Chương 313 Rần nay đã khác xưa (3/3) Thấy Rần giơ bụng ra phía trước trông quá khiêu gợi, quyền vương Trương Hiểu cảm thấy tay chân ngứa ngáy nhưng sợ đấm chết nó gây nên phiền phức nên hỏi tên nó trước: - Mày là ai, gia thế ra sao, tao không bao giờ thèm đánh kẻ vô danh tiểu tốt. - Mày gọi tao là Hiếu được rồi, còn gia thế không có, tao là thằng đi bụi lãng du vô gia cư. Hỏi nhiều làm gì, mau đấm vào đây mầy quả, xem mày có bao nhiêu mã lực mà tự xưng là quyền vương. Mấy nữ sinh đi theo Bạch-Lan nghe thấy bọn nam nhân phía sau sắp đánh lộn, một cô nghe thấy rõ có người đưa bụng ra cho quyền vương vô địch của trường T.QuốcToản đấm thì tò mò kéo cả bọn dừng lại nói: - Trò hay các cậu ạ! Mau quay lại xem một chút. Có anh chàng đang đưa bụng ra mời quyền vương Trương Hiểu đấm thử kìa, chẳng lẽ có bụng người còn cứng hơn sắt đá. Nghe nói quyền vương có thể đấm vỡ một khối đá xanh. Bạch-Lan mới mười lăm tuổi học lớp tám, vừa tới tuổi dậy thì liền trổ mã, không những cao lớn còn quá xinh đẹp, chẳng những ở trường, ở nhà cũng nhiều thanh niên thèm nhỏ dãi, thường trơ mắt thất thần nhìn nàng. Nàng biết anh chàng Trương Hiểu này vì theo đuổi mình đã ngang ngược bá đạo đánh tất cả những nam nhân có ý kề cận mình, hắn đã tỏ tình mấy lần đều bị mình làm lơ không thèm trả lời. Bây giờ lại có thêm một nạn nhân mới. Bị bạn học kéo trở lại Bạch-Lan thấy hai nam sinh lạ mặt, tuy ăn mặc quần áo mới nhưng dáng vẻ nhà quê còn giữ nét. Một nam sinh tự xưng Hiếu đang đứng trước mặt Quần Vương Trương Hiểu giơ bụng ra phía trước thách thức. Trong dáng vẻ như con gà trống đưa ngực ra phía trước trông vừa oai vừa tức cười. Bọn con gái thấy vậy trố mắt nhìn nhau mỉm cười. Quyền Vương Trương Hiểu thấy đối tượng Bạch-Lan của mình quay lại xem liền hứng khởi khoe mã, tay chân múa mấy đường sau đó vận chuyển xương cốt cho nó kêu vang lên lách cách, hay tay xoa vào nhau nhảy một bước đến sát người Hiếu nhanh như chớp, một quyền đấm ra ngay cái bụng. Hiếu thấy đối phương nhảy tới liền hít một hơi phình bụng to lên đến cực hạn, nhìn như loài ếch nhái phùng mang. Nắm đấm vừa chạm, bụng tròn của Hiếu hóp lại như một trái bóng bị ấn mạnh vào mà lúc này Trương Hiểu thấy tay mình như đấm vào gối nhồi bông. Quyền đã hết đà rồi mà đối phương vẫn không thấy ngã, bỗng bàn tay bị một lực mãnh liệt phản chấn hất ra, cả người cũng bị hất văng lên trời rơi xuống đất bịch một tiếng nằm chỏng bốn cơ lên trời, trước mắt quay cuồng, bàn tay đau đớn, cánh tay tê liệt xụi lơ. Thằng Rần cười nhẹ nói: - Quả đấm mềm như bún cũng mang danh quyền vương. Về luyện tập hai ba chục năm nữa may ra có chỗ dùng. Thằng Rần liếc nhìn qua đám nữ sinh một cái, lẩm bẩm: „quả nhiên xinh đẹp, dễ thương quá“ rồi nhìn Trương Hiểu nói: - Bây giờ đối tượng của mày không còn vì đã là của tao. Từ nay đừng có đứa nào sớ rớ đến gần nếu không nắm đấm của tao sẽ tự đến