Hồng Mông Linh Bảo
Chương 281
Chương 283 Thoát khỏi vòng vây
- Hương Hồng Thánh Nữ!
- Đừng gọi ta là Thánh Nữ!
- Được rồi! Tiên tử có biết mình đang trong tình trạng nguy hiểm lắm không?
- Sao ông lại cho là như thế?
- Tiên Tử đánh giá thực lực của mình thế nào? Tôi đoán ngay cả mấy tên Đặng Bình Khiêm, Thái Cực môn Bàng Kính Nhiên tiên tử cũng chưa chắc thắng nổi, ở đây lại không phải chỉ có mấy cao thủ như bọn hắn. Như vậy đi, chỉ cần tiên tử thắng được một trong bốn thê thiếp của tôi, tôi sẽ bảo vệ giúp tiên tử thoát khỏi bọn này. Nếu thua thì phải đi theo tôi.
Hồng-Linh đang bực mình với mùì hương của thân thể mình bộc lộ không khống chế được khiến ẩn thân thuật của mình bị mất phần linh nghiệm. Thấy đối phương chèn ép mình như vậy nàng đang ôn nhu liền trở nên kiên cường bất khuất nói:
- Cám ơn lòng tốt của ông. Tôi không cần sự bảo vệ của ông cũng chẳng muốn đi theo bất cứ ai.
Hồng-Linh truyền âm cho Linh-Lan và Thùy-Nhung nếu có chuyện gì thì phải tự lo dùng ẩn thân thuật chạy thoát về thôn không cần lo cho nàng.
Tên Dương Hằng cũng không thể tin tưởng được, một khi thằng Diệp Quân đến hắn lại bỏ chạy chứ không sai. Tuy Dương Hằng nói là một phần vì hâm mộ danh khí nhưng sao chó thể dại dột tin tưởng được. Nàng mong thoát khỏi nơi đây trước khi tên Diệp Quân đuổi tới, xem ra hắn mới là kẻ mạnh nhất và rất khó đối phó.
Hư Vô Tử Đỉnh Đan Tông truyền thừa rơi vào tay mình lại bị tiết lộ. Vậy họ nói mộ danh là giả, giết người cướp đoạt mới là mục đích chân chính của họ. Hôm nay chắc không thể không ra tay đánh giết, ta không sợ gì họ vì dù bị bao vây, đánh không lại mình vẫn có thể dùng ẩn thân thuật trốn thoát. Điều đáng lo là không có cách nào đem Linh-Lan và Thùy-Nhung rời đi yên ổn.
Hồng-Linh dùng thần thức quét một vòng dò xét tất cả trên dưới trăm người, từng nhóm rải rác trong vòng nửa dặm vuông. Nàng để ý tìm Lang nhân quả nhiên thấy hai tên đi trong nhóm sáu người, nàng tự nhủ nếu có cơ hội nhất định phải diệt hai tên này khiến chúng không thể đánh hơi theo dõi mình được nữa.
- Thánh Nữ quả là thánh nữ. Rượu mời cũng không thèm... Để xem bản lãnh Thánh Nữ cao siêu đến đâu mà làm cao như thế.
- Ông tự xem mình là ai, sao nhất định bắt tôi phải nghe ông còn nói nhảm như mụ điên. Có bản lãnh thần thông gì cứ đem ra thi thố...
Tiếng vỗ tay hòa tiếng cười nhạo vang lên Dương Hằng chọc thêm:
- Chửi hay lắm! Thằng Lưu Hương suốt ngày chung đụng với đàn bà, thê thiếp của hắn nên đã bị nhiễm rồi, làm việc dây dưa dai dẳng như vậy sao đáng mặt nam nhi. Cứ đà này gọi hắn là Lưu Hương tiên tử thì hợp hơn.
- Câm ngay!
Lưu Hương bị chọc giận quá nhịn không được quát lên, bảo kiếm lấy ra trên tay. Ba phần kiếm ý khởi động khiến không gian vang lên "Oong oong" tiếng vang, năng lượng trong trời đất hưởng ứng kiếm ý, hội tụ lôi cuốn về. Ánh quang chói ngời, muôn ngàn kiếm ảnh quang mang lập tức bay về hướng Dương Hằng và Hồng-Linh, bao phủ cả một vùng không gian.
