Hồng Mông Linh Bảo
Chương 339
Chương 341 Trận pháp phong ấn cánh cửa hình bát quái
Khương Long đường đường là một tiên tôn, thân phận bản lãnh có thể nói chóp đỉnh Đại Thủy giới, cao cao tại thượng, từ trước đến nay chỉ giết đuổi kẻ thù, uy quyền tối cao muốn giết ai tùy ý ngay cả Chân Thanh tiên tôn lão cũng chằng cần kiêng nể nay bị một thanh niên không bằng tuổi con cháu truy giết thảm hại, khiến lòng vừa đau vừa hận.
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nghĩ đến cơn lốc cuồng phong, trục quay sắc bén kia thật kinh khiếp, người như bị muôn vạn sợi tơ vô hình cuốn trói, không sao nhúc nhích được để mặc cho cuồng phong lôi kéo đem vào chỗ chết dần mòn. Nghĩ đến cơ nghiệp mấy ngàn năm mới dựng nên chỉ trong chớp nhoáng bị tên Hàn Tinh ác ôn kia phá huỷ, hai trăm mười tám tên đệ tử đang tu luyện dưới huyết trì hẳn là bị cuốn xay không còn để lại gì. Thù này ta nhất định phải trả, bây giờ trước tiên báo cho người thượng biết, rồi ẩn trốn chờ họ hạ giới lúc đó mới an toàn tính kế.
Hàn Tinh dò xét khắp khu rừng không thấy bóng dáng Huyết ảnh, nghĩ đến lần này lão ma thoát nạn sẽ làm lại, hãm hại bao nhiêu người để lấy máu nên quyết không bỏ cuộc tìm kiếm từng phân tấc đất rừng. Sáu tiếng trôi qua cũng không thấy dấu vết khả nghi, chàng chợt ngửi thấy mùi máu tanh nên vội dùng khứu giác để dõi tìm. Cuối cùng đi đến một thác nước cao hơn hai trăm thước. Chàng không nghĩ ngợi bay vào sau làn nước rơi xem xét thấy nơi đây một động đá rộng hơn ba trăm mét vuông, trong động lâu ngày không ai vào nên bị rêu mọc một lớp dầy như trải thảm xanh khắp nơi.
Đang khi chàng tìm tòi, hai chợt cô bé họ Đoàn, Hương-Chi và Tiểu Hồng theo đến đây. Chàng bị hai cô bé này quấy nhiễu nên mới bị vuột con mồi nên trong lòng có chút không vui khi thấy họ lại theo mình..
- Vị đại ca này! Thật xin lỗi vì chúng ta khiến đại ca phải chịu khổ..
- Cám ơn đại ca đã cứu mạng Tiểu Hồng..
- Không có gì? Hai cô còn theo ta đến đây làm gì?
- Thì đến giúp đại ca tìm lão người máu.
- Ủa! Đúng là chỗ này, mùi máu tanh ở đây đậm hơn nhưng rồi dừng lại.
Lúc này bọn tiên tôn Trần Thân, lão đạo Chân Thanh, lão đạo Ngọc Thanh và Lâm Nhược-Tuyết cũng đã đến sau khi thu thập xong Huyết Ảnh môn.
Chàng liên lạc với Phân Thần đệ nhị thánh anh, biết cơ sở Huyết Ảnh môn đã được hủy diệt, một số Huyết Ảnh môn nhân ở ngoài không cách nào bắt được hết.
Cổ Loa thành được phân thân khống chế hạ xuống thu nhỏ chỉ bằng cái mâm, cơn lốc vòng xoáy tại huyết trì liền di chuyển nhập vào cơn lốc vòng xoáy chính giữa Cổ Loa thành. Rồi cứ thế hấp cuốn bao nhiêu Huyết Ảnh ở phụ cận thêm huyết ảnh bị khống chế của bọn Trần Thân ném vào. Tất cả đều bị nuốt chửng, nghiền nát chuyển đổi... thành năng lượng. Trong sáu giờ đã khiến tường thanh vun cao thêm mười lăm mét.. Cổ Loa thành được phân thân chuyển lên trên bầu trời như cũ.
Sau khi trao đổi mấy câu, ai lấy lo lắng tìm tung tích Khương Long Huyết Ảnh, chàng nghi ngờ nói:
- Phải chăng ở đây có thông đạo bí mật, khiến lão ma đi qua rồi trốn mất?
Không chờ họ trả lời chàng dùng Nhật Nguyệt kính soi khắp nơi trong động, đặc biệt nơi Hương-Chi vừa nói chàng dò xét kỹ càng hơn. Bỗng trước mắt ẩn hiện một cánh cửa hình bát quái khiến chàng buột miệng:
- Thấy rồi. Nhưng bị phong ấn và ảo trận che lấp kỹ càng.
Hương-Chi nghe vậy vội quay sang hướng càng đang nhìn xem hỏi:
- Ở đâu sao chúng ta không nhìn thấy?
