Chương 220 Hai ông cháu lén lút thần bí Hàn Tinh vào Hồng Mông Linh Châu giới kiểm tra thân thể Thánh Anh của mình chỉ thấy thân ảnh sáng chói mắt đến độ chưa từng đạt được, thức hải được chiếu rọi đến mọi góc độ, viên hồng mông linh châu trong góc cũng lộ ra trước mắt đen bóng như gương chùi, phía trên còn bị cắt phẳng mất hai phần. Khi còn nhỏ chàng nhớ lần đầu thấy chỉ có một nửa, sau khi tìm được một phần mảnh vỡ, hợp lại theo nguyên tắc vật lý thì tối đa cũng chỉ có thể khôi phục được 6 phần mười, bây giờ nhìn thấy rõ thì ra 8 phần được phục hồi, hai chục năm không ngừng tu bổ phục hồi mới thêm được hai phần. Chàng vừa xem linh châu vừa chờ mong có ngày linh châu hoàn toàn khôi phục, tốt nhất là tìm lại được mảnh vỡ, nếu không phải tu luyện không biết bao lâu. Chàng xem một lúc, thánh anh nghiên cứu một chút, ý niệm tập trung vào chỗ khuyết bên trên liền cảm thấy cảnh vật trước mắt thay đổi. Chàng giật mình nhận ra mình đang trên bầu trời nhìn xuống, chàng quét thần thức xem phía dưới thì biển khơi sóng dậy, sông núi chập chùng, khi xem gần hơn thì nhận ra rõ ràng ngôi cung điện, tòa lâu đài và cả tiên điện vừa thu thập được hiện ra trước mặt. Dân chúng đang làm việc bổn phận hằng ngày, người ngoài đồng, kẻ trong bếp. Khu thôn làng lúc này đã không còn một thôn mà đã phát triển mở rộng ra hai mươi tám thôn, đường nhựa cũng đã được tráng đàng hoàng. Trên đường vắng người phần nhiều dùng xe ngựa, lừa xe bò lại thấy xe đạp. Thấy đời sống còn thiếu nhiều tiện nghi, những kiến thức điện tử, tin học, y học, thu thập được trưóc đây không có giờ nghiên cứu thêm giữ một mình không có đem ích lợi chàng quyết định đem kiến thức học được bên Đức phổ biến cho dân học hỏi, tự nghiên cứu thêm hy vọng một ngày gần đây sẽ xây dựng được những cơ sở hạ tầng cần thiết vững chắc. Nghĩ đến đây thần thức bao trùm mọi người trong Hồng Mông Linh Châu giới, người già cả nhất chỉ có mẹ của Mai Tinh còn bao nhiêu người già khác ai cũng nhìn khoảng tuổi trung niên. Trong một căn nhà lá nghèo nàn nhất, chàng phát hiện một thiếu niên đang ngồi chăm chú đọc sách, xem kỹ thì ra một quyển trận pháp đại cương. Thấy hắn có vẻ say mê học hỏi chàng quyết định giao cho hắn kiến thức học đại học của mình cùng một số kiến thức trận pháp căn bản. Chàng truyền âm thử gọi thanh niên: - Trọng-Hiếu! Thanh niên đang để hết tâm trí vào cuốn sách dường như không nghe, khiến chàng tưởng mình lầm tên hắn, rõ ràng tên con trai nhà này đặt theo trung tín hiếu nghĩa mà có chữ trọng đàng trước, và thằng này chính là thằng thứ ba. - Trọng-Hiếu, Trọng-Hiếu....! Một chuỗi âm gọi vang lên khiến thiếu niên giật mình nhìn chung quanh tìm kiếm ai gọi mình nhưng trong nhà chỉ có mẹ đang dưói bếp nấu cơm.. - Ai? Ai vừa gọi ta .... - Trọng-Hiếu! Thiếu niên chạy ra khỏi nhà xem cũng không thấy ai... - Trọng-Hiếu... Trọng-Hiếu nghe tiếng dường như trên cao dội xuống đầu mình nên ngẩng đầu lên thì giật mình kinh hãi, đầu gối tự động té quỵ xuống nằm sấp...Hắn thấy một hình ảnh người sáng chói, khuôn mặt lạ uy nghiêm khiến vừa thấy đã hoảng sợ vô cùng.. - Trọng-Hiếu! Trọng-Hiếu run lật bật lí nhí trong miệng: - Con đây, Ngài là ai? xin Ngài dạy bảo. - Ta là chủ của không gian này, Hàn Tinh Thanh-Minh. Ngươi không cần phải sợ, ta thấy ngươi hiếu học, lại chăm chỉ nên có việc giao cho ngươi