Hồng Mông Linh Bảo
Chương 300
Chương 302 Mạc Thanh tiên Đế & Sơn Hà Giới
Hắc đế thấy hoàn cảnh của mình càng lúc càng không xong bèn quyết định hành động ngay hòng tự cứu thoát mình khỏi hiểm nguy, lần này nếu không chống lại được Quang Minh Quyền của đối phương thì chắc chắn mất mạng.
Mọi người chỉ thấy Hắc đế cả người biến hình trong ánh quang màu tía, tay phất lên không hai kiện tiên khí cực phẩm cũng mang màu sắc tía.
Hồng-Linh thấy như đôi chân gà khổng lồ thì ngạc nhiên quá đỗi nên hỏi sư phụ:
- Lão đem hai cái chân gà "Há Cảo" này ra làm trò gì, chẳng lẽ đây cũng là vũ khí lợi hại hay sao?
- Đây không phải là chân gà, tuyệt đối là cực phẩm tiên khí "Song Điêu Hỏa Trảo". Xem cho kỹ đi, trò hay bắt đầu rồi
Trong khi bộ tiên khí Song Trảo nhỏ biến hình thành cự đại phát ánh sáng, bản thân Hắc đế cũng biến thành mờ ảo trong ánh sáng sương mù. Mọi người liền cảm nhận được hơi thở của Hắc đế biến đổi, không còn là hơi thở của loài người nữa mà là của yêu thú tàn bạo khát máu vừa cường hoành vừa dã man rùng rợn. Chờ sương mù tan biến một hình thù yêu cầm màu đen hiện ra trước mắt, một con Hắc Điêu cự cầm, hai mắt phát ra tinh quang mang sắc bén, sát khí ngút trời, oán hận tận cùng, máu tanh bốc phát tận cùng.
Hồng-Linh xem đến đây giật mình không tin vào thần thức của mình tưởng mình đang trong địa ngục, miệng lẩm bẩm:
- "Sao lại có thể, hắn biến thân thành ác điểu, hắc điêu vừa quỷ dị vừa khát máu. Sao lại có người ngu ngốc dại dột đến như vậy, không thích làm người tốt đẹp lại tự nguyện biến thành yêu thú không còn tính người."
- Tất cả đều vì lực lượng, hắn muốn có sức mạnh thiên bẩm của mãnh thú yêu cầm, nên đã bất kể hậu quả đã tu luyện pháp quyết truyền thừa của Hắc Điêu Yêu Cầm, đạt đến trình độ Yêu Hóa thành Hắc Điêu.
Tiếp theo Tiên Khí Song Trảo và Hắc Điêu hợp lại một chỗ, mọi người nhận ra chân, mỏ, hắc điêu biến đổi tăng thêm phần sắc bén, đôi cánh, bộ lông đen óng ả cũng trở nên bền chắc gấp bội.
- Quáp!!!
Một tiếng chim hót thanh thót vang vọng khắp nơi tận cùng hang sâu vực thẳm đến thiên cung, núi đá nhiều nơi nút vỡ ra, trung gian phong nhuận dầy đặc, bầu trời mây đen hội tụ sấm dội vang chớp loé liên hồi vang lên tiếng sấm vang ầm ầm rên rỉ.
Cả thân hình hắc điêu nhắm Lễ Văn tiên đế phóng xuống khí thế to lớn như một ngọn núi ném xuống, càng lúc càng nhanh đế độ trong mắt mỗi người chỉ còn thấy một đôi Trảo hắc quang khổng lồ, khói xanh tỏa ra lập loè từ trời cao đang chụp xuống mục tiêu, vượt qua mục tiêu Song Trảo thu không kịp tiếp tục theo đà phóng chộp xuống mặt đất.
- Bùng!
Một tiếng nổ lớn, hai ngọn núi dưới đất biến mất thay vào đó là hai cái hố sâu bốn năm chục thước hình chân chim.
- Haha, chỉ có giỏi môn đào hầm bới đất.
Âm giọng ngượng nghịu của Hắc Điêu phát ra:
- Đồ hèn nhát, không dám tiếp chiêu ta một chiêu ..
Mọi người nghe tiếng đã thấy Lễ Văn tiên đế thuấn di xa ba dặm né tránh chiêu Trảo đầu tiên.
