Hồng Mông Linh Bảo
Chương 380
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 382 Kéo lưới thu hoạch
Không bao lâu một nhóm lạ mặt ba người đều có tu vi thần quân mười tầng trở lên nhập trận.
- Quang Vân, mày nhận ra ba tên này là ai không?
- Biết chứ sao không? Ngay cả Cô Lâu tam đại sát thủ Cổ Âm, Cổ Dương và Cổ Bình ba anh em sinh ba mà chúng mày cũng biết thật là kiến thức lạc hậu.
- Ba thằng này cũng chẳng là thứ tốt lành, lấy nghề giết người thuê làm lẽ sống, lại có thể sống đến tám chín ngàn tuổi cũng là điều lạ.
- Thủ đoạn chúng tàn ác, thực lực cường đại có thể nói vô địch trong cấp thần quân. Nghe nói bọn hắn đã từng giết cả Thần Tướng.
- Phải rồi! Lấy ba chọi một để giết Thần Tướng, lại dùng thủ đoạn mờ ám mới đắc thủ.
- Như vậy lần này con mồi của mình chết chắc, hắn bất quá mới thần quân cấp chín so với chúng ta còn kém, sao có thể chống lại Cô Lâu Tam Sát họ Cổ?
- Đại Nghĩa! Mày đừng vội đoán bừa. Con mồi tuy tu vi kém một chút, nhưng có trận pháp hỗ trợ thì chưa chắc Cô Lâu Tam Sát họ Cổ làm nên trò gì, nhiều khi còn mất mạng không chừng.
Hai người còn đang nghĩ ngợi chợt không gian ba động, kế tiếp khí tức cường hoành áp bách đến ngạt thở, nhìn kỹ đã thấy một lão già, râu tóc bạc trắng có vẻ tiên phong đạo cốt cưỡi hạc xuất hiện trước trận.
- Thần Tướng cường giả!
Rồi lại một thân ảnh hiển hiện, thấy người này Đại Nghĩa và Quang Vân vui mừng hô:
- Nhị Đại Vương gia!
Nhị Đại Vương gia Mộc Vân vốn là thủ lãnh đứng thứ hai sau Mộc Phong anh ruột của mình đều có tu vi thần tướng cảnh giới.
- Lão già Bách Cầm mũi mỏ két, lão đang ở Tây Thiên Châu làm bạn với chim muông không yên hay sao, lại chạy đến khu vực Trung Thiên Châu của chúng tôi. Không biết đã xin được thông hành ngọc bài chưa?
- Hừ nắm đấm của ta mới là thông hành chân chính. Ta muốn đi đâu không cần tên cướp đường hỏi đến.
Trong trận Hàn Tinh không ngừng tính toán đang dự định dùng trận pháp bắt bọn thần nhân, quang minh lĩnh vực bắt thần quân. Bây giờ thấy bên ngoài xuất hiện hai thần tướng cường giả lại suy tính lại. Thần quân không xứng để mình ra tay, không cần phải mất công sức làm gì nên dùng Thanh Vân Tiêu lôi âm khúc tụ lôi điện nhắm họ giáng xuống đang khi họ đang bị ảo cảnh làm cho tâm thần bất định, tuy lôi điện tụ hội chưa đủ mạng đến mức đánh họ thành tro bụi, nhưng đủ làm cho tê dại da đầu, bủn rủn tay chân.
Lợi dụng lúc họ bất phòng Hàn Tinh niệm lực thu hết vào hắc tháp, chẳng ngờ ra tay một lần chẳng những gần ba mươi thần quân bị bắt, trong đó còn có bốn thần quân dính lưới chịu chung một số phận..