làm không biết ngươi cớ nguyện ý không? - Xin Ngài cứ dạy. Con sẽ tận lực hết sức thi hành. - Vậy được, ta truyền cho ngươi kiến thức điện học, tin học, luyện khí căn bản, trận pháp căn bản, võ học, tu đạo căn bản, tài liệu nơi ta cất dấu. Ngươi nhận tìm hiểu đem ra nghiên cứu thêm rồi dạy người khác và cố gắng thực hành những gì ngươi hiểu biết. - Vâng, con tự nguyện nhận lãnh. - Ngươi ngồi lên, ngồi xếp bằng xuống đất đi. Trọng-Hiếu tâm thần bất định, mọi việc đến quá bất ngờ, không hiểu ngơ ngác thì đã thấy thân mình bị đặt ngồi xuống hai chân bị kéo đúng vị trí, lưng thẳng đầu thẳng, tay mắt cũng bị nắn sửa. Một tia ánh sáng từ trời rọi xuống đi vào mi tâm Trọng-Hiếu chớp mắt đã tắt. Trọng-Hiếu thấy trong đầu mình đau nhói một cái sau đó thấy trong đầu có nhiều điều lạ, chưa từng nghe bao giờ, hắn xem qua một chút rồi mở mắt ra. - Cám ơn chủ nhân.. Không thấy ánh sáng lúc vừa rồi, Trọng-Hiếu ngước mắt nhìn lên thì không còn thấy ai trên bầu trời nữa. Hàn Tinh giao việc cho Trọng-Hiếu xong lại về đả tọa nội soi thân thể, trận chiến vừa rồi phong hiểm nhưng cơ thể ngoài thánh ánh biến cường và tinh thần phấn chấn, tâm linh rõ ràng thăng tiến lên một tầng cao. Xem Thánh Anh quang lực rõ ràng không phải chỉ tăng lên gấp hai như sau khi nhị anh hợp nhất, nguyên thần vị điện chủ kia chàng tưởng là đơn giản bị thiêu đốt cháy mất tiêu, thật ra đã bị thánh anh thu hết năng lượng lẫn trí thức. Hàn Tinh tìm tòi quả nhiên thấy tin tức lai lịch của Nguyên thần. "Tôn Thường Đại Đế", chàng kinh hô một tiếng mồ hồi lưng toát ra lẩm bẩm Đại Đế sao, ngũ cấp huyền tiên? Ta đã diệt nguyên thần của một đại cao thủ. Nghĩ lại vừa sợ vừa tự nhủ may mắn, nếu nhị Thánh Anh không hợp nhất, và nếu hắn không khinh địch bị mình diệt trừ hết tám tia trong số hai mươi bốn tia Nguyên Thần thì kết quả của mình thật là bi thảm. Tu vi của ta bất quá ngang hàng Hoàng Tiên sơ kỳ, còn hắn huyền tiên trung kỳ, hai bên chênh lệch nhiều như vậy, ta thoát nạn được rõ ràng là một điều khó tin. Lần này đi Tiên Giới phải chú ý cẩn thận lắm mới được. Chàng tiếp tục xem thì mục đích của Tôn đại đế ngoài chiêu thu cao thủ ra còn tìm kiếm ba kiện không gian linh bảo, Sơn Hà linh bảo, Hỗn độn linh châu và Hồng Mông linh châu. Những tin tức về các kiện chí bảo này được phía thượng giới truyền xuống, Sơn Hà Giới mình đã được một ít kiến thức còn Hỗn Độn linh châu giới phải chăng cũng như Hồng Mông Linh Châu giới của mình, cứ cho cường mạnh hơn vì Hồng Mông Linh Châu đã bị vỡ một lần, cái gì tu sửa dầu sao cũng không bằng nguyên căn tinh thuần. Thánh thai hợp nhất chàng cảm thấy tâm linh, tinh thần ý chí trong sáng sảng khoái xen lẫn niềm vui dạt dào như lúc nào cũng mùa xuân, chỗ nào cũng dễ chịu như suối mát tắm gột tâm linh được tái sinh nguồn sinh lực dồi dào vô tận. Thần thức trải xa, không những bao trùm cả Hồng Mông Linh Châu giới còn có thể xem thấu triệt lòng người, hang cùng ngõ ngách, đáy vực đá ngầm chôn sâu dưới lòng đất cũng không thể dấu được. Chàng định phân Thánh Anh ra như cụ song nghĩ thần thức cường mạnh khả năng tìm kiếm Hồng-Linh sẽ dễ dàng hơn. Chàng bỗng hiểu ra tại sao khi mình mỗi khi ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới dùng thần thức thì không gian ba động muốn đổ vỡ sập, rõ ràng chỉ ta chỉ có thánh anh là có thay đổi, ngoài ra tất