Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 393 Diệt sát Bất Diệt Thần Ma Vương - Thằng cha này sợ điên lên rồi, vừa yêu cầu xin xỏ mình mà lại dám chửi mình nói láo một cách hỗn xược như vậy. Nghĩ xong Lê Tường cười trừ, trong lòng quyết tâm hạ thằng thần ma vương này, chàng nhớ đến Bá Vương Đao năm xưa khi mới luyện chế hoàn thành đã từng thử một thương, khiến cho không gian thủng một lỗ, chẳng lẽ thằng ma vương này da thịt còn cương cứng dẻo dao hơn? Thấy kẻ địch đang định xuất đao đánh trước Lê Tường không dám chần chờ vội nhắm hai mắt hắn đánh ra hai chỉ, quả nhiên hắn vung đao lên đón đỡ, chỉ quang lực đánh vào bản đao khiến đao bị nung đỏ lên, nhưng không thiệt hại gì, bỗng từ phía sau chàng khí áp tăng mạnh, chàng biết ngay Nữ Thần Vương Trân Trân lại xông vào giã chày, chàng vội đem Bá Vương Thương quán chú tất cả nguyên lực vào Bá Vương Thương gầm lên một tiếng đâm thẳng vào đan điền địch thủ.. Trong khi đó địch thủ đang cười đắc ý, trong tiếng gầm của chàng lại pha lẫn tiếng hét lanh lảnh của Nữ Thần Vương Trân Trân. Thần Ma Vương đang cười bỗng bị khựng lại im bặt, bụng dưới đau nhói, nhìn xuống mới thấy bị cây Bá Vương Thương của đối phương đâm thủng một lỗ, vừa hơi cúi đầu xuống liền cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, thì ra Nữ Thần Vương ra tay sau một bước, thông thiên chày nện vào ót địch thủ liên tiếp mười mấy chày. Thấy Bất Diệt Ma Vương bị trúng đòn tổn thương nặng nề nhưng vẫn còn gắng gượng lo chữa thương, chàng vội thi triển Quang Minh lĩnh vực trói buộc giam bắt nguyên thần hắn. Bất Diệt Ma Vương lúc này mới chịu ngã ngửa ra ầm ầm bất động. - May mắn, lần này thắng nhờ đối thủ khinh địch! Lại bị hai đánh một không chột cũng què, phần hắn chết tại chỗ. - Coi chừng! Hắn là Bất Tử Thần Vương, coi chừng nguyên thần của hắn chạy thoát. Nhớ đến Bất Tử Ma Quân có đến chín nguyên anh, chỉ cần một nguyên anh chạy thoát hắn sẽ có cơ hội đoạt xá phục sinh, Lê Tường xem kỹ quả nhiên chín nguyên thần xum vầy thành một vòng tất cả đều bị Quang Minh lĩnh vực thao túng ngã xuống nằm như chết. Chàng không khách sáo đem từng tên ra đọc trí nhớ rồi diệt phá, mãi đến tên nguyên thần thứ năm mới thấy một ký ức trọn vẹn nội dung tỉ mỉ đầy đủ mới biết là nguyên thần bản nguyên. Chàng đang định phá luôn bốn nguyên thần kia, thì Tàn Đao léo nhéo xin xỏ, thấy phiền trừng mắt nói: - Không được! Tao không thể không cẩn thận, nếu để cho một nó chạy thoát tao sẽ có tội với nhân loại và có tội với chính mình.. Thế là nguyên thần Bất Tử Thần Vương bị diệt sạch, trở thành Tử Thần Ma Vương. Bao nhiêu ma khí tinh nguyên bị phát tán chỉ còn lại một linh hồn bé nhỏ không ký ức vô hại. Lê Tường giải quyết luôn tên Thần Ma Vương còn lại thu cất tất cả chiếm lợi phẩm, rồi cầm Tàn Đao lên, trong lòng thật ra không muốn mang theo Tàn Đao, vì Bát Cẩn ẩn trốn trong đó. Tên này để ở bên mình nguy cơ còn hơn để hổ bên cạnh. Bất cứ lúc nào nó cũng có thể trở mặt hại mình. Chàng lên tiếng hỏi: - Bát Cẩn. Mày muốn đi đâu? - Mang tao đi được không? - Không, mày đi kiếm người khác mang mày đi. Tao không muốn mạo hiểm.. Bỗng một ý tưởng trong đầu Lê Tường, Tàn Đao là thông thiên bảo khí, hẳn là có đao linh, phải chăng bị Bát Cẩn nắm giữ nên mới khống chế được nó. Bất Diệt Ma Vương có đao trong tay lại chưa kịp giải quyết Bát Cẩn nên mới xảy ra chuyện, tàn đao vào lúc cao điểm chí tử, phản lại chống đối mới thiệt thân. Bất giác Lê Tường lòng ham học nổi lên,muốn biết trận