Hàn Tinh thừa thắng chiến ý dạt dào, đem Bá Vương Thần Thương ra gom lại tất cả lôi điện chưa kịp tản mác hoàn thành, đầu thương vẽ ngoáy một đường hai mươi tám vòng hấp thu năng lượng tạo thành một cơn lốc quang lôi, bao nhiêu năng lượng của trời đất đang được hấp thụ để chống đỡ trận pháp cũng bị giật kéo lôi vào vòng quang lôi cơn lốc trở thành một cái nón khổng lồ trên bầu trời, nón khổng lồ đang hướng lên trời xoay tít mù như một con vụ, khiến hai mươi mấy vị thần quân, trong đó kể cả Cô Lâu Tam sát họ Cổ vừa nhập trận, chưa kịp nắm vững tình hình bỗng ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, chỉ cảm thấy khi nhìn cơn lốc quang lôi tâm tần bất an, tim đập mạnh hơn nhanh hơn tự động cảnh giác lùi lại ba bước.
Ai dè thân vừa động, việc quái dị xảy ra. Thay vì lùi lại vị trí sẽ xách xa vòng cơn lốc quang lôi, thì lại phát hiện mình còn có hơn hai chục người đứng gần hơn cách chỗ cũ ba mươi bước tụ lại thành một khối, đồng thời cơn lốc quang lôi phần lớn đang hướng lên trời bỗng lật ngược, mũi nhọn trở thành chỉ lên trời, miệng quay xuống đất chụp xuống đầu mọi người. Mọi người cả kinh bất giác theo phản ứng tự nhiên chạy ra phía ngoài, điều quái dị lại lập lại lần nữa, mọi người chạm va vào nhau, cận kề chẳng khác cái mũi của đối phương tiếp cận cái mũi của mình nên kinh hô A lê một tiếng, rồi cảm thấy người bị cuốn trong quỹ đạo xoay tròn..
Trong khi đó bên ngoài trận hai thần vương bắt đầu tranh đấu, không hề biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Ngược lại Kiều-Liên ở trong thạch động, thấy ánh sáng chớp ngời không ngớt, tò mò đứng núp sau cửa động nhìn ra ngoài, thấy trên không cách mặt đất mười trượng một cơn lốc quang lôi, quang mang từ đó phát ra nàng cố trợn mắt nhìn kỹ mới nhìn thấy trong đó có nhiều người bị nhốt trong đó, ngoài những tiếng vù vù xẹt xẹt nàng thỉnh thoảng nghe vang vẳng tiếng hét thê lương sợ hãi.
Hàn Tinh tinh thần để hết vào cơn lốc quang lôi, thấy phản ứng của họ khác nhau, kẻ đem thần khí ra chống cự, người đem phô bảo giáp trên người, lại có người sợ hãi thét to.
Người thét to, nhận định của chàng họ đã thất đảm bị chàng thu thập đem vào hắc tháp. Còn lại mười bảy người, chàng bố trí thêm chiều xoáy thứ hai và thứ ba tức là thêm năng lực cắn xé. Quả nhiên y phục bị cuốn vào cắn xé thành tro bụi, bốn năm món thấn khí bảo văng rời khỏi tay, chàng liền dùng niệm ý điều khiển thu lấy cất đi, những người mất vũ khí trần như nhộng lúc này cũng sợ hãi đồng dạng với nhóm người trước cũng bị chàng thu vào hắc tháp, cuối cùng chỉ còn bốn người ba nghười Cô Lâu Tam Sát, và một trung niên vạm vỡ.
Tuy không đến nỗi sợ nhưng đều cực lực chống trả, thân hình trần trụi chỗ đỏ chỗ xanh nhìn chẳng khác gì tài tử mê gái bị bồ ghen nhéo bẹo hành hạ để lại dấu vết thâm tím khắp người, chứng tỏ đã bị các vòng xoáy bánh xe nghiến cắn thế mà không đứt. Hàn Tinh xem rồi than thở bốn thằng này da dầy dẻo dai thật, không biết chúng tôi luyện cách nào ngay cả quang đao cắt cũng không đứt. Còn bốn thằng tu vi hơn mình ba bốn tiểu cấp, mình có thể thử so chiêu một chút, xem bốn cấp khác biệt bao nhiêu lực lượng. Chàng chọn một thanh tiểu đao vừa mới thu hoạch rất vừa tay thủ sẵn rồi bỏ hai chiều xoáy mới chui vào trong cơn lốc quang lôi.
