Hồng Mông Linh Bảo
Chương 279
Chương 281 Thiên Cơ Tông Diệp Quân
- Nhân phẩm của ta không cần thằng phản tông lừa bạn bình phẩm đánh giá, cứ xem việc trước mắt đây cũng đủ chứng minh tin đồn về mày không sai. Mày bị hôn thê hủy hôn, bị ruồng rẫy nên phẫn hận quá chuyên đi ăn hiếp gái nhà lành.
Dương Hằng bị Đặng Bình Khiêm khơi dậy vết thương cũ trong tim chế diễu, hắn căm giận cả người run lẩy bẩy, mặt lúc xanh lúc đỏ. Hắn nín thinh một hồi quay sang nhìn Hồng-Linh lấy lại bình tĩnh nói:
- Hủy hôn hay không là quyền tự do của người ta, ăn nhập gì đến thằng lắm mồm mép hả ngụy quân tử, quân tử gì tính lép xép như bà điên, ôm chuyện tư của người khác làm của mình .
Sau đó quay sang Hồng-Linh bình tĩnh nghiêm giọng nói:
- Mua chuộc ông già này là lòng thành của tôi. Tôi chỉ muốn thưởng thức phản ứng của tiên tử một phen chứ không có ý khinh thường tiên tử. Vậy mong cô nhận lấy ông già đáng thương này.
- Thì ra vậy! Tạ ơn lòng tốt của Dương công tử.
Hồng-Linh nhận ông già xem xét tình trạng thân thể, kinh mạch. Nàng giật mình kinh hãi. Đan điền, tam trong bát mạch bị tàn phá hoàn toàn khiến ông già so với người bình thường còn không bằng. Ông già sống được đến bây giờ như là một kỳ tích. Hồng-Linh phỏng đoán ông hoàn toàn dựa vào tinh thần ý chí để duy trì sự sống nhằm hoàn thành một mục đính cuối cùng. Nàng bất giác bội phục ý chí của ông già.
Hồng-Linh xem ông già xong, giao ông ta cho cô gái. Bỗng Dương Hằng khuôn mặt ngưng trọng, ánh mắt hướng về phía phải nói:
- Tôi phải đi ngay, chỉ mong Hồng-Linh tiên tử sau này đừng xem tôi như kẻ tồi bại.
- Không dám! Tôi không dám đánh giá hay xét nhân phẩm của ai cả..
- Thế thì hay quá...Ha ha...
Dương Hằng biến thành tàn ảnh biến mất trong không gian, đúng khi một trung niên áo vàng dẫn một nhóm người đồng phục, áo xanh giầy đen từ hướng bên phải xuất hiện. Chưa đến nơi một người trong bọn nói:
- Đáng tiếc chúng ta đã đến chậm một bước. Tên phản đồ Dương Hằng thần thức thật cường mạnh, phát hiện chúng ta đến đã nhanh chân trốn mất.
Hồng-Linh thấy họ liền đoán là Thiên Cơ Tông đệ tử tìm Dương Hằng truy bắt. Nàng không muốn dây dưa với họ nên nhìn quanh thấy hai anh em đồng môn thiếu niên liền nói:
- Xin lỗi hai vị! Các vị có thể đi rồi, chuyện tôi cần đã có người ra tay làm rồi.
Hai anh em đồng môn nghe vậy tỏ vẻ tiếc nuối, nói mấy câu khách sáo rồi đến hội tụ với các anh em đệ tử Thái Cực Tông.
Đặng Bình Khiêm thấy việc ông già được Dương Hằng giải quyết lấy lòng mỹ nữ một cách khéo léo, khiến mình đang đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân bỗng trở thành kẻ dư thừa nhiều chuyện, trơ trẽn nên gượng cười tỏ vẻ khoan dung độ lượng rồi nhiệt tình hỏi:
- Tiên tử không biết có thể nể mặt cho Bình Khiêm tôi được mời vài chén rượu.
Hồng-Linh tính cách vẫn như xưa vốn không muốn giao thiệp nhiều với nam nhân hòng tránh những phiền phức vô vị nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn đã nói tốt cho mình mấy câu nên khó quyết định. Bây giờ việc chữa trị cho cha con ông già này là khẩn thiết hơn cả, chuyện uống rượu mời trở nên không thích hợp nên nói:
- Xin lỗi Đặng công tử, tôi đang có chuyện khẩn thiết phải về làm ngay không thể nhận lời công tử được.
- Vậy tiên tử không nể mặt tôi rồi..