Hồng-Linh vội truyền âm cho Linh-Lan và Thùy-Nhung:
"Ẩn thân thuật! Mau, chạy về hướng đông, càng nhanh càng tốt."
Sau đó ý niệm khiến một luồng thủy khí bao bọc hai nàng hướng phía bắc dùng ném ra ngoài một dặm. Vừa ném xong luồng thủy khí quay về nàng cũng bay vọt ra ngoài, ẩn thân thuật thoát khỏi vòng kiếm ảnh, biến mất, bay đến chỗ hai tên Lang nhân.
Lang nhân vốn là hai con Thanh Lang hóa hình, sủng vật của chủ một quày hàng buôn đan dược tại chợ trời ở thành Hải-Đô, được giao nhiệm vụ truy vết tích của Hồng-Linh.
Lão củ quày buôn đan dược nghe được tin Hư Vô Tử Đỉnh đan tông truyền thừa bảo vật xuất thế, liền cùng với ba người bán hàng đuổi theo cướp đoạt, lão nhờ hai tên Lang nhân đánh hơi mới đuổi theo thành công. Lão là luyện đan sư cấp 3 nên trước nay lúc nào cũng có ý tìm cách học hỏi thêm, nên gặp cơ hội này sao có thể bỏ qua.
Lang nhân không ngờ Hồng-Linh nhắm mục tiêu đầu tiên vào mình. Tranh chấp vừa mở màn, Lưu Hương xuất kiếm ý, kiếm quang dầy đặc một góc trời, bỗng mùi hương hồng trở nên nồng đậm. Hai Lang nhân chưa kịp nhận biết nguyên nhân, đã cảm thấy cả người bị trói chặt, vội giẫy dụa hòng thoát khỏi, liền cảm thấy dây trói xiết chặt hơn đưa mắt nhìn lại không thấy dây trói gì cả, bỗng cả hai đau đớn chịu không nổi, hai tiếng tru đồng một lúc vang lên rồi nằm vật xuống, trong chốc lát trở thành hai cái xác xám xịt.
Mọi người chứng kiến hai yêu nhân bỗng nhiên tru lên rồi té xuống chết không hiểu tại sao. Trong khi Hồng-Linh dùng ẩn thân thuật sai cây Long Tu trắng chín lá ra trói hai tên Lang nhân, không ngờ hai cọng Long Tu không những cuộn lại, trói đối phương còn dễ dàng hấp thu hết sinh lực của Thanh Mộc Lang, khiến hai Lang nhân chết ngay lập tức. Nàng không biết hai Lang nhân chính là hai con Thanh Mộc Lang hóa hình thành yêu nhân, Long Tu gặp được Mộc Tính yêu nhân liền mừng rỡ như đang khát gặp nước, lập tức hút đi hết tinh hoa của Lang nhân. Hồng-Linh cũng không ngờ ẩn thân thuật tác dụng cả trên Long Tu, khiến thị giác không thể thấy được. Khi thấy mọi người còn ngơ ngác trước cái chết của hai Lang nhân nàng khẳng định ẩn thân thuật có hiệu quả thoát khỏi điều tra của thần thức. Nàng thấy mối đe dọa hành tung của mình được giải quyết liền nhẹ nhõm thầm nhủ, mình có thể tiếp tục lên đường trở về.
Khi nhìn lại chỗ cũ, Dương Hằng đang cùng Lưu Hương tranh cao thấp. Hắn sử dụng một cây thương màu đen, thương ý đánh ra từng đạo vòng xoáy đen kịt, không ngớt đánh tan kiếm quang rồi thôn phệ vào vòng xoáy cuốn đi. Nàng nghe người nghị luận:
- Hắc Ảnh Thần Thương quả nhiên trong tay Dương Hằng, xem ra Lưu Hương dù đạt được sáu phần kiếm ý cũng không làm gì được Dương Hằng. Hắn cũng có năm phần thương ý, có thể đánh thủng không gian tạo thành lỗ thôn phệ kiếm năng lượng vậy bản lãnh hai bên không chênh lệch. Chỉ tiếc là Lưu Hương còn có bốn thê thiếp, các nàng đương nhiên không chịu ngồi yên, chắc chắn sẽ ra tay đánh hội đồng.