hỏi thăm. Một trong bọn Trương Hiểu bỗng hô: - Còn lâu, anh em cùng lên! Bảy đứa đồng loạt xông lên thì Mai Tinh tiên lên đứng bên Rần nói: - Hai đánh bảy cũng còn hơi ít, nhưng có còn hơn không! Hai đứa thấy bảy đứa này quyền cước chẳng có đường lối gì, sức lực không có bao nhiêu nên thuận tay tát tai, thuận chân đá vào mông vào đùi cho mấy cái đã giải quyết xong. Mai Tinh chờ rời khỏi khu vực trường mới nói: - Thằng Rần, mày chiếm hết thượng phong nhé! Mới quen được em Xuân-Nhã bây giờ lại theo đối tượng Bạch-Lan. Tao cũng thích Bạch-Lan mày coi chừng đối tượng của mày. - Thích thì cứ đi tán, ai có tài thì được.. Mai Tinh hậm hực: - Mày nói dễ nghe, lúc nào mày cũng nhanh chân nhanh tay nhạy gái hơn tao thì tao có cơ hội hay sao. - Thôi tối nay rảnh mình đi kiếm chỗ so đao thử xem. Sau khi tao luyện thử mấy tuần Dưỡng Ngộ quyết và Phong thuật thì Tạc đao đã tiến lên một bậc thì phải. Hai đứa trước tiên lấy cạnh bàn tay làm đao, Rần bộ pháp và đao pháp nhanh hơn công rất mạnh, chỉ thấy nhoáng lên đã chém một chiêu ba thế đánh ba nơi cổ bụng và đùi. Tinh cũng nhanh không kém thủ kỹ thỉnh thoảng phản công, hắn chuyên về nhanh, độc và mạnh còn thằng Rần chuyên về nhanh, quỷ dị. Hai đứa đánh túi bụi ba tiếng đồng hồ, trúng chiêu vết thương đầy người. Vì đánh hăng say nên không để ý có hai ba cao thủ đang ẩn nấp rình xem. Sau khi thử đao bằng cạnh bàn tay còn chưa đã, vì nhận ra nhiều chỗ thi triển không ra hết uy lực nên hai đứa cùng rút đao ra đánh thêm một tiếng nữa. Một nữ cao thủ ẩn nấp nhìn hai thiếu niên tập dợt mà trợn mắt, nếu nàng không nghe hai đứa nói là đi luyện đao thì nhất định cho rằng chúng chém nhau thực sự. Chẳng những nhanh chỉ còn thấy bóng đao chập trùng mùi máu cũng đã tỏa phát ra. Hôm sau đi học cô giáo văn, địa lén nhìn hai đứa thấy chúng vẫn như bình thường, không hề có vẻ bị thương, tình cảm anh em vẫn như cũ thì càng kinh ngạc. Ánh mắt khác thường của cô giáo không giấu được Rần, Tinh nên hai đứa bắt đầu đánh giá, cô Hà-Oanh dạy hai môn văn, địa trẻ nhất trong các giáo sư, tuổi trạc 22 tuổi, mới ra trường đại học sư phạm, tuy không đẹp nhưng dáng người cân đối, muời phần hấp dẫn, để ôm ấp thì không ai chê được. Hai đứa đánh giá khẳng định cô này là người luyện võ khá tinh, sau đó chẳng để ý thêm lo học bài. Bảy ngày sau hai đứa đang đi từ chỗ vắng luyện quyền cước về thì thấy một bóng người, hai đứa đuổi theo. Rần dùng thận thức nhận ngay ra thanh ảnh cô Hà-Oanh, nàng vận đồ dạ hành, bịt mặt bằng khăn đen. - Đứng lại, đi ăn trộm, rình mò cái gì mà bịt mặt thế kia.. - Bóng đen không chịu dừng, Rần liền chộp lấy vai thì bóng đen phản đòn, tay chân rất có lực. Rần không biết bóng đen vừa chạm vào tay chàng liền kêu khổ, cảm thấy bàn tay tê tái như vừa đánh vào sắt thép.. nên vừa đánh vừa chạy. Rần đánh vào bụng đối phương thì bóng đen hóp bụng lại chân bước lui, Rần đánh