Chàng tạo phía trung tâm một không gian riêng rồi bay vọt lên, thấy chàng bốn đối thủ giật mình theo dõi, Hàn Tinh lấy ngón tay giữa ngắc một tên, đúng là thằng cướp lợi hại nhất còn sót lại, thấy thái độ của Hàn Tinh gã bị kích thích quên cả thân mình đang bị mất tự chủ hét lên xông thằng lên, khiến hắn bị cắn trả quay tít mười mấy vòng, choáng váng mặt mày... Hàn Tinh thấy vậy cười nhạo, rồi khống chế cho hắn tự do bay lọt vào không gian trung tâm.Vừa thoát ra gã đã xông lên phóng chưởng đánh thốc lên. Hàn Tinh chờ chưởng phong đến gần khẽ phất tay đẩy vào trong cơn lốc, chưởng phong liền bị hóa giải mất tích, thân hạ thấp vừa tầm gã cướp hai tay vi đao liên hoàn chém mười đao. Chàng vốn dùng Tạc đao pháp chẳng ngờ không giống ý định, không hiểu sao lại biến đổi thành Linh Tuyền đao, khiến chàng bất ngờ giật mình. Thì ra hơn tháng nay luyện Linh Tuyền đao thế, không hề luyện đao chiêu nên khi phát tạc đao pháp, liền bị pha lẫn rồi trùng hợp trở thành chiêu Linh Tuyền đao.
Tên cướp kia thấy hay cạnh bàn tay vi đao của đối phương phát ra khí lực mạnh mẽ, đao chưa tiếp vận mục tiêu, mình đã cảm thấy nơi đó bị uy hiếp, không đón đỡ không xong nên phải thu chưởng cũng theo Hàn Tinh lấy tay vi đao đón đỡ, thỉnh thoảng còn biến thành trảo thế âm hàn khiến không gian có dấu hiệu đóng băng...
Mười đao bị đón đỡ, lại thêm mười đao, sau đó biến thành chưởng, thành chỉ, rồi trảo tuỳ theo. Chưởng, chỉ của Hàn Tinh trái ngược lại đối phương phát nhiệt xuyên thủng băng khí đâm vào bụng đối phương, Trảo công vội đánh bạt đi, chỉ xẹt một tiếng nhẹ đã trúng vai thủng một lỗ xuyên ra đàng sau.. Trảo chiêu đánh chuyển hướng chỉ quang, tiếp tục chộp vào bụng Hàn Tinh. Chàng thấy không kịp thu tay về đỡ vội hóp bụng vào đồng thời thối lui một bước.. tuy lui nhanh nhưng vẫn bị một ngón tay quét trúng.
Lập tức chàng cảm thấy bụng dưới tê cóng lạnh băng băng, như thể bọng nước tiểu bị đóng băng..
Tên cướp thấy Hàn Tinh cũng trúng chiêu thì thở phào cười đắc ý hỏi:
- Cửu Âm Hắc Trảo của Mai Ngộ ta nếm thế nào?
- Làm mát người một chút, không có gì đặc biệt. Còn Xuyên Nguyệt Chỉ của tôi chắc ấm áp dễ chịu chứ?
- Cũng tạm, tiếc là ta có thân thể bất tử, không tổn hại gì lớn ngoài mấy giọt máu. Còn mày trúng ta một đường vạch chờ trong chốc lát ngũ tạng lục phủ sẽ đóng băng.
- Đáng tiếc rồi, chỉ công của tao không đơn giản dễ dàng chữa trị như vậy, sức phá của nó đặc dị có một không hai, không bộc phát nó ngún cháy ăn mòn da thịt xương cốt, lúc đầu chẳng thấy đau đớn cắn xé, sau biết thì đã muộn vì thân thể đã biến thành tro bụi.
Mai Ngộ nghe vậy bỗng cảm thấy nơi vai đau nhói lên giật bắn người, vội kiểm tra vết thương phía bên trong, quả nhiên thấy mấy trăm điểm trắng sáng li ti nhỏ như bột, đang ngún cháy.