- Chút tài mọn cũng đòi tranh uy. Xem kỹ! Tiếp chiêu!
Hắc Điêu lại chuyển hướng trở thành tàn ảnh hai trảo xoè ra, móng nhọn xé gió, uy mãnh tuyệt luân nhằm cái đầu Tiết Văn chộp vào.
Lễ Văn tiên đế sau khi đánh giá uy lực của Song Trảo quyền chiêu nhẹ đánh ra trực tiếp phản kích vào song trảo hắc quang ảnh, song quyền bạch quang ảnh đối song trảo hắc quang chạm vào nhau trên tầng không.
Một chuỗi tiếng nổ ầm ầm vang lên vọng xa, mặt đất run lên liên hồi như gặp phải trận động đất, không gian bị xé rách nhiều chỗ, mảnh vụn bay loạn trong cuồng phong, khí trời đang ấm áp trở thành băng giá lạnh buốt.
Kim-Đan điện chừng trăm dặm cuộc tranh đấu đang đến hồi quyết liệt, ngoại trừ Tiết Thắng ai nấy bỗng cảm giác bị một áp lực vô hình đè lên thân, không thể đứng vững ngồi bẹp xuống đất, một số người chịu không nỗi máu miệng, máu mũi, máu tai tuôn trào. Lúc này họ mới nghe những tiếng nổ kinh hồn vang vọng đến, thân đang ngồi dưới đất bị chấn bay lên, chẳng khác gì đồ vật để trên bàn bị người vỗ xuống mặt bàn nhảy dựng lên.
Tiết Văn tiên đế bị phản kình bức lui ba dặm chân khí trong người sôi trào, Hắc Điêu bị đánh bay hơn mười dặm, hai cánh giương rộng giải bớt sức phản chấn, đầu vai đau nhức, lông lá xơ xác. Hắc Điêu vừa định thân hung máu bay vọt lại, bất kể tình trạng tổn thương của bản thân.
- Quắc!
- Quang Minh quyền đệ nhị chiêu „Diệu Quang đẩy lui Bóng tối“.
- Soát!
Quyền ảnh quang mang màu sắc đang màu trắng biến thành bẩy quyền ảnh bảy mầu ánh sáng khác nhau... xoay tít quyện vào nhau càng lúc càng nhanh xoắn tới song trảo.
Hồng-Linh nhìn thấy cảnh này không khỏi buột miệng "wau" một tiếng khen đẹp. Bảy màu ánh sáng rực rỡ hào quang so với pháo bông còn tuyệt vời hơn ngàn lần.
- Chiêu quyền này sức tàn phá mạnh hơn chiêu Quang Ảnh Khai Sơn lúc nãy rất nhiều, con cảm thụ lấy mà học hỏi.
- Bựt!
Quyền Trảo chạm nhau lần này khí thế không rung động như trước, song uy lực tàn phá lại mạnh hơn, Hắc Điêu bị đánh vặn vẹo bay ngược mười dặm còn Tiết Văn tiên đế chỉ lui bột bước, hơi thở mạnh hơn bình thường...
Hắc Điêu rơi xuống đất đứng dậy khó khăn, nhìn kỹ lại thấy đôi cánh bị chấn gậy xụi lơ rũ xuống chấm đất... Hắc điêu lập tức biến hình thành một người, chẳng còn là hình tượng Hắc đế phong độ lúc ban đầu. Lưng còng xuống, tóc bạc trắng trộn máu hồng rối tung, hai mắt đỏ ngầu, da mặt tái xanh, khoé miệng máu rỉ ra...
Tiết Văn tiên đế thong thả lăng không bay lại đứng cách mười thước hô:
- Ngươi đã thấy lợi hại chưa?
- Lợi hại quỷ! Ngươi thắng nhờ nắm giữ chủ quyền không gian... thôi.
- Ngươi bại thì đền tội cho ta...
Quang Minh Quyền chiêu thứ nhất đánh ra, một quyền quang ảnh nện trên người Hắc Đế. Quyền này không mạnh đủ để giết chết Hắc Đế đã bị tổn thương nặng nề.