Hai bên còn giằng co, Hồng-Linh thấy bốn mỹ nữ thê thiếp của Lưu Hương đồng loạt rút kiếm ra định xông vào, nàng vội bay lại đón đầu, ý niệm cho bốn cọng Long Tu cướp lấy bốn thanh kiếm. Bốn mỹ nữ cảm thấy tay tê rần sau đó kiếm biến mất trước mắt rồi mất hẳn liên lạc với ngọc kiếm. Các nàng thân liền khựng lại, chợt thấy Hồng-Linh hiện thân ra trước mắt mới biết Hồng Linh vừa cướp đi Ngọc Kiếm của họ.
Bốn mỹ nữ không nói gì xông lại, dùng ngón tay làm kiếm phát ra kiếm khí hung hăng đâm chém Hồng-Linh. Hồng-Linh bình tĩnh dùng Điệp-Lãng thân pháp cùng Ẩn Thân thuật mới nghiên cứu ra dùng để tránh né. Một tiếng đồng hồ Hồng-Linh chủ yếu tránh né, thân pháp nàng càng lúc càng thuần thục, không ngừng chau chốt, điều chỉnh, càng lúc càng nhanh.
Hồng-Linh bị kiếm khí gây mười mấy chỗ thương tích, máu chảy uớt cả y phục, nhưng toàn là chỗ không yếu hại vì nàng mang bảo y. Nàng thấy thân pháp của mình đã luyện tiến bộ không ít, bây giờ không còn lợi ích thử luyện nên thừa lúc thấy đối phương có sơ hở, niệm ý liền khiến cho một luồng thủy sóng đánh vào đối phương. Chỉ thấy nàng mỹ nữ kia hét một tiếng bị đánh bay ra ngoài xa hai trăm thước, nằm bất động. Năm phút sau Hồng Linh lại đánh trúng nàng mỹ nữ thứ hai bay về hướng như nàng thứ nhất. Còn hai nàng mỹ nữ Hồng-Linh không còn áp lực đoán chỉ trong vòng năm ba phút có thể toàn thắng.
Bỗng tiếng đàn vang lên thì ra mỹ nữ kia bị nàng đánh bay bất tỉnh chỉ bị thương nhẹ tỉnh dậy đánh đàn. Tiến đàn quỷ dị khiến nàng hỗn loạn, bước chân bị ảnh hưởng trở nên rối loạn. Hai nàng mỹ nữ còn lại nghe tiếng đàn trái lại tinh thần phấn chấn, kiếm khí đâm ra chiêu nào cũng cường mãnh, vùn vụt chém đến khí áp tăng mạnh, kiếm khí quỹ tích, phương vị chém ra cũng biến thành quỷ dị không lường được. Hồng-Linh trong cơn hoảng loạn thần trí đang bị dẫn đưa vào ảo cảnh huyền hoặc, nguy hiểm vô cùng, liên tiếp trúng ba kiếm rách thịt đổ máu.
Nàng chợt nhớ một câu Thánh Vịnh nhẩm ca lên. Tiếng ca càng lúc càng lớn:
Ơn Phù Hộ của tôi ở trong tay Chúa
Ngài là thành lũy che chở tôi.
Tôi chẳng còn sợ chi ai.
Miệng tôi nói lời ngay lẽ phải,
lòng suy gẫm câu khéo điều khôn,
tai lắng nghe nhịp câu ngạn ngữ.
Mượn phím đàn giải nghĩa nhiệm mầu.
Ngày vận hạn có chi phải sợ,
lúc bọn gian manh theo sát bủa vây tôi?
Chúng cậy vào sức mạnh
Lại vênh vang bởi lắm bạc tiền.
Nhưng nào có ai tự cứu được mình
Phường tự mãn tự kiêu,
số phận là thế đó,
Bọn ỷ tài khéo nói.