cả đều giống như cũ. Từ bây giờ ta không thể ở Tu Chân Giới thì cũng không thể về phàm trần thăm người thân, chẳng trách Tôn Thường đại đế không thể tự thân hạ phàm mà chỉ dùng nguyên thần. Hồng Mông Linh Châu giới lại không sau, xem ra không gian độ bền của Hồng Mông Linh Châu giới còn cao hơn Tu Chân giới. Chàng xem tiên điện mới thu hoạch được một lần, lúc trước tiên điện có nguyên thần làm chủ, bây giờ đem vảo Hồng Mông Linh Châu thì chàng làm chủ, nên chàng nhìn thấu hết thảy, mọi bí mật kể cả các trận pháp đều tỏ tường trước mắt. Chàng thấy tiên điện còn có tầng hầm, một gian chính là kho bạc, chàng sáng mắt lên vì nhận ra một gian chứa đầy tiên thạch đủ loại, một gian cất chứa đủ loại tiên bảo, tiên khí đồ dùng, một gian chứa sách vở quyển trục, tranh, tượng...một gian chứa toàn những khối thạch hình thoi, chàng thấy một năm khối chứa đầy tiên khí năng lượng, số còn lại thì trống không. "Thứ thạch này làm được việc gì cần nhiều như vậy". Bạch-Sương coi trọng thứ này hơn cả các loại tiên khí bảo, muốn kiếm một khối nhưng không thu hoạch thất vọng ra về. Lúc rảnh ta phải nghiên cứu lại... Hàn Tinh nhìn tổng quát ngàn mẩu phát hiện mảnh đất lớn được chia ra làm nhiều khu vực chứ không phải đơn giản như chàng đã nghĩ, chỉ có ba khu vực, ngoài khu trung tâm tiên điện, khu phía trước từ cổng vào có không gian trận pháp, khu độ kiếp và phi thăng hộ trận, còn có khu tiên linh dược hoa viên, khu thú cầm lâm viên, chàng xem khu hộ độ kiếp và phi thăng, thì thấy hai ba mươi trận pháp lồng và liên kết với nhau, chàng xem một lúc thấy có đầu mối thì mê say tâm trí chìm đắm trong đó, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, chàng thấu triệt tất cả các điểm mấu chốt và ảo diệu trong đó, chàng ghi chép lại tất cả sau đó đem trận pháp thu lại. Khi thu xong mới phát hiện hơn một khối thạch hình thoi, nguyên trận nhãn cũng dùng muời hai khối, những khối thạch còn chứa tiên khí. Lúc này chàng mới vỡ lẽ, thạch hình thoi này chuyên dùng để bố trận. Chàng thu về hết rồi lại nghiên cứu không gian trận, xem một lúc lâu không thấy đầu mối nên tạm thời để yên. Những khu vực khác chàng không xem nữa vì muốn qua thông đạo đến Tiên giới tìm Hồng-Linh ngay. Qua thông đạo đi Thiên Tuyền Tinh cũng thuộc về Lam Ngân Hà Bồng Lai tinh hệ, nhớ lời Bạch-Sương Thanh Lạc Tinh cũng thuộc về Bồng Lai tinh hệ này. Chưa ra khỏi chàng nhận ra đây là khu vực gần thành thị vì âm thanh ồn ào vọng lại, quả niên vừa ra khỏi Hàn Tinh đã thấy cách đó khoảng hai dặm một thành trì kiên cố đập vào mắt, tường thành màu vàng nhạt, chàng chưa vào thành vội nên thừa lúc này không có ai chung quanh chàng đem thần thức ra quét thử xem khả năng thần thức của mình được bao xa. Bao phủ trọn tinh cầu? Không ngờ thần thức có khả năng này, tương đương với thần thức lúc trước khi còn nhị thánh anh ở Tu Chân Giới, không gian cũng không bị đe dọa sụp đổ như ở Tu Chân Giới. Hàn Tinh thoả mãn tìm một khu phường thị ẩn thân bay tới. Chàng nhớ lại môn khinh thân pháp nơi Băng Tinh cầu trong khốn cảnh đã ngộ ra, dùng cơn lốc bao lấy thân mình tống đi, chàng tạm gọi là "cuồng phong di" vì căn bản lợi dụng vào cơn lốc lực lượng mà thành môn này nếu dùng thêm ẩn thân thuật thì càng thêm thần kỳ. Một cơn lốc hình thành cuộn lên bóng hình Hàn Tinh biến mất tại chỗ. Lúc đầu chàng bay