chiêu chém vào bụng đổi hướng biến chiêu vỗ xuống gối đối phương định nắn bóp một chút, ai ngờ đối phương hơi chậm nên cạnh bàn tay chém xuống đùi. Rần thấy nếu chém trúng thì cô Hà-Oanh gẫy xương đùi chứ không sai nên vội xoay bàn tay, giảm lực tối đa, vỗ xuống „bẹp“ một tiếng. Rần cảm thấy bàn tay đánh vào đùi vừa mềm vừa có tính co giãn đàn hồi liền ngẩn người, lại thấy cô Oanh loạng choạng muốn té xuống vội tiến lên một bước dài, tay trái dùng ưng trảo chộp vào cổ tay nàng. Hai ngón giữa và chỏ kẹp lấy cổ tay, kéo mạnh một cái. Cô Oanh đang đà té xuống lại bị kéo lên. Nhưng chân trái đang còn tê dại nên ngã sấp ngay vào lòng Rần. Rần thuận tay gỡ chiếc khăn đeo trên mặt thì quả nhiên một khuôn mặt quen thuộc của cô Hà-Oanh hiện ra. Cô Hà-Oanh tuy đã 22 tuổi nhưng da thịt chưa bị đụng chạm với nam nhân mạnh như vậy, ngực bụng ép mạnh vào ngực Rần, nàng chỉ thấy thân thể thằng này rất rắn chắc, nóng ấm, mùi mồ hôi nam nhân bốc lên mũi cũng không khó chịu mấy, trái lại có sức hấp dẫn kỳ lạ. Dù thân nó bị va mạnh nhưng thằng này vẫn vững vàng, cứ như đang xuống trung bình tấn, vững như trời trồng. Nàng thấy mặt mình bị lộ thì vừa giận vừa hổ thẹn quát lên: - Hiếu, em làm gì vậy!!! Mau buông cô ra. - Thì ra là cô, cô có đau không. Chân có đứng vững đuợc không? Em mà buông ra là cô té lăn ra đó. - Đã bảo buông thì cứ buông, còn không chịu nghe lời? - Dạ, cô đã bảo vậy thì em buông. Thật ra Hà-Oanh đùi trái bị vỗ trúng còn tê, cả người uể oải, không chắc mình đứng vững được chưa, nhưng cứ ở tư thế xấu hổ dựa vào lòng Hiếu thì không được. Rần nhìn vào mắt cô Hà-Oanh thấy ánh mắt trìu mến thì lòng run lên vội nói tiếp: - Cô để em đặt cô ngồi xuống khúc cây dưới gốc cây cổ thụ kia để cô nghỉ tốt hơn. Nói xong Rần liền bế bổng cô Oanh lên tiến đến khúc gỗ đang nằm gần đó. Khi đặt cô ta chàng xuống nhìn xuống thấy cô giáo hai mắt lim dim không biết làm quái gì, nhưng không thấy cô ta nói gì thì chắc đã ổn. Hà-Oanh thấy người lâng lâng hưởng thụ một chút đã cảm thấy thân mình được đạt ngồi xuống một gốc cây cổ thụ. Nàng không ngờ bị bại trong tay học sinh của mình, vốn là danh đệ nhất nữ võ sĩ tuổi trẻ trong môn phái Trường-Sa đảo. Mấy năm nay bổn đảo bị giặc ngoại xâm quấy phá quá sức, môn phái nhân số đơn bạc , trong khi giặc đông như kiến tàu bè nhiều như người đi chợ nên đành phải di chuyển lên lục địa. Bây giờ bổn đảo lại thêm các nước lân cận tranh giành thành ra càng không còn cơ hội trở về. Hà-Oanh vốn liếng tự hào nhất không phải là học xong đại học sư phạm, mà là võ công của mình, nội công luyện đã có tiểu thành, có thể đánh vỡ nát một khối đá xanh. Nàng chứng kiến hai học sinh Hiếu và Tinh áp đảo tên Trương Hiểu mà ngay cả nàng cũng chưa chhắc thắng được, liền thấy hứng thú nên theo dõi tìm hiểu lai lịch, dè đâu hôm nay bị bại lộ lại không thể chạy thoát tạo ra cục diện khó nói này. Hà-Oanh