Hậu vận chính là đây.
Như đoàn vật nhốt trong âm phủ.
Chính tử thần canh giữ chăn nuôi.
Chúng nhào thẳng xuống nơi huyệt mả.
Sẽ tiêu tan đến cả hình hài,
chốn âm phủ thành nơi cư ngụ.
Hồng-Linh ca xong đoạn Thánh Thi liền thấy ảo cảnh biến mất, nàng vội sai ong đầu sư tử ra tấn công mỹ nữ đang đánh đàn.
Mỹ nữ này bị đánh bất tỉnh, một lúc tỉnh lại thấy đồng bọn sắp lâm nguy đến nơi nên lấy dùng cổ cầm âm công ra quấy nhiễu. Chiêu này quả nhiên độc hại, khiến tâm thần đối phương rối loạn, dần dần bị khống chế đưa vào ảo cảnh. Chính lúc nàng sắp thành công, không hiểu sao đối phương cất tiếng ca ngâm một khúc ca kỳ dị, giọng thánh thót trong vắt như bầu trời xanh không một gặn mây. Câu hát này lập tức đẩy lui cổ cầm âm công của mình.
Nàng đang định tấu khúc khác bỗng một đàn ong vàng bay đến tấn công. Con nào cũng to mập mang sắc vàng óng ánh, đầu sư tử, thân giáp vàng. Nàng dùng năm ngón ngọc vuốt vào dây đàn, âm sóng kiếm khí liền bay ra đón đánh đàn ong.
Ong đầu sư tử bị đánh trúng vang lên tiếng thanh thúy chói tai như kim loại chạm vào nhau, ong bị đánh trúng văng ra rớt xuống đất, lại bay lên không hề bị tổn hại chút nào. Lúc này ong càng hung hãn hơn trước, vận tốc bay tăng lên gấp ba, lại chia ra tám hướng bay lại.
Mỹ nữ đánh đàn thấy không kịp chạy thoát vội dùng thuẫn phù che chở thân thể, bỗng một tia quang ảnh trắng bay đến, thuẫn phù lập tức bị đánh thủng một lỗ, ong đầu sư tử thừa dịp bay vào.
Nàng kinh hãi độn thổ chạy trốn nhưng một tiếng hét kinh hãi vang lên rồi tắt ngấm. Đàn ong lập tức đổi hướng bay tấn công hai mỹ nữ đang xuất kiếm khí đánh Hồng-Linh, hai nàng tuy chiến đấu nhưng thần thức vẫn theo dõi biết đồng bọn bị ong đốt, thuẫn phù cũng bị đánh thủng nhắm không cản nổi đàn ong nên ra dấu rồi lập tức bỏ chạy.
Hồng-Linh thấy họ chạy không đuổi theo, gọi ong trở về cười nói:
- Hôm nay ra tay đủ rồi. Thôi tôi không muốn dây dưa đùa với các ngươi nữa. Cô kia bị ong đốt về chuẩn bị hai mươi vạn tiên thạch kiếm ta, ta sẽ chữa cho ...
Nói xong Hồng-Linh dùng Ẩn Thân thuật biến mất chỉ còn lại chút hương hoa hồng vương trong không khí.
Dương Hằng và Lưu Hương thấy Hồng-Linh rời khỏi liền dừng tay. Lưu Hương thấy vợ cưng thứ bốn của mình bị ong đốt nằm trong đau đớn quằn quại liền bay lại đến cứu chữa. Còn Dương Hằng lại xem hai cái xác của yêu nhân lẩm bẩm "Nàng dùng môn tà đạo gì, hai lang nhân bị hút hết tinh lực, sao không hút bốn mỹ nữ kia, chỉ nhắm vào hai yêu nhân này." Dương Hằng vội ngự khí phi hành đuổi theo hướng bắc. Những người còn lại muốn đuổi theo nhưng thần thức không nhìn thấu Ẩn Thân thuật của Hồng-Linh, bây giờ Lang nhân đều chết không có khứu giác cực mạnh nên đành bỏ về.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
6 chương
942 chương
50 chương
826 chương
22 chương
1341 chương
33 chương