Hồng-Linh nghe đối phương không suy xét lời mình một mực coi trọng mặt mũi danh dự của bản thân, trong lòng không khỏi chán ghét thầm, đây rõ là một tên tự kiêu, ngạo mạn, ích kỷ chỉ nghĩ đến danh dự của mình, coi mình như cái rốn vũ trụ, ai cũng phải nể mặt, không xem người khác ra gì.
- Tùy ý! Công tử muốn hiểu sao cũng được..
Hồng-Linh nói xong định rời khỏi nơi đây đi kiến phòng mướn. Nàng muốn yên tĩnh hỏi chuyện hai cha con cô gái hòng giúp đỡ. Bỗng có người ngăn cản hô:
- Chậm đã!
Hồng-Linh nhìn lại thì ra trung niên vừa dẫn một nhóm đệ tử Thiên Cơ Tông. Bốn ánh mắt giao nhau trong chớp mắt, cả hai đều rời ánh mắt đi nơi khác.
Trung niên bị ánh mắt Hồng-Linh rọi chiếu không khỏi rung động. Hắn cảm giác linh hồn ngự trong nguyên anh bị xem thấu, những tư tưởng xấu xa, tục tằn ẩn dấu bị lộ ra hết. Trung niên ngẩn ngơ ngạc nhiên, đây là ánh mắt thuần khiết ngây thơ bình thường, không có áp lực gì, tại sao có thể xuyên thấu nguyên anh nhìn vào linh hồn. Ta vẫn tự phụ có tinh thần lực hơn người, trội vượt so với tu sĩ đồng cấp không ngờ hôm nay bị ánh mắt gặp cô bé này nhìn thấu, hơi thở của cô bé quái dị, lúc kim đan kỳ, lúc nguyên anh kỳ, ánh mắt càng kỳ dị, ngây thơ thuần khiết, không mãnh liệt nhưng lại có năng lực nhìn thấu linh hồn một cách dị thường.
Hồng-Linh trái lại chạm phải ánh mắt đối phương bất giác bước lui mấy bước, cảm thấy sát khí ẩn dấu, đậm mùi máu tanh. Tuy trong chớp mắt nàng nhìn thấu , như nhìn qua một cửa sổ, bên một người đang ngồi trong đó, người này ăn vận bẩn thỉu, hôi hám; trên người da thịt thối nát; ánh mắt mưu mô, xảo quyệt, xấu xa, gian tham, dục vọng vv....
Nàng không phải bị sát khí hay bị áp lực của đối phương đẩy lui mà là kinh tởm, ghê lạnh, thêm vào ngửi thấy như mùi hôi thối của xác chết nhiều ngày không được chôn cất nên chỉ muốn tránh xa ngay lập tức.
Nàng không ngờ chạm phải ánh mắt trung niên liền thấy điều không muốn thấy, chính là tình trạng linh hồn của hắn, so sánh hắn với tên ác quỷ Át-Mô-Đai-Ô không bẩn thỉu, khủng bố bằng nhưng có nét giống nhau, nàng không biết rõ giống chỗ nào chỉ cảm giác phải tránh xa.
Hồng-Linh trước nay chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tất cả đều xa lạ, đã vậy không hiểu rõ tình trạng của mình. Từ nhỏ học võ, khi bước vào tuổi trưởng thành được Minh đưa Hồng Thủy Quyết tu luyện. Nàng không biết mình có linh hồn mạnh mẽ, không biết hơn hai mươi năm sống hạnh phúc trong gia đình, sống theo lẽ đạo, nghe lời thầy mẹ và người trên, chu toàn bổn phận làm con. Khi sống đạo linh hồn được tẩy rửa bằng bí tích giải tội của Chúa Cứu Thế đã truyền cho Giáo Hội. Như mọi người nàng cũng chịu khổ cực, phạm sai lầm, phạm tội, tẩy rửa, sau đó lại phạm tội rồi tẩy rửa, không ngừng lập đi lập lại. Mỗi lần muốn tẩy rửa đều phải hạ mình khiêm tốn nhìn nhận mình các tội đã phạm xưng ra, đó chính là phép tha tội của Đấng cứu chuộc lưu truyền.
Không ngờ được việc này lại là cách tôi luyện linh hồn cho tinh tuyền trong sạch, nhờ đó các đức tính, đặc biệt đức khiêm nhường được luyện tập thành thói quen và tăng trưởng dần, thêm vào những việc thiện hằng ngày giúp linh hồn thăng hoa, thắm màu tạo thành hương thơm tỏa ra.
Thanh Mộc Quyết chỉ là phương tiện mở lối cho hương thơm tỏa ra, còn căn nguyên chính là linh hồn tinh tuyền tỏa hương hồng thơm.