ngồi nghỉ cả giờ nhưng thấy chân trái vẫn còn tê, không sao đi được. Lúc này nàng mới thấy cái vỗ xem như nhẹ nhàng của Hiếu thật ra lợi hại. Nàng không muốn ở đây lâu nên nói: - Hai em về trước đi, kêu taxi đến cho cô. - Vậy sao được, cô đang bị như vậy ở đây một mình chẳng may có người xấu đi qua gặp được, hay ác thú gặp được thì sao. Thôi để em cõng cô về. - Cõng nổi không? Hơn hai mươi cây số đó nhé! - Chuyện nhỏ! Người cô nhẹ như chim yến một tay em còn xách nổi thì chạy vài chục cây em cũng xem thường. Hay để thằng Tinh nó cõng cô... Cô muốn để ai cõng thì nói. - Hiếu cõng cô đi... Ai cõng cũng được mà.. - Vậy thằng Tinh mày về trước đi, tao đưa cô về rồi về ngay. - Nhà cô ở gần trường phải không? - Ừ, cứ đến gần trường là được. - Cẩn thận! Cô Oanh... Rần nói xong bế cô giáo lên dùng ẩn thân thuật chạy nhảy như bay. Cô Oanh gật mình thấy cảnh cây cối bay lùi vùn vụt, những ánh đèn chỉ còn nhận ra những tia sáng đỏ vàng trắng kéo dài như lưu tinh lờ mờ. Bỗng Rần dừng lại nói nhỏ: - Tới rồi cô chỉ nhà đi đem đưa cô về tới cửa. Hà-Oanh bây giờ thanh tỉnh lại thấy quả nhiên đang ở trước cổng trường, người qua người lại nhưng lạ lùng là dường như không ai nhìn thấy nàng và Hiếu. Trên đường một thanh niên bế một cô gái hẳn là phải để mọi người nhìn để ý mới phải. Thấy cô giáo nghi ngờ Rần nói: - Cô yên tâm, em dùng ẩn thân thuật thì người ta thấy chúng ta mới là lạ. - Thần kỳ như vậy? Trên đời có thứ ẩn thân thuật thần thông như vậy sao? Hà-Oanh ngơ ngác hỏi một hồi những câu vô nghĩa mới chịu chỉ đường về nhà. Rần không hối thúc chạy đến tận cửa để cô mở khóa vào mới chạy về. Rần và Tinh đi học ba tháng thì thấy tiền tiêu dùng ngày một nhiều, trong trương mục chỉ có chi không có thu. Hai đứa bàn nhau mở quày bán Sushi vào buồi tối ngay gần trường học. Đơn giản mua một cái bàn, một cái lều đơn giản, mở cửa bán thử từ sáu đến chín giờ tối, học bài một tiếng, sau đó về phòng trọ ngồi tu luyện và đi ngủ. Mấy ngày đầu hai đứa đi chợ mua sắm bốn bộ bàn ghế, đồ nghề, dao nhỏ cá hồi, cá thu, gạo nhật chuyên để nấu sushi, giấy rong biển.... sau đó ngày ngày Mai Tinh phụ trách đi chợ, Rần ở quày cuộn bán. Vừa bắt đầu ngày đầu tiên đã có nhiều vấn đề, chỗ để quày phải thuê, nước, điện bồn rửa, rác xả...phải thuê nhờ rất bất tiện, ngay cả cá bán dư cũng cần tủ đá bảo quản... Hai đứa không giải quyết được đêm về bỗng Mai Tinh hô to: - Sư phụ mau đến giúp chúng con mấy thứ rắc rối dùm... Rần nghe vậy cười: - Mày gọi làm gì! Điên rồi à.. Sư phụ có ở gần đây đâu, mày không biết sư phụ đang bận đi tìm sư nương hay sao.. mà gọi toáng lên.. Ai dè hai đứa nghe tiếng sư phụ truyền âm: - Ta biết rồi, chờ mai đi. Quả nhiên tối mai, chưa mở quán sư phụ đã tối đưa cho một vật, nhìn như một căn nhà nhỏ mầu xanh bằng đá, trông rất giống đồ chơi. Sư phụ phân thân ném ra hô „Khởi“ vật kia liền phát sáng phóng to ra