pháp khải linh của tàn đao nên hỏi: - Bát Cẩn, lần này cho tao xem kỹ tàn đao một lần trao đổi linh hồn tên Bất Diệt Ma Vương này được không. - Cái gì, mày chẳng xem nhiều lần rồi hay sao. - Xem bên ngoài thì có ích gì, ý tao nói là xem bên trong, tao đem một tia nguyên thần vào tham quan một vòng, bảo đảm không đụng đến hàng của mày. Mày cũng phải nhất định không được thôn phệ tia nguyên thần này của tao. Nghe đến hồn Ma Vương, Bát Cẩn quả nhiên sáng mắt tỏ ra thèm thuồng hắn vội đồng ý: - Được rồi, cho mày một canh giờ. Một tia nguyên thần nhập tàn đao, đem tất cả trận pháp ấn ký ghi lại, đáng tiếc bị thiếu mất hai phần, nhưng tác dụng vẫn còn lợi hại dường ấy. Chàng thoáng nhận ra đây là một trận pháp cấp tám, trận pháp dung hợp trùng điệp lồng lên nhau chín tầng, giá trị còn cao hơn thần chung kia. Thu hoạch xong Lê Tường ném hồn Bất Tử Thần Vương cho Bát Cẩn rồi quay sang nữ thần vương Trân Trân nói: - Đi thôi! Bát Cẩn nhận được phát hiện Bất Tử Thần Vương nguyên thần chỉ còn là một linh hồn nhỏ bé không giá trị, biết mình bị lừa nên mắng to: - Sao lại chỉ còn thằng trần trụi này, bao nhiêu ma khí tinh nguyên đâu? - Bị tao bóc bỏ phân tán hết rồi. Thứ ma khí này đối với tao không có chỗ dùng.. - Uổng phí! Mày ngu ngốc.. Còn một thằng nữa đâu cho tao luôn đi, mày giữ cũng vô dụng.. - Đổi đi, tao xem mày còn đứa nào trắng trẻo như con hôm trước không? - Không còn. Lê Tường xem qua quả nhiên không còn bèn lắc đầu, ném tên kia cho hắn rồi cùng nự Thần Vương Trân Trân biến mất tại tầng trời thứ hai. Về đến cung điện Lê đại gia tộc, Lê Tường mới đem tất cả chiếm lợi phẩm ra chia. Nữ Thần Vương sau chuyến này nhìn chàng với con mắt khác nói: - Lần này tôi chỉ trợ giúp đôi chút, sao dám nhận phần thu hoạch. - Tiền bối đừng nói vậy.. - Từ nay đừng gọi ta tiền bối, gọi tôi một tiếng chị, hay gọi thẳng tên Trân Trân là được. - Vậy tốt quá, trên đời này bây giờ em mới có được một người chị. Trân Trân thấy vẻ vui mừng của Hàn Tinh chân thật không chút giả tạo nên cười nói: - Lần này em ra tay diệt tên kia rất dứt khoát, lưu loát dường như từng kết thù với hắn. - Nào có! Chỉ là chuyện xưa, khi xưa ở hạ tầng em từng diệt một tên xưng là Bất Diệt thần quân, bất cẩn để một nguyên ma anh của hắn chạy trốn, nên lần này nghe đại danh hơi giống nhau nên không dám để sơ hở. Chị thắc mắc, sao em không thu kiện thông thiên cổ bảo tàn đao kia? - Giữ nó bên mình vô ích, thằng quỷ hồn ẩn trốn trong đó em đánh không thắng nổi, lại mưu mô xảo quyệt. Nếu mang nó bên mình đề phòng không đủ sẽ nguy hiểm, khi trước em từng mang nó theo đã xảy ra nhiều chuyện. Ngay cả tầng trời thứ hai là bị nó điều khiển tàn đao xuyên việt lên đó. Nếu em không có thần thông đặc biệt thì đã bị hắn khống chế rồi. Chờ khi nào em có cảnh giới vượt qua hắn sẽ tính với hắn sau. Hai chị em chia xong chiếm lợi phẩm, Bất Tử Ma Vương cũng có một kiện Hắc Tháp, phẩm chất cao hơn Hắc Tháp của Bất tử ma quân mấy gấp trăm lần, ngay cả diện tích lẫn âm khí trong đó, Chị Trân Trân em một hồi cuối cùng không muốn lấy. Bỗng Hàn Tinh hỏi: - Chị có ý định gì với bọn được giải cứu không, nếu không em bố trí họ đến một nơi đã dự định. - Em đem một tên ra đây hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở thượng giới? Hàn Tinh nghe lời lôi ra một trung niên: - Ông là ai, tại sao nhiều người bị rơi vào tay Ma Tộc. - Đây là đâu? Hàn Tinh nhìn trung niên không trả lời hắn, chờ hắn trả lời. Trung niên khoảng bốn lăm, bốn sáu, tu vi cảnh