Hôm nay bất ngờ chạm phải ánh mắt của Diệp Quân, dáng bề ngoài đạo mạo tiên phong đạo cốt đến thế không dè nàng nhìn ra tình trạng linh hồn bản chất của hắn. Nàng không biết, nhờ dịp gặp gỡ này Diệp Quân vô tình đã giúp nàng bộc lộ ra hai môn thần thông, nhìn thấu linh hồn đối phương, ngửi thấy mùi vị linh hồn đối phương phát ra. Xui xẻo cho Hồng-Linh lần đầu khai mở thần thông gặp ngay một linh hồn bẩn thỉu hôi thối quá sức. Nếu không phải trước đây đã quen nhìn với ác quỷ Át-Mô-Đai-Ô có lẽ nàng đã sợ đến ngất đi.
Hồng-Linh nghe đối phương tự giới thiệu, nàng không rõ thực lực của các tông phái cùng chức vụ của họ nên không biết Diệp Quân là một trong ba thiên tài của Thiên Cơ Tông hiện nay. Không những trong tông môn được nhiều người kính trọng ngay cả các tông môn khắp Kinh Châu đều nghe danh. Ngoại trừ thiên phú tu luyện nhanh, còn có bản tính hung tàn, mưu mô, xảo quyệt, tham lam, lấy việc cướp của giết người làm bậc thang bước lên địa vị, tranh giành danh vọng.
- Thì ra Diệp Quân đội trưởng, không biết đội trưởng gọi tiểu nữ có chuyện gì sai bảo?
Diệp Quân thấy Hồng-Linh giọng êm tai, lời nói khiêm tốn, ánh mắt ngây thơ nhưng lạ lùng quái dị, không một tia sát khí. Bây giờ lại ngửi thấy hương thơm hoa hồng thoang thoảng khiến tâm trí hắn rối loạn nghi ngờ, không rõ ràng cô bé ngây thơ lại nguy hiểm ở phương diện nào. Chỉ cần chờ nàng ra khỏi thành ta khống chế nàng, hưởng thụ xem có gì đặc biệt hơn người. Nhưng chuyện trước mắt thì làm sao bây giờ?
Dùng linh hồn lực, tinh thần lực, uy lực không được, trong thành lại cấm đánh giết. Còn cách nào dùng được.... Dụ dỗ, đúng thế! Xem ra chỉ còn cách này.
- Không có gì! Tôi vừa đến nghe được tiên tử vừa gặp tên phản đồ của tông môn chúng tôi Dương Hằng.
- Đúng là có chuyện đó.
- Tôi có lời khuyên, tiên tử không nên giao thiệp với hắn.
- Cám ơn ý tốt của Diệp Quân đội trưởng.
- Tôi có một ý kiến không biết tiên tử có muốn nghe không?
- Đội trưởng mời nói. Tiểu nữ đương nhiên muốn nghe.
- Tiên tử hiện nay vẫn là một tán tu phải không? Nếu vậy đề nghị của tôi, tiên tử nên kiếm một thế lực nào đó gia nhập để có chỗ dựa, vừa bảo đảm tính mạng, vừa có tài nguyên cung cấp để tu luyện. Nếu tiên tử đồng ý, tôi có thể giới thiệu cho vài thế lực lớn mà tôi quen biết.
- Cám ơn đề nghị của Diệp Quân đội trưởng, chuyện này để tôi suy nghĩ lại.
- Bây giờ không còn chuyện gì nữa, hẹn gặp lại tiên tử.
Hồng-Linh gật đầu chào không nói gì.
Nhóm Hồng-Linh rời khỏi khu chợ trời, nàng kiếm nhà trọ ở lại Hải-Đô thành vài ngày.
Tra Lưu Trí thấy không còn người lại mới nói:
- Tiên tử chớ có nghe lời dụ dỗ của lão Diệp Quân, hắn giới thiệu nơi nào cũng đừng gia nhập. Tất cả chỉ là lừa gạt, lợi dụng! Chỗ dựa an toàn và tài nguyên tu luyện chẳng có bao nhiêu, trái lại làm việc cật lực, chuyện phiền não càng lúc càng thêm chồng chất rốt cuộc cũng chẳng còn thời giờ thanh tĩnh để tu luyện.
- Anh nói thế cũng phải, thì ra chỉ muốn lợi dụng! Cám ơn anh nhắc nhở. . Chúng tôi tạm trọ ở đây mấy ngày, để kiếm cách giúp hai cha con cô gái bất hạnh kia. Khi nào rảnh anh lại đến ghé thăm chúng tôi.