thành một căn nhà nhỏ, có điện, nước tủ lạnh, đầy đủ, còn có ba cái bàn dài, sáu cái ghế dài. Phía sau có hai ao cá nước biển, một ao nuôi cá hồi, một ao nuôi cá thu. Ao cá được trang bị ống dẫn khí cho cá đàng hoàng, nên dù để cá trong đó nửa năm chúng cũng không chết. Hiện tại trong đó có khoảng hai trăm con, khi dùng hết phải đi mua về. Trong góc còn có một thùng rác. Tinh tò mò thử bỏ một miếng giấy vào, chỉ nghe xèo một tiếng, miếng giấy đã biến mất không biết đi đâu.. Hai đứa xem một hồi thích quá sức đi ra nhảy mừng, bổng sư phụ hô „ Thu“ Căn nhà liền thu lại nhỏ như cũ. Rồi đưa cho Rần nói: - Hai đứa thử đi thu phát cho quen đi... ta đi đây. - Khoan đã sư phụ, sư phụ cho chúng con một bảo vật như vậy nữa nhưng không phải nhà quán mà là nhà ở.. - Thật là được voi đòi tiên mà!!! Nhưng ta đã đoán trước chúng mày sẽ đỏi hỏi nên đã chuẩn bị sẵn. Căn phòng hai đứa đang mướn ở trả cho người ta, xin mướn một nửa sân thượng thì đủ, hãy bố trí ẩn trận rồi khởi kiện nhà nhỏ này thì có nơi ở khang trang rộng rãi rồi. Nhận lấy đi thằng Tinh. Ta đi đây, nhớ lấy máu nhận chủ mỗi đứa nhận một kiện, dùng tinh thần lực, ý niệm mà thu phát bảo vật.. Hai đứa nghe đến lấy máu nhận chủ, tinh thần lực, ý niệm lần đầu ngẩn người suy nghĩ, muốn hỏi kỹ nhưng sư phụ đã biến mất rồi... Hai đứa loay hoay nửa giờ mối thử trích ra một chút máu bôi trên bảo vật, quả nhiên bảo vật sáng lên rồi biến thành ảo ảnh bay thẳng vào đan điền của mình.. Rần nhớ lần trước tự phát hiện mình có thể tập trung và dùng được thần thức nên nghĩ, tinh thần lực, ý niệm chắc cũng vậy nên thử nghĩ đến bảo vật xuất hiện trên tay, nhưng khi đưa tay xoè ra vẫn không thấy bóng dáng bảo vật. Thử một hồi không thành công, Rần bực mình hét to: „Còn không hiện.Xuất“ Quang ảnh bỗng loé lên quả nhiên trên tay căn nhà nhỏ xuất hiện.. Tinh thấy vậy làm theo cũng thành công, sau đó niệm hô: “Khởi!“ - Một căn nhà trắng xen lẫn xanh dương phóng to lên. Rần thấy nhà xuất hiện trước mắt, phía xa hai chục thước có nhiều người bị đáng động chạy lại xem nên hô: - Thằng Tinh mau niệm thu lại, mày câu dẫn nhiều người đến xem kìa.... Lúc này thằng Tinh đang thích thú với món đồ chơi lạ nghe tiếng hét, quay lại nhìn quả nhiên nhiều người đang chạy nhanh lại đây xem nên vội tập trung tinh thần ý niệm động khẻ „Thu“. Lúc này bọn người hiếu kỳ chạy tới chỉ còn mười mét thấy căn nhà lạ vừa xuất hiện bây giờ lại biến mất nhưng họ cứ tiếp tục chạy đến xem xét...hỏi: - Hai thằng kia, vừa rồi có thấy căn nhà quái dị xuất hiện ở đây không. Hai đứa nhìn nhau không nói gì rồi mới quay lại cùng lắc đầu. Rần thấy họ còn nghi ngờ nên nói: - Mấy bà con cô bác đang mộng du hay sao, về ngủ tiếp đi. - Ngủ cái đếch gì mà ngủ, mới bảy giờ tối ngủ cái gì.. dù là đêm động phòng cũng không ai ngủ sớm như vậy. Thằng điên. Tinh thấy vậy nhìn Rần. Rần nhún vai tỏ ra hết ý nói rồi, càng