Bỗng tiếng ai hô to:
- Khoan đã. Để lão Mai Phong cho ta...
Đồng thời Hắc Đế Mai Phong thân hình được một luồng gió kéo lên không trung.. vừa khéo thoát khỏi quyền ảnh phạm vi.
- Lão Mạc Thanh, ngươi cũng muốn nhúng thân vào vũng bùn này?
- Văn lão ca, thằng này ta đang cần. Ta hứa sẽ quản thúc nó thật tốt không quấy nhiễu lão ca nữa được không.
- Không được, hắn phải chết ngay để trả nợ cho thất đệ ta.
- Không được cũng phải được! Như thế này ta cần hắn một năm, sau một năm ta sẽ trả hắn lại cho lão ca...
- Không được! Hắn phải chết ngay tại chỗ...
Tiết Văn tiên đế bắt quyền ấn định ra tay...Mạc Thanh đế lắc đầu:
- Thôi để ta tiếp Văn lão ca mấy chiêu, nếu không lão ca vẫn u mê không phục..
Mạc Thanh đế nói xong nhẹ nhàng phất tay lên một cái. Một cuộn tranh lập tức trải ra trước mắt. Tiết Văn thấy cảnh vẽ trong tranh có sông sâu vờn quanh núi non hùng vĩ, lúc này bức tranh loé lên ánh quang, hiện lên cảnh như trong tranh sơn hà đồ. Hình ảnh phóng đại thành cảnh hiện thực bao trùm một mảnh không gian.
Tiết Văn thấy vậy vội cảnh giác không dám chờ cho không gian sơn hà đồ hoàn thành uy lực vội xoay người đánh thẳng ra một Quang Minh Quyền vỡ nát không gian rồi thuấn di đi ra. Lão xoay người lại nhìn đối phương thì thấy lão Mạc Thanh đang mỉm cười đắc ý..
- Thì ra trong tay lão Mạc có Sơn Hà Đồ không gian cực phẩm tiên bảo.
- Lão Văn thật là sáng mắt nhận ngay ra được bảo vật.
Tiết Văn thấy Sơn Hà Đồ trong tay đối phương thì biết lần này khó giết được Hắc đế, kiện tiên đồ chí bảo này được ghi trong điển tịch cổ điển do Trần Tịnh tượng sư chế tạo, chính là một kiện không gian tiên bảo cực phẩm. Không gian trong đó tùy thuộc vào tu vi của chủ tương ứng tăng lên, chỉ tăng chứ không lùi. Nếu chủ nhân gặp vận rủi, tu vi đại giảm hay chết đi thì không gian đình chỉ phát triển và giữ nguyên tình trạng hiện có của nó.
Nếu Mạc Thanh đế không có kiện chí bảo này hắn chẳng phải là đối thủ của mình, trong vòng mười chiêu có thể diệt sát hắn, nhất là mới đây mình luyện thành hai chiêu Quang Minh quyền nhưng bây giờ rõ ràng không được....chỉ còn cách đánh lén.
Tiết Văn buồn bực không thể nhanh chóng đột phá thăng tôn đế cấp bậc, nếu không mình có thể khống chế toàn bộ Yêu Cầm giới, thu vào trong thân thể. Bây giờ mặc dù đánh thắng lão họ Mạc nhưng không làm gì được lão, nếu gặp nguy lão liền vào Sơn Hà Đồ không gian trốn thoát thì đành bó tay. Bây giờ đành phải buông ta Hắc Đế chờ mình thăng Tiên Tôn cấp khống chế Yêu Cầm Giới là có thể kiếm họ tính sổ... Lão Mạc Thanh này chắc hẳn nhìn trúng đôi Hắc Trảo và môn quyết Hắc Ưng Quyết truyền thừa của Hắc Đế kia chứ không sai, nếu không cần gì một năm sau lại chịu đem giao Hắc đế ra cho ta.