- Phải! Nhất định như vậy. Hẹn gặp lại tiên tử.
Hồng-Linh ở phòng trọ, nàng trước tiên muốn hỏi chuyện cha con cô bé. Ông già lầm lỳ từ khi gặp không nói câu nào bây giờ mới lên tiếng:
- Cám ơn tiên tử đã cứu cha con chúng tôi. Không biết tiên tử có thể bố trí "cách âm trận" để chúng ta nói chuyện thoải mái không?
Hồng-Linh nghe nói tỏ vẻ ngại ngùng:
- Tôi không biết cách bố trí cách âm trận, chỉ biết ảo trận và phòng ngự trận thôi.
- Vậy thì dễ, để tôi chỉ cho tiên tử một "cách âm trận" đơn giản, bảo đảm không cần nhiều thời gian. Sau này tiên tử nên để thời gian nghiên cứu thêm trận thuật. Trận pháp rất quan trọng cho cuộc sống người tu đạo, nó có thể trợ giúp nhiều việc, luyện khí, luyện đan, võ kỹ, pháp quyết, phần nhiều các môn thần thông đều có ít nhiều liên quan đến trận pháp.
Hồng-Linh lúc này thấy ông già kiến thức rộng, đáng bậc thầy của mình, tuổi tác lại cao, so với Thầy (ba) mình có lẽ già hơn nên đổi các xưng hô:
- Cụ dạy chí phải, sau này nhất định phải nghiên cứu học hỏi trận pháp.
Hồng-Linh theo ông già chỉ dạy chẳng mấy chốc đã bố trí xong cách âm trận. Trận vừa hình thành ông già trịnh trọng nói:
- Ta không còn nhiều thời gian nữa rồi! Nhờ trời phù hộ, không ngờ ta còn có cơ hội gặp một người tốt . Chuyện của con gái ta Huỳnh Thùy Nhung đành phải nhờ tiên tử chiếu cố chơ nó những ngày sống còn lại. Tôi sẽ truyền hết vốn liếng kiến thức, thêm vào đó truyền thừa tông môn võ kỹ, luyện đan cùng tu luyện công quyết cho tiên tử. Việc này không phải tôi muốn trả công hay giao dịch với tiên tử, nhưng là bổn phận của tôi phải làm cho tông môn. Chúng ta vốn là người Hư Vô Tử Đỉnh Đan tông của Đại Thủy giới, không ngờ tông môn bất hạnh, bên trong bị nạn phản đồ, bên ngoài bị kẻ thù tứ phía công kích, kết quả ba ngày bị diệt môn, hai mươi vạn nhân mạng chỉ còn hai người. Hai cha con ta may mắn trốn kịp nhưng bị trọng thương không chữa nổi, nguyên thần bị phân liệt chỉ còn sót lại được linh hồn mảnh vỡ cùng trí nhớ; đan điền, kinh mạch bị hủy gần như hoàn toàn, cuối cùng chúng ta bị đẩy vào không gian vết rách lọt vào Yêu Cầm Giới.
- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nhờn. Đang lúc chúng ta còn hoang mang lại bị đội thám hiểm gặp được, bắt đem về bán làm nô lệ. Nếu không được tiên tử thương tình mua chuộc bệnh nữ, chúng ta sẽ chết trong tủi nhục nuối tiếc, công lao của các vị tiền bối của tông môn bị chôn vùi vĩnh viễn. Tôi là người mang trọng trách, cất giữ truyền thừa trí nhớ, nay tôi mong tiên tử nhận cho. Sau này tiên tử có thể nhờ nó làm việc thiện. Còn con gái ta, Thùy-Nhung mang bệnh Cửu Âm Tuyệt Mạch bẩm sinh hiểm nghèo, theo ta biết có ba cách cứu chữa nhưng không sao thực hiện được. Bệnh này nếu không chữa kịp thì chỉ có thể sống đến 20 tuổi, đến nay chỉ còn thời gian hai tháng. Cách thứ nhất là được người luyện chí âm công pháp đả thông chữa trị kinh mạch, hỗ trợ trấn áp hay trực tiếp hấp thụ cửu âm hàn khí ngăn chặn sức tàn phá của nó; cách thứ hai tự tu luyện chí hàn công pháp nhưng bây giờ có lẽ đã trễ. Còn cách thứ ba là dùng đan dược Cửu Chuyển Hồi tiên đan, nhưng ta không tin kiếm được dược liệu chính, cực phẩm thần dược: ba vạn tuổi Cửu Diệp Bạch Hàn Tuyết Liên.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
6 chương
942 chương
50 chương
826 chương
22 chương
1341 chương
33 chương