Chương 229 Tiểu Bạch Hồng Về đến nhà Thiên-Ngạc với bộ mặt uỷ khuất nói: - Không phải lỗi tại con, chính Hòa đệ khiêu khích muốn luận bàn. Tăng Thu Phong giận dữ trừng mắt hét: - Còn chối cãi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thế sao ngươi dám toàn lực dùng chiêu " Thần Long bài vĩ " đánh hắn, trong lúc hắn chân khí sôi trào, rõ ràng ngươi muốn giết hắn. Ta bảo thật lúc ấy bao nhiêu người đều nhìn ra ác tâm của ngươi. Mau cút vào tu luyện phòng tĩnh tâm cho ta, chờ gia tộc chấp pháp xử lý không được ra hỏi phòng một bước. Tăng Trụ Khắc cũng đồng thời đem Phàm-Ngưu về cứu chữa, hắn tuy không tổn thương nặng nề nhờ luyện tập "Thần Ngưu quyết" đã đến trình độ mỗi khi sử dụng, da trở nên dầy chắc so với da trâu còn mạnh, lại dẻo dai đàn hồi nên không hề bị ngoại thương nhưng chân khí bị chấn rối loạn khiến hắn bất tỉnh. Trụ Khắc giúp hắn ổn định chân khí khiến hắn tỉnh dậy sau đó mới hỏi: - Con và Thiên-Ngạc sao lại tìm Tăng Hòa đánh nhau? - Đâu có đánh nhau, chúng con chỉ muốn luận bàn đôi chút vì không phục, với bản lãnh quyền cước tầm thường của hắn sao lại được trúng tuyển đi dự thi tuyển nhập môn vào Trận tông còn chúng con thì không được. - Cái gì, ngươi xem ngươi bị đánh bất tỉnh trong khi Tăng Hòa chỉ bị bức lui mấy chục bước vậy ngươi đã thua. Trụ Khắc lại thở dài rồi tiếp: - Trong khi ngươi bất tỉnh Tăng Hòa đã xảy ra chuyện lớn. Thiên-Ngạc đã thừa lúc đổi chiêu với ngươi chưa kịp ổn định chân khí đem chiêu "Thần Long bài vĩ " ra tận lực đánh cho Tăng Hòa phế bỏ hai đường kinh mạch thành phế nhân. Tăng Phàm-Ngưu nghe vậy giật mình sau đó mừng thầm. Trụ Khắc nhận ra tâm tư của hắn la to: - Ngươi to gan đồng lõa với thằng Thiên-Ngạc, ngươi cũng phải gánh chịu trách nhiệm này, mau cút vào luyện phòng ngồi xuống tĩnh tâm chờ phát lạc. Trong khi hai thằng bị cha chúng chỉnh sửa, Tăng Mãnh đã xem Tăng Hòa lên giường, rồi ngồi bên cạnh buồn bã, sau một lúc cơn giận đã giảm, lúc này có tiếng gọi thì ra có người đem Lang y đến. Tăng Mãnh để Lang Y vào xem thương thế, hắn xem một lúc rồi buồn bã: - Hai đường kinh mạch bị phá, huyệt khí hải cũng bị thương đôi chút, chân khí hỗn loạn. Xin lỗi gia tộc trưởng ta bất tài vô lực. - Ngươi lui đi. Tăng Mãnh tiễn khách một mình ngồi bên canh chừng đến sáng thì thấy Tăng Hòa tỉnh lại, hắn vội hỏi: - Con thấy trong người thế nào? - Đã khá lắm, không việc gì. - Con còn nói không việc gì, con bị Thiên-Ngạc đánh phế hai đường kinh mạch thành phế nhân, huyệt khí hải cũng bị tổn thương. Tăng Hòa nghe cha nói vậy giật mình, vội xem kiểm lại khinh mạch và huyệt khí hải thì thấy vẫn lành mạnh, còn rộng rãi bền bỉ hơn trước là khác thì cười nói: - Đâu có! Con vẫn khoẻ bình thường mà. Tăng Trụ Khắc nghe vậy lắc đầu tưởng thằng con chưa tỉnh hẳn không chịu tiếp nhận sự thật thì Tăng Hòa lại khẳng định: - Con tỉnh dậy thì không thấy gì khó chịu, chỉ có tinh thần uể oải một chút, ngoài ra vẫn bình thường không tin cha kiểm tra một chút sẽ biết. Tăng Trụ Khắc nghe vậy bất đắc dĩ kiểm tra lại kinh mạch của hắn thì quả nhiên thấy hai kinh mạch hôm qua bị phế đã khỏi hẳn trở lại bình thường, Trụ Khắc không