Hắc quả phụ nghe liền giương đôi mắt ướt lên nhìn, Lê Tường thấy vậy nói: - Vì tên này, mày nhắm có thể thắng nó không? - Thắng thì khó, nhưng dụ dỗ câu dẫn thì dư sức.. Nói xong Hắc Quả Phù hưng phấn kêu rít lên một tiếng, bay lên nhảy múa, đu, quay, nhả tơ rất nhanh.. Bích Ngọc Thù lúc đầu hung dữ, ra oai. Mọi người thấy hai Cự Thù sắp chiến đấu sinh tử thay cho chủ, phấn kích hò hét vang dội, đầy chờ mong. Ai dè hai con thú gầm gừ rượt đuổi một hồi không hiểu sao Bích Ngọc Thù chiến ý hung tính giảm dần.. Mọi người kinh ngạc không hiểu nhưng Lê Tường hiểu...không bao lâu Hắc Quả Phụ truyền tin tức, Thằng này bị tiểu nhân câu dẫn, say mê mệt thành si ngốc nói tiểu nhân đi đâu nó cũng chịu đi theo.. - Vậy tốt quá, nói nó lại đây, bên này. Ta đưa nó và mày về. - Vù! Hai con nhện khổng lồ đến trước mặt chàng, chàng không khách sáo thu vào Hồng Mông Linh Châu giới. Hai con nhện biết mất tại chỗ... - Bích Ngọc Thù của ta đâu? Mày đã làm gì nó?? - Nó bị ta thu phục rồi, nên không theo mày nữa... - Ta không tin... - Không tin cũng phải tin, tao giảng cho.. Bích Ngọc Thù của mày là một thằng mê gái, dê xồm, gặp Hắy Quả Phụ của tao nên bị câu dẫn, nói gì cũng nghe theo. Mọi người lắng nghe chuyện trên võ đài cười ồ.. Bỗng một giọng lanh lảnh vang lên: - Đáng đời tên dê xồm, thằng chủ dê, thằng sủng vật cũng giống vậy.. - Ha ha.. Tôn Vũ thua ba keo rồi, Ô Vân cũng bị hủy nên chịu thua, quỳ xuống xin lỗi người ta đi. - Thua con bà ngoại chúng mày... Tiếp tục, tiếp chiêu!