nói vội càng nói sai còn biết nói gì hơn.. Bắt đầu từ đêm tối hôm sau, quày bán sushi đi vào hoạt động … Và nhà ở trên sân thượng cũng ở thử thấy vừa lòng, vừa rộng rãi lại sạch sẽ, đặc biệt nhất là có ngũ hành linh khí để tu luyện nhanh hơn.. Một háng sau, sau khi đóng cửa tiệm đóng cửa thu lại. Như mọi hôm Rần dùng thần thức xem Bạch-Lan đi ngủ chưa hay còn đang gạo bài. Rần cũng đã gặp lại nàng Bạch-Lan tiếp chuyện mấy lần nhưng đều là đến nói chuyện với cả nhóm nữ sinh, chứ chưa có cơ hội gặp riêng. Còn Bạch-Lan chú tâm việc học chưa để ý đến chuyện yêu đương, nhưng tính nhạy cảm trời phú cho phái yếu liền cảm giác và hiểu ánh mắt của Rần. Nàng cũng bị mấy đứa bạn ghép đôi, nhưng nàng chối phăng..., trong lòng lại thổn thức kỳ lạ và càng để ý đến Rần, nam sinh lớp chín đặc biệt này nhiều hơn. Hôm nay như mọi ngày Rần thăm dò nàng một chút thì một cảnh tượng khó coi đập vào mắt chàng. Nàng Bạch-Lan đang bị ông bố say sỉn xé hết quần áo. Rần vội nói: - Thằng Tinh về trước đi, tao phải đi cứu đối tượng, người yêu tương lai của tao.. Không chờ Tinh trả lời, Rần biết mất tại chỗ dùng hết tốc độ bay thẳng đến nhà Bạch-Lan. Lúc này chàng nghe tiếng Bạch-Lan khóc lóc: - Buông con ra bố! Bố làm gì vậy... Con là Lan mà..., là con gái của bố mà. - Tao biết con là Lan, con ạ, trước khi thằng khác nhúng tay tao chiếm trinh tiết của mày đã. Công tao nuôi mày chẳng lẽ mày không muốn trả... - Không! Sao bố làm chuyện loạn luân như thế được... - Sao lại không được, tao là chủ gia đình này, mày phải nghe lời tao... Nằm yên đó cho tao... Ông bố lúc này tự cởi quần áo ra. Rần cũng bay vào ẩn thân đứng bên Bạch-Lan... Bố Bạch-Lan thân thể trần truồng vừa xông lại bị Rần tát cho một cái văng bật ngược, té xuống đất bò lồm cồm, mắt nổ đom đóm... Khi ngóc đầu lên nhìn trên giường thì con gái không thấy. Hắn dụi mắt mầy lần tưởng hoa mắt, song vẫn cứ không thấy nên vội lấy chai nước gần đó đổ ra rửa mặt, sau đó nhìn lại kết quả cũng như trước. - „Chẳng lẽ có ma!“ - Thằng nào mau ra đây, tao không sợ đâu.. ác ma quỷ dữ mau ra đây, nếu không tao mắng đến tổ tiên họ hàng chúng bay, địt mẹ các ngươi..., địt bà nội bà ngoại chúng bay, ông đéo sợ chúng mày đâu. Bạch-Lan bỗng thấy ôm mình thì giật nảy mình, khi nhìn kỹ thì ra anh Hiếu, nam sinh lớp mười vẫn để ý đến mình. Nàng nhìn thân thể mình những chỗ kín đáo bị phơi ra vội lấy tay che đi thì thấy Hiếu cởi áo ra đưa cho nàng che tạm. Rồi bỗng nghe giọng hỏi nhẹ: „Quần áo em để ở đâu, anh cùng em đến lấy..“ Đúng lúc này bố Bạch-Lan điên cuồng chửi ma quỷ, nước mắt tủi nhục của nàng càng tuôn trào nhiều hơn khiến trước mắt chỉ còn là bóng lờ mờ. Rần thấy Bạch-Lan đau khổ, lệ trào nhìn quanh thấy có một cái tủ áo. Liền đoán đồ của nàng ở cả đó nên ôm nàng đến đó mở ra. Quả nhiên thấy quần áo vô số. Rần không kịp chọn lựa dùng tinh thần nhắm vào tất cả quần áo trong tủ hô „thu“. Quần áo, móc treo, đồ lót giầy bí tất, vv... liền bay vọt ra một loạt chui thẳng vào trữ vật nhẫn. Cành này ông bố của Bạch-Lan chứng kiến liền giật nảy mình hô: -“Có ma... bao nhiêu can đảm biến mất, chạy trối chết ra khỏi phòng nàng...