thể tin được la to: - Sao lại như thế, không thể nào... Trụ Khắc lại cẩn thận kiểm lại một lần nữa kết quả như cũ, hắn kiểm cả huyệt khí hải thì cũng thấy lành mạnh bất giác đứng dậy cười to: - Ha, ha. Người hiền được phúc! Con ta không việc gì rồi. Mọi người trong tộc bị tiếng cười của Tăng Mãnh đánh động, Tăng Thanh-Nhu cũng nghe được vội chạy đến. Suốt đêm vừa rồi nàng thổn thức lo lắng mãi đến tảng sáng mới thiếp đi một chút bỗng nghe tiếng cười của Mãnh Bá gia tộc trưởng, "Con ta không việc gì rồi" Hòa Ca không việc gì rồi, nàng vội chạy lại thì gặp Tăng Mãnh. Tăng Mãnh vừa thấy nàng thì bảo: - Cháu vào thăm thằng Hòa đi, khỏi phải lo lắng gì cả. Tăng Hòa ngạc nhiên trong lòng không hiểu, khi nói chuyện với Tăng Thanh-Nhu mới bình tĩnh trở lại. - Hòa ca chuện gì đã xảy ra, vị tiền bối hôm qua đâu? - Ah, … Đã đi rồi. - Sao ca ca không giữ chân tiền bối lại, người có thể giúp Hòa ca vượt qua cuộc thi tuyển nhập tông? - Thanh-Nhu! Điều này không thể miễn cưỡng được. Lúc này Tăng Hòa nhớ lại điều gì, thì ra ta đã quả thật bị trọng thương nguy hại đến tánh mạng được Hàn Tinh tiền bối cứu giúp mới được vô sự. - Tăng tiểu tử, hôm qua nếu ta không bảo vệ những chỗ yếu hại thì ngươi đã tiêu rồi, đêm qua ta đã giúp ngươi chữa trị kinh mạch. Ta nói thật thân thể của ngươi yếu quá. Nếu ngươi muốn sau này tăng lên tu vi đến huyền tiên thì phải ra sức chuẩn bị luyện thể ngay từ bây giờ. - Vậy vãn bối phải làm gì? - Sau này ngươi để ý kiếm chọn một môn luyện thể, còn bây giờ ta đọc cho ngươi một phương thuốc dân gian, chuyên dùng để tăng lên thể chất, ngươi sai người đi hốt thuốc đem về đây. Hàn Tinh chỉ hắn nấu thuốc sau đó đổ vào bồn tắm ngồi ngâm mỗi ngày hai giờ. Chỉ một lần đầu sau đó để hắn tự làm lấy. Tăng Trụ Khắc và Tăng Thu Phong sau khi nghe tin Tăng Hòa được khỏi thì thở ra nhẹ nhõm vội đem bổ tiên đan tiễn tặng khiến Tăng Hòa dùng vào tu vi tăng mạnh, chân tiên nhị cấp không những ổn định còn bước vào hậu kỳ. Hàn Tinh chân thân sau khi rời khỏi Tăng Hòa thấy phía trước hiện ra một ngọn núi không biết tên, thần thức quét đến thấy trong lòng núi có một thạch động bỏ trống, chàng liền ngừng chân vào đó dọn dẹp sơ qua rồi ngồi xuống tĩnh tâm nội soi. Vừa rồi sau khi cổ loa thạch hấp thụ bảy nguyên anh một lượt, năng lượng nguyên anh của chân tiên quả nhiên tinh thuần ẩn dấu lực lượng số lượng gấp mấy chục lần so với nguyên anh cao thủ thông thường ở Tu Chân Giới, chàng không hiểu sao cổ loa thạch lại có thể nhanh chóng hấp thu trọn vẹn số lượng năng lượng nhiều như thế được. Chàng vừa nội soi trong đan điền thì giật mình, ba viên cổ loa thạch lớn bằng nhau xếp chồng chất lên nhau còn viên thứ tư cũng đã hình thành lớn bằng hạt đậu. Ngoài ra chân nguyên khí tạo thành một giòng nước xoáy cực mạnh nơi đan điền bao quanh bốn viên cổ loa thạch và từ đó một tia nguyên khí màu trắng sữa đang chảy vào Hồng Mông Linh Châu trong thức hải. Hàn Tinh ngạc nhiên vì lâu nay Hồng Mông Linh Châu không còn hấp thu chân khí của chàng mỗi khi tu luyện, hôm nay lại hấp thu trở lại. Thấy nơi đây tiên linh khí không tệ nhân hoàn cảnh này chàng bố trí phòng ngự trận