- Cô thấy mới là lạ, chỉ vì cô không thấy nên bỏ nơi này tìm nơi khác.
- Ta cũng không thấy...
- Mọi người cẩn thận tránh xa ra để ta phá thử phong ấn cấm chế xem...
Hàn Tinh nói xong lấy Bá Vương Thương cầm trên tay... dùng Nhật Nguyệt kính nhận định đúng vị trí, trực tiếp đâm thẳng một thương. Chàng liền cảm thấy như mình vừa đâm vào khoảng không, chẳng có một tia lực cản, quang lực bị hấp thu không còn một tia, sau đó lập tức qua Nhật Nguyệt kính chàng thấy quang điện rực rỡ rồi một sức đẩy mạnh có thể dời núi non phản chấn khiến mọi người bị đánh bật ra ngoài thạch động, trước thác nước.
- Phong cấm quá lợi hại, một thương bình thường có thể phá thủng không gian nhưng không phá nổi phong cấm.
- Hay là chúng ta hợp lực đánh ra..
- Ý kiến hay! Chúng ta thử xem.
Sáu người hợp lực với Hàn Tinh một thương lại đâm ra.
- „Bựt“
Bảy người lại bị phản chấn bay ra, so với lúc trước càng thảm..
- Làm sao bây giờ, phong cấm này quá mạnh. Lão ma Khương Long này biết thật nhiều bí mật, lại biết cách mở phong ấn đi vào.
Hàn Tinh nhận xét mỗi lần công kích Phong Ấn cánh cửa đều hiện ra những đường ấn ký chằng chịt, chàng ghi nhớ xem thử thì mù tịt không nhận ra chút nào manh mối trong lòng thắc mắc, không biết trận pháp tiên trận cấp mấy. Cho đến nay chàng nghiên cứu mới đến trận pháp cấp năm, thấy mất rất nhiều trí lực, bây giờ nếu gặp trận pháp cấp ba, cấp bốn thì còn có thể phá giải, cấp năm thì cũng phải cần nhiều thời giờ mới phá giải được, còn cao hơn thì không có khả năng.
Trong bảy người chỉ có mình chàng có thể thông qua Nhật Nguyệt kính nhìn thấy cánh cửa thông đạo, còn lại đều như người mù chẳng thấy gì cả, tuy nhiên dựa theo mũi thương chàng vừa công kích, ai nấy cũng có thể phỏng đoán vị trí của cánh cửa.
Trong khi mọi người tìm cách phá giải, Hương-Chi cẩn thận tiến gần cánh cửa thông đạo. Bỗng thân hình nàng biến mất trước mắt mọi người. Hàn Tinh thấy nàng vào trong ảo trận đứng trước cánh cửa bát quái, đưa tay vừa chạm vào, ánh quang liền xuất hiện đẩy tay nàng ra, khiến cả người nàng bị lui mấy chục bước té ngồi xuống đất..
Bên ngoài mọi người đều cảm thấy một lực lượng vô hình từ trong áp ra, ai nấy đều bị đẩy lui ba bước. Tiểu Hồng ở ngoài hoảng hốt kêu la:
- Hương-Chi tiểu thư!
- Đừng có hốt hoảng, nàng chỉ bị đẩy té ngồi xuống đất. Các ngươi ở đây để ta vào xem.
- Cho em vào với!
- Được! Nhưng cô phải hứa không được sờ tay vào nơi đó.
Đối với hai cô bé này chàng cảm thấy hơi nhức đầu, không biết sống chết nơi nào cũng xông bừa vào bất kể sống chết, ngay cả Huyết trì cũng xông vào, bây giờ lại gặp cánh cửa phong ấn này nên phải dặn trước.
- Em hứa! Nhất định cái gì cũng hứa... không sờ, không sờ. Chúng ta đi mau lên.
Hàn Tinh cùng nàng tiến vào ảo trận, thấy Hương-Chi mặt trắng dã,nàng bị thương tổn không ít, đang cố gắng ổn định khí huyết. Thấy ba người vào lâu, bốn người nhìn nhau cuối cùng tất cả vào ảo trận.
Họ liền nhín thấy cánh cửa có hình đồ bát quái trông thật thần bí.
Lão đạo Ngọc-Thanh không thèm để ý vừa rồi Tiểu Hồng nói chuyện gì với Hàn Tinh, nhịn không được đánh vào cánh cửa một chưởng phách không. Thấy cánh cửa không phản chấn đẩy lui lão mừng thầm tưởng là đã mình tìm được điểm mấu chốt để mở phong ấn. Bỗng lão đạo hét một tiếng thân như diều đứt dây bắn vọt ra ngoài thác nước bất tỉnh tại chỗ.
Những người còn lại chứng kiến rõ ràng nuốt một bụm nước miếng, ngạc nhiên vô cùng. Lúc trước bảy người hợp lực đâm một thương, bị phản kích không đáng sợ. Bây giờ một chưởng lại phản chấn mãnh liệt như thế, ai nấy trầm tư suy nghĩ không ai ra tay thử nữa.
Hàn Tinh suy nghĩ một lúc lại ra tay thử, lần này chàng dùng quang chỉ, nhỏ hơn sợi tóc khiến người nhìn lúc thấy lúc không. Chàng chờ một lúc không thấy phản chấn, dùng nhật nguyệt kính nhìn liền thấy từng đồ hình bát giác đường vạch khuôn mẫu khác nhau chồng chất lên nhau bay ra, chàng ghi nhận chưa đầy một phút đã có khoảng năm sáu chục triệu kiểu mẫu, tiếp tục nửa tiếng nữa thì hết một chu kỳ, bắt đầu lập lại...Tổng cộng chàng ghi nhận 1.800.000.000 kiểu khuân khác nhau. Chàng lẫm bẩm „Âm Dương Bát Quát trận đồ, một ức tám trăm triệu kiểu mẫu biến hóa.. sau đó thu chỉ ngồi xuống tĩnh tọa.
Trong khi mọi người thấy vô số tia chớp nối theo nhau thành một chuỗi, nhanh đến độ cảm thấy cánh cửa sáng lên một cách đơn giản. Nhìn Hàn Tinh phát chỉ quang nhỏ như tơ, Trần Thân kinh ngạc hô:
- Chỉ công nhỏ rích như thế này, thì dùng được việc gì. Sau Hàn đệ lại tu luyện công pháp vô dụng này.
Lâm Nhược-Tuyết vội phản bác:
- Ấy! Lão Thân đừng nóng phán định quá vội vã. Chính vì tia chỉ nhỏ như vậy mới không bị phong ấn lực lượng phản chấn. Nghĩ thử xem, mặt bằng tiếp cánh cửa càng lớn, lực phản chấn càng lớn cho nên lão đạo Ngọc Thanh mới bị thảm hại như thế, bây giờ còn chưa bò dậy nổi..
Hương-Chi phải mất nửa giờ mới tạm trấn áp điều hòa khí huyết trong người, số nguyên lực hư hao nhất thời không thể phục hồi lại được. Nàng vừa tỉnh thấy mọi người có mặt nên hơi ngạc nhiên nói:
- Cánh cửa phong ấn quả là lợi hại, không những hấp thu nguyên lực còn đánh bay những ai đụng đến nó.
- Tiểu thư bị như vậy còn nhẹ. Xem lão đạo sĩ thối Ngọc Thanh kia mới thê thảm.
Hương-Chi nhìn ra phía ngoài thấy lão đạo Ngọc Thanh nằm bất tỉnh, không hiểu lão đã làm gì bị thảm hại như vậy vội hỏi:
- Tại sao, chuyện gì đã xảy ra?
- Lão đạo đó đã dùng chưởng phách không đánh cánh cửa bị phản kích, cắn trả.
Tiểu Hồng vừa nói dứt câu, lão đạo Ngọc Thanh lồm cồm ngồi dậy, vận hành nguyên khí ổn định kinh mạch khí huyết.
- Thực sự là bị cắn trả, ta chỉ dùng có hai đầu ngón tay sờ khẽ cũng bị cắn trả đến choáng váng mặt mày, khí huyết đảo lộn. Phong ấn cắn trả mãnh liệt thật, lần sau gặp thứ quỷ này thì chớ đụng tay vào.
Tiểu Hồng chỉ Hàn Tinh nói:
- Nhưng hắn dùng chỉ pháp dò xét lại không việc gì mới kỳ lạ.
- Thật hả, có tìm ra cách phá giải chưa?
- Hình như vừa tìm ra.
Nói xong mọi người thấy Hàn Tinh đứng dậy tiến gần cách cánh cửa ba thước. Tay phải đánh một chỉ rồi hai tay bắt ấn chờ một lúc đánh ra một đạo bạch quang bát giác đồ án.
Đồ án nhập vào cánh cửa, ánh quang khẽ chớp rồi tắt ngấm, chờ một lúc chàng lại đánh liên tiếp ba đạo bát quái đồ án, ánh quang khẽ chớp lâu hơn một chút rồi tắt ngấm.
Chờ mười phút sau chàng lại đánh liên tiếp sáu đạo bát quái đồ án, ánh quang khẽ chớp cánh cửa run lên mở một nửa rồi lại đóng.
Hàn Tinh thấy vậy lắc đầu lại ngồi xuống tiếp tục tĩnh toạ..
Tiểu Hồng thấy vậy vui mừng hô:
- Đánh tiếp sao không tiếp tục? Mở được một nửa, đánh vài cái nữa là xong...
- Không dễ như vậy! Theo ý cô thì cứ đánh bừa là có thể mở phong ấn hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
6 chương
942 chương
50 chương
826 chương
22 chương
1341 chương
33 chương