“ Rần lấy quần áo xong lấy một bộ cho Bạch-Lan thay rồi ôm nàng bay về sân thượng nhà trọ. Hôm sau Bạch-Lan bình tĩnh trở lại, nàng quyết định ở luôn đây với Rần không trở về nhà nữa. Thì ra mẹ nàng đi về quê ngoại, mấy đứa em gửi qua các bác. Trong nhà chỉ còn hai bố con, hôm trước nàng thấy bố nàng đọc một tờ báo nói về một bộ lạc cổ đại ở phi châu, bộ lạc này có tục lệ con gái trước khi gả chồng phải phá trinh tiết qua ông bố. Nàng cảm thấy bộ tộc này man rợ và ghê tởm nên xé vất đi, không dè bố nàng trước đó đã đọc và nghiền ngẫn rồi nên bị ám ảnh đòi làm với nàng chuyện này. Bây giờ nếu về ở với gia đình thì chẳng khác nào sống chung với hổ báo, nguy hiểm vô cùng nên sau khi nghe tình trạng học hành và làm ăn buôn bán của Rần và Tinh. Hai thanh niên mời nàng ở tạm đây cùng đi học, cùng buôn bán làm ăn, có khổ cùng chịu nên quyết định bỏ nhà luôn, đồng ý tiếp nhận cuộc phiêu lưu. Nhiều tình cảnh đau khổ xảy ra ở gần nhà, cứ như vậy Rần và Tinh đã cứu vớt được thêm hai người nữa một nam một nữ, hai người này không còn là học sinh mà là sinh viên ở quê lên tỉnh đi học, hết tiền không nhà trọ, không công việc làm ăn. Thế là quán shushi bây giờ có năm người thay phiên nhau bán vào đêm tối, ban ngày đóng cửa đi học. Cuộc sống trôi qua cho đến khi phân thân đến đem Mai Tinh về Hồng Mông Linh Châu giới vì mẹ hắn bệnh nặng tuổi thọ đã sắp hết. Nhưng chỉ ba ngày Mai Tinh đã được đưa trở lại, vì đã làm xong đám tang. Khi lên lớp mười hai đứa đổi trường cấp ba, còn Bạch-Lan lên lớp chín, sau năm đó ba đứa lại học chung một trường. Nàng rất vui không ngờ vì gặp nạn lại gặp được bạn tốt giúp đỡ, bây giờ nàng đã nắm vững các khâu làm Sushi, nàng còn cùng chị sinh viên làm thêm mấy món bánh bán phụ trợ, món tráng miệng, còn anh sinh viên thì lo buôn bán nước, rượu, cà phê vv... bây giờ có thể tự lập được. Mẹ nàng đến trường gặp nàng khuyên nàng về nhà nhưng nàng đã mất niềm tin vào bố, thần tượng đã bị rơi xuống bể như gương vỡ, nơi nương tựa trở thành đe dọa nguy hiểm nên nhất định không chịu... Mẹ nàng được nàng kể chuyện gì đã xảy ra nên đành phải chiều ý nàng, chỉ khuyên thỉnh thoảng về thăm mẹ và các em. Hôm nay còn đang vào hạ, học sinh nghỉ hè nên bọn Rần,Tinh ba người đi về vùng Đắc-Lắc chơi, hai người kia là sinh viên nên phải ở lại học và bán Sushi như thường lệ. Rần an tâm giao cho họ tất cả, kể cả căn nhà quán sushi chàng đã dạy họ cách thu phát, vì đã nhận chủ nên không sợ họ cướp mất. Thanh Minh xem tin tức đã cập nhật từ phân thân xong mỉm cười, không có ý kiến và cũng muốn xem Bạch-Lan bạn thằng Rần như thế nào nên dùng thần thức tìm kiếm.