pháp ngưng thần tĩnh tâm tu luyện Cổ Loa Quyết. Cổ Loa quyết tầng nhất theo đại diễn thuật phải ngưng đọng hai trăm năm mươi sáu viên cổ loa thạch, bây giờ mới thành công ba viên, khoảng cách hoàn thành còn cách xa lắm. Không biết thời gian tu luyện bao lâu chàng thanh tỉnh thu công, chàng cảm giác được tiên khí theo chín tầng vòng xoáy như con vụ khổng lồ phóng lên bầu trời bắt đầu hạ thấp dần theo tiến trình thu công. Thu công xong Hàn Tinh quan sát một chút khung cảnh chung quanh thấy cảnh vật đổi khác hẳn. Trước khi vào thạch động rõ dàng đây là một ngọn núi trọc nhưng nay dầy đặc những cây cối xanh tươi, sinh linh đầy dẫy, ngoài tiếng côn trùng còn có vô số dã thú sinh sống mười phần nhộn nhịp sinh động. - Chuyện gì đây, chẳng lẽ tiên linh khí bị mình hấp dẫn về đây tạo thành sự biến đổi to lớn này... Hàn Tinh bước ra khỏi động thấy cảnh vật thiên nhiên hữu tình trong lòng nhớ người yêu ray rứt, tương tư sầu khổ cực độ, chàng lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi bất giác làm chim muông bị hấp dẫn bay lại hòa cất tiếng ca đủ vẻ đủ loại khiến điệu nhạc hài hoa với thiên nhiên, lúc này Hàn Tinh quên hết cảnh vật chung quanh trong tâm trí chỉ còn âm điệu cung nhạc, hết nhung nhớ đến sầu khổ vui sướng đắng cay ngọt ngào xen kẽ lẫn lộn, sau cùng vô thức tấu khúc "Chân Trời mới" lúc nào không biết, cuộc sống tràn đầy hy vọng hạnh phúc, sự sống tràn đầy niềm vui, chung quanh chỉ còn bình an, thù hận, ác quỷ, sự dữ bị đẩy lui cùng với bóng tối sự chết chóc. Hàn Tinh tấu xong Thanh Vân Tiêu nhìn lại thì giật mình khắp ngọn núi dã thú dày đặc, chim muông bay lượn đầy trời, hổ lang cũng không thiếu. Chàng nhìn một hồi rồi lên tiếng: - Các ngươi mau phân tán, ta cũng lập tức rời khỏi nơi đây. Tiên sinh dường như đang mong tìm người, có cần chúng ta hỗ trợ không? Hàn Tinh nhìn lại thì ra một con chim cú to lớn có sắc lông đỏ pha lẫn trắng, chàng ngạc nhiên vì thấy nó đã mở linh tính tu vi chỉ còn cách Hóa hình kỳ một khoảng cách nhỏ lại có thể nói được tiếng người, thật là một bảo cầm: - Các ngươi được chăng? Ngươi là ai? - Chủ nhân ta là Khất Mân Côi tiên tử gọi ta là tiểu bạch hồng, việc tìm người chính là thiên chức của chúng ta.. - Được vậy ta thử xem. Hàn Tinh nói xong ngẫm nghĩ một lúc hai tay phất lên xuống một hồi càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong không khí đã tạo thành một tấm hình được ngưng đọng bằng khí. Trên đó hình ảnh một thiếu nữ đẹp hiển hiện rõ ràng từng nét. - Nhờ các ngươi tìm người này nếu thấy thì thông báo cho Tăng Hòa một tiếng, hắn hiện nay đang chuẩn bị nhập Trận tông... còn ta danh Hàn Tinh. Vừa nói hay tay lại linh hoạt chuyển động, tấm tranh lại hiện lên một hình ảnh một thiếu niên độ mười sáu tuổi. Nói xong Hàn Tinh biến thành một tàn ảnh không còn. Tiểu Bạch Hồng lẫm bẩm: - Vị Hàn tiên sinh này thật là một quái nhân, có bản lãnh thổi tiêu đã đến xuất thần nhập hóa có thể thổì một lúc ra bảy âm thanh khác nhau. Nếu chủ nhân gặp được vị này thì chắc thích lắm. Còn tiên tử trong tranh kia là ai sao hắn có vẻ yêu quý đến thế... Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20