Trong khi đó Hắc đế họ Mai tuy được cứu thoát cái chết khỏi tay Tiết Văn nhưng càng thêm buồn bực khổ sở, vì lọt vào tay lão họ Mạc càng thêm thảm hại. Mấy năm trước Hắc đế Bạch đế từng mời Mạc Thanh đế hợp tác, hắn chẳng những chối từ thẳng thắn còn khinh thường treo giá cao thách thức. Cuối cùng sáu cao thủ, ba tiên đế, ba yêu đế bao vây đánh giết vì lo bí mật bị thông truyền ra ngoài. Kết quả Mạc Thanh đế bị thương trốn thoát một cách khó hiểu, mãi đến bây giờ Hắc Đế mới hiểu bí mật của Mạc Thanh đế, chính là Sơn Hà Đồ đang trong tay lão họ Mạc. Bây giờ rơi vào tay lão thì không thoát khỏi tra tấn, khổ hình dã man, muốn chết cũng không được.
Mạc Thanh đế thấy Tiết Văn không đòi Hắc Đế nữa hiểu lầm là lão đã nhượng bộ, định rút lui thì toàn thân bỗng nhiên bị không gian cấm chế khóa chặt, bốn phương tám hướng quyền quang ảo ảnh phóng đến đánh vào. Mạc Thanh đế đã cẩn thận phòng hờ chuẩn bị trốn thoát, nhưng ý niệm vẫn chậm nửa nhịp, bị đánh bay vào Sơn Hà giới.
Trong khi Sơn Hà giới chưa kịp thu hồi, bị quang quyền oanh kích rách vỡ vặn vẹo. Tiết Văn tiên đế mừng rỡ hô „Thu“ lệnh thu hết toàn bộ Sơn Hà đồ vào trữ vật túi, bỗng tiếng gầm rú rùng rợn của yêu quái vang lên. Một con rồng xanh khổng lồ xuất hiện bay lượn bảo vệ Sơn Hà giới cùng những mãnh vở. Mảnh vỡ liền hội tụ liên kết trở lại tự chữa lành nhanh chóng rồi Sơn Hà Đồ giới thu nhỏ thành một quyển tranh nguyên dạng.
Tiết Văn tiên đế thấy thời cơ đã đến vội xuất quyền thứ ba Quang Ẩn Minh Khai, chiêu lão luyện mới hoàn thành chưa tới phân nửa. Đồng thời tâm niệm động "Thu".
Ánh sáng trong yêu cầm giới liền tắt ngấm, cả cự Thanh Long đang bay lượn phun hỏa cũng bị nhấn chìm trong bóng tối, Sơn Hà Đồ bị giằng co bất động.
Trong Sơn Hà Đồ Mạc Thanh đế gương mặt tái xanh máu còn đọng trên mép, toàn thân run rảy vận dụng trọn vẹn tinh thần lực thu hồi Sơn Hà Đồ. Nửa tiếng, một giờ... hai giờ... bốn giờ... sáu giờ trôi qua, Mạc Thanh chợt nhớ điều gì liền cẩn thận xuất một kiện tiên khí bảo vật đã bị quên lãng từ lâu.
Tiết Văn tiên đế đang thắng thế xem như Sơn Hà Đồ tám phần vào tay, bỗng nhận ra Mạc Thanh Đế xuất hiện, trên tay cầm một cánh cung gương lên kéo thành vòng tròn cực hạn, tia sáng lập tức tỏa ra đẩy lui bóng tối đang bao trùm. Lão liền cảm thấy một nỗi bất an trong lòng nên vội thuấn di.
- Phạch!!!
Một mũi tên kim quang chói ngời như sao chuyển đổi ngôi vọt đến vị trí Tiết Văn tiên đế vừa đứng.
- Oành!!
Mũi tên đến mục tiêu liền nổ lớn phá vỡ không gian bất kể kẻ thù còn đó hay không...
Tiết Văn tiên đế nhìn lại thì Mạc Thanh đế, Sơn Hà đồ cùng con rồng xanh đã biết mất thì nuối tiếc vô hạn...
- Không ngờ lão Mạc còn có thứ cung nỏ quỷ này, khí thế kinh người nếu mình không có cảm quan cường đại thì đã bị uy áp trói buộc khó thoát. Nỏ này phẩm chất có lẽ tiếp cận thần khí, lão Mạc thật là giàu có, chẳng những có Sơn Hà Đồ, thần long, còn có thần khí chí bảo..
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
96 chương
662 chương
173 chương
457 chương
1027 chương
599 chương
1039 chương
24 chương
990 chương