giới Thần Vương không kém gì Trân Trân, chỉ thấy hơi thở khí thế lúc có lúc không, rõ ràng bị một thủ pháp âm độc của bọn Bất Tử ma vương giam cầm nguyên thần. - Chiến cuộc nhân loại với Ma tộc Yêu tộc bị bại cuối cùng bị bắt, nghe nói toàn bộ lãnh địa rơi vào tay Ma tộc. Bọn hắn còn chưa giết ngay vì muốn lợi dụng chúng tôi xuống hạ giới nằm vùng, chuẩn bị chiếm đánh luôn tầng dưới, sau đó tiến đánh tầng trời thứ ba. - Tu vi của họ thế nào, cảnh giới Thần Ma Vương như Bất Tử Ma Vương có bao nhiêu tên. - Khoảng ba trăm tên, trên Thần Ma Vương còn có Thần Ma đế, Thần Ma tôn. Thần ma đế có chừng trên hai mươi, thần ma tôn có ba người. - Các ngươi trước đó có bao nhiêu thần vương, bao nhiêu thần đế và bao nhiêu thần tôn. - Thần Vương có trên hai trăm, ba mươi thần đế, nay không biết còn vị nào không còn có hai thần tôn, đã lên tầng trời thứ ba bị lộ tin tức nên mới xảy ra đại nạn ma tộc xâm chiếm. - Chúng ta đang trong tình thế nguy hiểm cấp bách, không biết có thần tôn không? - Chúng ta cũng có hai thần tôn nhưng lâu năm không xuất hiện, không biết sống chết ra sao, còn thần đế có bảy vị đang âm thầm trấn giữ ngũ châu đại lục. Hai vị ẩn tu ở Đại Hải khu vực. - Chị là rường cột của Lê đại gia tộc, cũng là phần tử Trung châu, vậy chị nên cảnh báo đem tin tức này cho mọi người để họ chấm dứt nội chiến, tranh dành lãnh thổ, quyền lợi vô ích, để tập trung vào Ma tộc sắp đang dã tâm xâm chiếm. - Em tạm giữ vị này tìm cách giải cấm cho ông ta, nếu thành công chúng ta có thêm chút lực lượng. - Đành phải như vậy. Hàn Tinh đi rồi, Trân Trân thở dài. Thời tuổi thanh xuân đã qua nhanh, nếu không phải vì tình trạng Lê gia tộc bị đe dọa tứ bề nàng đã buông xuôi, theo bạn đời của mình. Chồng nàng Sùng Mạnh năm xưa di theo ông tổ vào Đại Hải Chiến trường không may bỏ mạng, thần vương duy nhất của Lê đại gia tộc lúc đó truyền tin bị giam hãm trong khốn trận khiến gia tôc bị đe dọa bởi các thế lực trong trung chân, đối mặt với Tôn đại gia tộc, Trang đại gia tộc, bên ngoài còn phải đối mặt các yêu tộc, Đoàn đại gia tộc... nên đã gạt bỏ mọi sự tu luyện tiến Thần Vương thành công, hao tổn biết bao tâm lực, khổ cực liên miên mới giữ vững địa vị, và thăng tiến cho đến nay. Lê đại gia tộc lúc đầu bị hạ xuống hàng thứ ba sau Trang gia và Tôn gia, năm năm trước lại vực lên dẫn đầu. Lê gia tộc người thân đề nghị tái giá bị nàng mãnh liệt cự tuyệt, có người từng hâm mộ nàng từ lâu, trước cả khi nàng lập gia đình đến nhấp nghé bị nàng hung hăng trả lời một câu, khiến hắn bỏ đi lập tức. Từ đó không ai dám đề cầp việc tái giá của nàng, bây giờ là nữ thần vương càng không có. Nhớ đến Hàn Tinh, nàng thở dài. Nếu mình còn trẻ lôi kéo được người này về Lê đại gia tộc thì hay biết mấy. Sùng gia là một gia tộc nhỏ trước kia không giúp gì được Lê gia, lập gia đình với Sùng Mạnh khi đó thuần khiết vì tình yêu. Hai vợ chồng bận rộn tu luyện, tranh đấu, chưa được mụn con nào chồng này bất chợt ra đi. Thấy Hàn Tinh trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, nhiệt huyết bừng nừng, cảnh giới mới thần quân đã có tinh thần mạnh ngang với Thần Vương, thật sự quái dị.. Người này trước sau cũng dẫn đầu quần hùng, hy vọng hắn quan tâm đến cuộc chiến chống Ma Yêu sắp tới. Bỗng tâm trí nàng sáng lên bật thốt: „Mỵ Lan“ Hàn Tinh chỉ có Lê Mỵ-Lan mới xứng Lẽ nào mình lại quên mất, Trung Châu đệ nhất mỹ nữ của Lê đại gia tộc này, nàng chưa từng để mắt đến một nam nhân nào, bất kể là thiên tài hay người thân phận cao đỉnh.