Cả hai đứng yên âm thầm chữa trị vết thương, Hàn Tinh vận cổ loa quyết nguyên khí trong kinh mạch vận hành vài đại chu thiên, âm hàn khí lợi hại kia liền bị nguyên khí cắn nuốt phần tinh tuý chuyển hoán rồi dung hợp vào nguyên khí, còn độc chất bị tống ra ngoài theo lỗ chân lông, không còn kịp gây tai hại gì, bụng dưới trở nên ấm áp như cũ.
Trong khi Mai Ngộ theo dấu vết xem tiếp quả nhiên hỏa khí đang còn âm ỷ ngún cắn vào tận xương cốt mới gây đau. Hắn hoảng sợ hét lên lấy ngón tay vận cửu âm khí đâm vào chỗ vừa bị thương đâm một chỉ ngoáy vét lôi ra. Một lỗ thủng lại xuất hiện, lần này lỗ thủng lớn hơn, chung quang bốc sương trắng lạnh lẽo. Hắn xem kỹ lại thấy mồi bạch lửa kia không còn mới an tâm, vận công chữa trị.
Hàn Tinh thấy đối phương có thể dùng cửu âm khí dập tắt bạch hỏa hơi ngạc nhiên, nhớ lại năm xưa ở biển Nha Trang nguyên anh kỳ cao thủ bị trúng chỉ vô phương cắt bỏ, không ngờ Cửu Âm Chân khí có thể ngăn chặn đẩy lui được bạch hỏa.
Hàn Tinh tiếp tục cuộc chiến, chờ hắn đánh ra trọn bộ Cửu Âm Hắc Trảo mới thôi.
Hai người cận chiến không trừ một thủ đoạn nào, sử dụng toàn thân, chỗ nào, bộ phận xương khớp nào cũng có thể công địch, đầu vai, hông, gối, trỏ. Vì không gian nhỏ hẹp nên mỗi lần trúng chiêu không khỏi bị phản chấn văng ra chạm vào thành quang khí vòng xoáy cuốn vào đó rồi lại bị đẩy ra. Cửu Âm Hắc Trảo đen kịt của Mai Ngộ quả lợi hại, chiêu số chộp bắt đâm xoay nhanh như đầu rắn trong khi chính chàng bị bảy lần bị trảo quét trúng, mất cả da thịt... nhưng chàng cứ theo phương pháp cũ chữa trị...còn đối phương người bị thủng mười tám lỗ, mỗi lần tiếp cận hai người cùng bị thảm trọng, thương thế đầy người, đành ngưng trong vài phút để chữa trị. Mỗi khi chữa trị chàng hấp thu được một số âm hàn khí, tăng lên nguyên thần khí của mình tuy không bao nhiêu nhưng đủ phục hồi lại tiêu hao vừa mất.
Hàn Tinh chữa nhanh hơn lần nào chàng cũng chờ hắn chữa trị xong mới tái chiến.. Mai Ngộ mỗi lần bị từ năm bảy chỉ thương, lần này bị nặng nhất, mười tám lỗ hắn phải phát chỉ thêm mười tám lần mới hòng dập tắt ngọn bạch hỏa... rồi mới có thể chữa trị. Hắn run lên vì thấy tình trạng này nếu cứ tiếp diễn sẽ không xong, chỉ thương càng lúc càng nhiều, chữa trị không xuể, nguyên lực giảm nhanh.. Càng sợ hãi hơn vì mấy chỉ cuối cùng Hàn Tinh thi triển nhỏ rích như sợi tóc, nhưng tia bạch hỏa để lại trong vết thương mãnh liệt. Mai Ngộ chữa thương xong giả vờ khôi phục nguyên khí chợt bỏ ngang bỏ chạy...
Hàn Tinh cười khì hô:
- Chạy đi đâu, đã vào cơn lốc quang hỏa còn mong thoát khỏi, đừng mơ.
Chàng dùng niệm ý khiến quang khí vây hãm cuốn thẳng vào hắc tháp nhốt lòng thầm nghĩ, thằng này có môn cửu âm hắc trảo còn có thể lợi dụng nghiên cứu.
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương