Hồng Mông Linh Bảo
Chương 323
Chương 325 Hàn Tinh bắt sống Đan-Thanh công chúa
Minh dặn dò Hồng-Linh thỉnh thoảng về thăm Tân Triều, chàng vừa định rời đi Hồng-Linh bất ngờ ôm chặt lấy. Thấy mắt nàng long lanh chàng vuốt tóc nàng, hôn lên đôi môi thơm nàng an ủi:
- Đừng quá lo, lần này ra đi giúp Tiết Lễ đẩy lui Mạc Thanh đế. Tuy bọn kia đông mạnh nhưng phe ta cũng không quá yếu, anh lại nắm được mấy nhược điểm của lão.
Hai người không để ý, ôm nhau ôn nhu tỏ tình thoải mái quên hẳn chung quang Minh hình ảnh đều đang được phản chiếu ghi lại truyền lên Satalite, hiện lên truyền hình. Trọng-Hiếu đang ngồi trước màn hình, hắn phụ giúp sư phu năm ngày liền chế ra truyền hình màn ảnh ngưng tu bằng hơi nước. Lúc này hắn đang khởi động xem thử bỗng thấy sư phụ biểu hiện tình cảm, ôm một nữ tử tuyệt đẹp, hôn hít còn gọi Hồng-Linh, em em, anh anh..
Trọng-Hiếu trợn mắt há mồm, không ngờ sư phụ có người yêu vậy mà lâu nay không biết vì ngay cả sư phụ mấy chục năm nay mới xuất hiện, bây giờ xuất hiện liền khiến hắn giật mình. Hắn trước nay tập trung vào tu luyện và nghiên cứu kỹ thuật, kỹ nghệ, nhưng mới đây cũng đang để ý ngắm nghía một đối tượng nhưng chưa biết phải tỏ tình biểu hiện thế nào lần này học được mấy chiêu nữ ôn nhu như nước; nam mạnh nhưng êm dịu, cử chỉ hành động dứt khoát, lưu loát, cương mãnh như không thô bạo, ...
Minh rời khỏi Hồng Mông Linh Châu giới bố trí hệ Satalite xong gặp bọn Tiết Lễ, Tiết Toàn, Tiết Hoàng, Tiết Thường, Tiết Cương, Tiết Lãng Tiết Phiên và Tiết Quang, trong đó năm người cấp tiên đế Tiết Lễ, Tiết Toàn, Tiết Hoàng, Tiết Thường, Tiết Lãng. Những người hội họp ở đây còn bốn năm chục ngườì trong Tiết thế gia. Tiết Lễ trịnh trọng giới thiệu chàng cho mọi người và giới thiệu từng người quan trọng cho chàng, đặc biệt là Tiết Cừ.
- Cừ lão là một cao thủ trưởng lão thời ông nội chúng ta Tiết Đạm còn sót lại, không nhúng tay vào tranh chấp gia tộc. Hôm nay vì sự suy vong của Yêu Cầm giới đã quyết định rời núi đóng góp công sức.
Hàn-Tinh thấy Tiết Cừ tướng mạo tiên phong đạo cốt, cử chỉ lời nói điềm đạm nhã nhặn, tu vi khí thế nội liễm không lộ ra chút nào, chàng nhìn vào ánh mắt của lão đánh giá thầm thấy ánh mắt lão không khác gì người thường thì cho là ít nhất cũng đã tiên đế cực đỉnh. Lão Cừ ánh mắt chạm vào ánh mắt của chàng, tuy giữ thản nhiên nhưng trong lòng rung động.
- Đây là ánh mắt gì, như có thể xem thấu mọi sự, không sắc bén, chẳng áp đảo trái lại có chút ôn nhu ấm áp nhưng không thiếu phần uy nghiêm. Thật là sống tới tuổi này, mới gặp được một ngưòi có ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Minh ngồi xuống chưa nghe xong việc chuẩn bị ra sao, đã có một giọng lanh lảnh hách dịch oang oang từ xa truyền đến:
- Bọn tàn dư phản Tiết Gia đang ẩn trốn nghe cho kỹ, mau chóng chui ra đầu hàng bản tiên tử giao ra hai phần Tiết gia truyền thừa còn lại, vì yêu cầm giới vương quyền đã được Mạc Thanh đế trao tặng cho cho đại công chúa là Mạc Hồng Kiều nữ đế ta. Nếu không ta diệt sát tất cả hai ngàn tù nhân họ Tiết..
Hàn-Tinh không khách sáo đem thần thức phóng ra, chạm vào thần thức đối phương đang lục xoát, thấy vậy chàng vội ngưng trọng tăng cường thêm ba thành tinh thần lực áp đến, thấy đối phương là một nữ tử áo choàng xanh, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết dáng điệu tiên tử, nhưng khí chất cho đến dáng vẻ bề ngoài không có gì biểu hiện trùng hợp với tên Hồng Kiều... Thần thức của chàng phóng xa hơn, phát hiện nàng cẩn thận còn để hai cao thủ ẩn nấp áo đỏ ở phía cách xa hai trăm thước phòng hộ bất trắc. Cũng là hai người phái yếu, vận áo choàng đỏ, một thiếu phụ một lão ẩu. Thiếu phụ trên người đầy sát khí, mặt lạnh như tiền hẳn là tay sát thủ thâm niên, còn lão ẩu ẩn tàng lực lượng, chàng đoán hai người này nguy hiểm, ít nhất cũng có tu vi cấp đế hậu kỳ...
Hàn-Tinh hơi kiêng kỵ hai người ẩn núp phía sau, nếu không đem bắt con gái Mạc Thanh đế hống hách kia, làm tù binh trao đổi... người Tiết gia. Còn cô ta nhận định đã nắm vương quyền e rằng không phải, hoặc là chỉ lời hứa của lão Mạc nên tám phần truyền thừa đều còn nằm trong tay lão họ Mạc chứ không sai. Nhưng chuyện đời lắm lúc gặp may khác với ý nghĩ tính toán bình thường nên ta cứ ra tay một lần.
Chàng liền truyền âm trao đổi với Tiết Cừ. Lão Cừ đương nhiên cũng phát hiện ra hai cao thủ ẩn núp phía sau nhưng không tưởng tượng tu vi chỉ ngang với mình nên không dám vọng động. Lão thấy chàng định ra tay bắt sống đối phương thì cho là khinh địch, quá xem thường đối phương, người ta đường đường cũng cấp tiên đế mà đòi bắt sống như bắt một người thường.. nên không dám tin chút nào. Nhưng đối phương đã dặn nên lão chỉ cần để ý đến phòng ngự đừng để hai người kia xông đánh giết bừa bãi, không cần tiếp tay nên đồng ý.
Mạc Đan Thanh hô mấy lần không ai đáp lời bực mình định xông lên thì thấy một lão già lưng còng, vai vác một bó củi lớn, vừa đi vừa thở phì phò... cất giọng đứt quãng nói:
- Con cái nhà ai, xem có vẻ đài các sang trọng lại ngu ngốc đến nơi rừng rú này hò hét như thế!
- Lão già nhà quê kia! Lão dám chửi tôi ngu ngốc..
- Lão nói có sai đâu! Đồ ngu ngốc!
Mạc Đan Thanh trợn mắt đem hết khí thế của mình ra áp đến lão già...
Lão già cũng trợn mắt, nhăn mặt lè lưỡi:
- Vừa ngu vừa hung tợn...
Đan Thanh nổi cơn điên, quên hẳn lão già bình thường sao không hề nao núng trước khí thế của mình, phản ứng tự nhiên rút kiếm ra bay lại chém...
Lão già giật mình té ngã lăn mình xuống dốc khiến chiêu kiếm đánh xuống khiến mấy gốc cây bị đổ xuống ào ào... cây lớn đổ trên lão già, lão lộn sang một bên tránh được đứng lên chửi:
- Mẹ nó! Đồ chó điên, hung dữ như chó lại ngu ngốc.. Có giỏi cất kiếm xuống đấy đánh với lão vài đường quyền cước...
Đan Thanh tưởng lão già bị cây đè chết, lại thấy lão chửi rủa còn thách thức nên vội cất kiếm, dùng một phần khí thế tiên đế áp đến, thân người cũng lăng không nhẹ nhàng bay lại vừa đẹp vừa phiêu diêu phong dật yểu điệu. Nàng thấy lão già bị khí thế của mình trụ cứng ngắc thì trên môi nở một nụ cười nửa vời lẩm bẩm “lão già, dám chửi bà nương ngu ngốc, hung dữ” Tay phải nàng cách không nhằm lão già hấp lại, lão gia bị nhấc bổng lên bay lại bị nàng chộp ngay gáy nâng lên.
Đan Thanh cười một chuỗi dài, trong lòng đắc ý bổng cảm thấy bàn tay tê cứng. Nàng kinh sợ buông tay ra nhưng tay cứ dính chặt một khối với cổ lão già, nàng nhìn bàn tay thì một màn ánh sáng từ cổ đối phương phủ lên tay rồi trùm cả người nàng. Ông già lúc này hai chân hai tay giẫy dụa la to:
- Buông ta ra, mau buông ta ra!
Đan Thanh nghe vậy mặt càng tái xanh, nàng cảm giác cả thân bị trụ cứng, tiên nguyên khí vận chuyển không thông, khi nội soi nhìn xuống thì thấy nguyên anh bị lớp màn hào quang quái dị bao chặt bất giác sợ hãi cũng kêu la:
- Buông ta ra, mau buông ta ra!
Những người quan sát chung quanh không hiểu ra sao cả, kể cả hai nữ phụ áo đỏ âm thầm bảo vệ vị Đan Thanh công chúa, vừa tự xưng Yêu Cầm Giới Vương Quyền là của nàng.
Hai nữ tử thấy giọng Đan Thanh nghẹn ngào không đúng liền thuấn di lại, thì cả hai người liền biến mất một cách quỷ dị..
Trong lòng núi Tiết gia mười mấy cao thủ còn ngờ vực không biết chắc việc gì xảy ra bên ngoài bỗng thấy thân ảnh Hàn Tinh, tay còn xách theo một nữ tử áo xanh, đúng lá Mạc Đan Thanh vừa rồi ở bên ngoài la hét oanh oanh oanh liệt liệt..
Trong Hồng Mông Linh Châu giới Trọng-Hiếu xem không sao nhận ra sư phụ, tưởng là ông già vừa bé vừa gù miền núi, mãi đến lúc vào trong lòng núi mới nhận ra... không khỏi ngạc nhiên “Đây là thần thông biến hình gì quá kỳ diệu”. Còn Hồng-Linh xem một hồi lẩm bẩm: “Thì ra anh Minh bắt nạt chọc ghẹo đàn bà con gái, nó là công chúa thật ư? Sao chưa gì đã bị bắt!”
Thì ra Minh trong khi nghiên cứu bệnh tình của Tiết Toàn đã đánh giá tinh thần lực của tiên đế cấp, lúc đó nguyên anh dùng hết tinh thần linh hồn lực giẫy dụa phản kháng, chàng dùng đủ cách không trụ nổi lão, cuối cùng nghĩ ra dùng quang lực phòng ngự tráo, chụp nguyên anh vào rồi xiết lại. Chàng đánh giá Đan-Thanh công chúa hẳn là tiên đế sơ kỳ như lão Toàn nên dùng chiêu cũ đánh lén phong ấn nguyên anh quả nhiên thành công.
Minh đem tù nhên về đến liền hô:
- Cẩn thận đối phương có hai người sắp xông vào!
Rồi chàng để thánh anh đệ nhị vào Đan-Thanh thức hải đọc trí nhớ xem có Kim-Liên hoa không gian truyền thừa không. Chàng vừa đọc thoáng bỗng mừng quá sức vì đọc được sáu phần truyền thừa...chàng nhớ xong liền xoá đi rồi tiếp tục cho đến hết.. Chàng không khỏi cảm khái thông cảm cho cô gái này, suốt đời ở Sơn Hà giới tu luyện, lớn lên trong cung, thỉnh thoảng ra ngoài tiếp xúc yêu nhân nên chẳng có gì là hạnh phúc...lúc nào cũng tưởng mình là Nữ Hoàng. Là cái rốn của thế giới, ai cũng phải phục tùng.. Thật là ngu xuẩn..
Đọc xong đệ nhị thánh anh trí nhớ chàng trở ra, bay vào thân thể chàng.
Khi hai nữ tử kia xông vào, Tiết Cừ nghênh đón lão ẩu áo choàng đỏ, chưởng kình giao nhau trên không hai người đều thối lui, lão ẩu thối lui 3 bước, trong khi Tiết Cừ lui năm bước.
Bên này Hàn-Tinh đang đấu với thiếu phụ áo đỏ, sát khí trong người mụ phát ra lạnh người. Kiếm chiêu vừa khởi động kiếm khí lạnh lẽo bay như mưa như gió, khiến mọi người đứng xem liên tiếp bị bức lùi lại. Chàng muốn thử uy lực của Tiên đế hậu kỳ cường mạnh cỡ nào nên tay phất ra miệng niệm thủy sóng, một gió lốc mang theo nước xoay quanh bao phủ toàn thân, bên trong còn tạo thành một lớp băng dầy một gang. Nước xoáy cuốn các đạo kiếm khí, giảm một phần nửa lực lượng, còn lôi kéo khỏi các chỗ hiểm. Cuối cùng ba mươi mấy đạo kiếm khí chém trên thân chàng.
Một chuỗi tiếng leng keng thanh thúy vang lên, băng thuẫn bị đánh nứt ra, một vài đạo kiếm khí tiếp tục đánh tới, cạnh bàn tay phải chàng khẽ giương ra, ba đạo đao khí hiện lên đón ba đạo kiếm khí khiến tất cả đều phân tán...
Thiếu phụ áo đỏ lại hét lên:
- Hỏa Long kiếm hồn xuất!!!
Thanh bảo kiếm trong tay nàng lập tức đỏ rực, một con rồng nhỏ hiện lên trên lưỡi kiếm càng lúc càng rõ, càng sáng. Cuối cùng tiểu hỏa long bay ra gầm thét, biểu dương ra oai, bay lượn trước mắt chàng mấy vòng rồi từ trên cao bắn thẳng đến như mũi tên.. Hàn Tinh thất kinh thấy đối phương tu kiếm ý luyện ra kiếm hồn, khí thế hỏa long vừa nhanh vừa nóng bay lại vội bay lên không vòng vèo bỏ chạy...
Tiểu Hoả Long gầm thét đuổi theo, mọi người chỉ thấy hai quang ảnh một trắng một đỏ theo nhau sáng cả góc trời. Điều quái lạ là khoảng cách giữa hai bên không hề bị rút ngắn, tưởng như một cuộc chạy đua. Chạy hơn mười vòng, bỗng Hàn-Tinh dừng lại hét:
Tiểu Hoả Long gầm thét đuổi theo, mọi người chỉ thấy hai quang ảnh một trắng một đỏ theo nhau sáng cả góc trời. Điều quái lạ là khoảng cách giữa hai bên không hề bị rút ngắn, tưởng như một cuộc chạy đua. Chạy hơn mười vòng, bỗng Hàn-Tinh dừng lại hét:
- Xem cước.. Hồi Mã Thương...
Chân chàng khẽ nhích, bàn chân năm ngón ngước lên rồi cong lại, cước ảnh bay ra xoay tròn như chóng chóng đó đầu hỏa long đang đà bay nhanh lại.
- Bùng
Cuối cùng đụng nhau, mọi người chỉ thấy hỏa diễm bay ngược lại về phía thanh kiếm, hỏa long biến mất như chui vào kiếm còn thanh kiếm bị rung động, muốn vuột khỏi tay thiếu phụ... Nàng kinh hô gầm một tiếng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hai chân xoạc rộng ra xuống trung bình tấn, nhưng vẫn bị đậy lui về sau năm sáu thước.
Hàn-Tinh thấy cước khí kình của mình quả nhiên khác xưa, đánh kiểu gì kình khí cũng theo dạng xoắn ốc phát ra, lực phá mãnh liệt hơn trước gấp bội, hỏa long mạnh mẽ là thế nhưng bị xoắn cho một đường chóng mặt không sao cản nổi... Chàng nghĩ lại mới dùng Xuyên nguyệt chỉ đánh thông đạo, sao lại dễ dàng thành công? Phải chăng không chỉ là nguyên lý Hư Vô chỉ còn là tác dụng của Cổ Loa nguyên khí vặn xoắn như một mũi khoan bằng quang cương khí.
Hồng Mông Linh Châu giới Hồng-Linh thấy Minh bị một con rồng đỏ đuổi chạy té khói thì lo lắng, tự hỏi sao chàng không đem đao ra đón đỡ hay dùng ẩn thân thuật tránh né, lại bỏ chạy mất hết phong độ... khi xem thiếp lại thấy dường như hỏa long đuổi không kịp thì khen Thật nhanh, như gió như điện! Bỗng lại thấy chàng dừng lại dương bàn chân lên...
- Hùng kê quyền! Hồi Mã Thương. Quá chính xác.. kình lực mạnh bạo khiến hỏa long phải chạy trốn vào bảo kiếm.
Linh-Lan, Hồng-Mai, Tiểu Mai lúc này cũng chạy vào cung điện ngồi bên xem. Linh-Lan vội hỏi:
- Vừa rồi là Hùng kê quyền, cước rõ ràng chưa xuất sao đã đánh bại hỏa long.
- Xuất rồi, tại con không thấy Cước Ý. Ý niệm vừa động cước đã hình thành, vì quá nhanh nên con nhìn không thấy thôi...cước kình đánh bay hỏa long quay như pháo bông.. Xem ra còn ẩn chứa lực xoáy theo chân nguyên lực Cổ Loa phát ra. Thanh bảo kiếm kia bị hao tổn ít nhất ba phần kiếm hồn nguyên khí.
Đứng ngoài Tiết Lễ một lần nữa thấy Hàn-Tinh xuất chiêu kỳ lạ đẩy lui hỏa long kiếm hồn... thầm nhủ “Xem ra Hàn Tinh không chỉ tinh tiến về mặt lực lượng, kỹ thuật cũng tiến không kém. Khí thế vừa rồi của thiếu phụ áo đỏ thật là lớn, mình đứng trước mặt nàng mất hết cả chiến ý, kiếm hồn kia lại càng khủng khiếp vừa thấy đã bị nó chấn nhiếp chỉ còn chờ chết. Vậy mà Hàn-Tinh không bị ảnh hưởng chút nào mới kỳ lạ”.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
96 chương
662 chương
173 chương
457 chương
1027 chương
599 chương
1039 chương
24 chương
990 chương