lên cao điều chỉnh đường bay tự nhiên như ý sau đó bay về hướng cửa thành. Lúc này một nhóm bốn người đang tiến vào thành, một cơn gió xoáy bay xuyên vào chổ hổng giữa họ mà qua. Cổng thành có bốn Tiên vệ, chàng đánh giá tu vi của họ thì quả nhiên như Tôn đại đế đã kể, chân tiên bảy, tám, chín cấp. Bay qua mấy khu phố chàng thấy phía trước có một nhóm người đang tranh cãi liền dừng lại đứng xem. - Cây hạ phẩm Mai Lan bảo phiến này ta và lão bản đã thỏa thuận 100 khối rồi. Sao các hạ còn muốn cường đoạt. Thanh niên béo mập cười đắc ý trêu chọc: - Thỏa thuận cũng chưa xem như mua rồi, ta vẫn có quyền trả giá. Hai trăm khối. - Xin lỗi vị cô nương này, nơi này là nơi buôn bán, lấy lợi ích đặt hàng đầu, ai trả cao ta bán. - Các vị nghe không? Không ngờ nơi đây lão bản vô tín như vậy, lời nói không có giá trị nào cả, vừa đồng ý bán bây giờ đã trở mặt, người không có uy tín như thế ai còn dám mua đồ nữa. Đồng ý bán 100 lại muốn thu 200 khối, sao vô lý đến thế được. - Uy tín là cái gì, ăn được hay sao. Ta là lão bản chẳng lẽ ta không có quyền bán đồ của ta cho người ta muốn bán. Lúc này một lão già trông thật lụ khụ hơi tàn, hết gân tay cầm một cái gậy chống run rẩy đi vào hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy Tuyết nhi. - Lão bản cửa tiệm này và ông khách hàng này ănn hiếp cháu. Lão bản đã đồng ý cho cháu cây bảo phiến này 100 khối, thì ông khách này đến phá ngang trả 200 khối cháu không chịu thiệt cãi lý thì lão bản bảo lão không cần uy tín miễn được lợi là được. - Hai tên nào to gan giám chọc đến cháu lão.. Thôi cháu nhẫn nhịn chịu thiệt một chút, chúng ta đi. Họ chưa chắc có lợi gì đâu. Hai người vừa đi khuất, vị khách thanh niên đắc ý thì cửa tiệm bỗng dưng đổ ập xuống cây bảo phiến đang cầm bỗng dưng bay vụt ra cán gõ vào đầu hắn nhanh như chớp. Người bật ngửa ra sau luống cuống, mọi người đứng xem vừa tản ra thì nghe ầm một tiếng rung động một hồi, còn khách thanh niên kia má trán chảy ra, u lên một cục lớn như cái sừng.. - Ha, ha, ông lão kia nói đúng thật, mua được bảo phiến chưa chắc có lợi gì đâu. Đúng là cao nhân, càng già càng cay.. Hàn Tinh vừa đi vừa suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, không hiểu ông già kia ra tay lúc nào như thế nào. Lúc này đã xa cửa hàng kia cả nửa dặm đường thì có bốn người vượt qua chàng chặn hỏi. - Ngươi có phải là danh đệ nhất lợi hại chân tiên cao thủ không? Hàn Tinh nghe hỏi vậy nhìn thì ra bốn thanh niên mình vừa thấy ngoài cổng, không hiểu bọn chúng có ý gì nhưng cũng thuận gật đầu tiếp nhận. - Nếu vậy chúng ta muốn khảo tài xem. Chúng ta cũng là chân tiên cao thủ nhưng không tin ngươi lợi hại như vậy. - Xem chiêu! Vừa nói thanh niên vai rộng đã xông vào vung quyền như mưa, chỉ trong chớp mắt Hàn Tinh thấy đầy trời toàn những bóng quyền đánh tới, quyền khí uy áp làm cho chàng thở không thông. - Có ý tứ! Hàn Tinh chờ quyền đến sát bên thân liền tung người lên dùng ba phần lực hai chân liên hoàn đá ra, bóng chân đầy trời tương ứng với số bóng quyền đánh vào. Đứng là nửa chiêu của Hồi Mã Thương của Hùng kê quyền lâu rồi không sử dụng đến. Một chuỗi tiếng kêu lộp bộp vang lên, thanh niên vai rộng liền bị đẩy lui về phía sau năm bước. Một tràng vỗ tay vang lên, Hàn Tinh nghe vậy nhìn lại thì thấy chung quanh khán giả xem đông đến mấy trăm người thì giật mình nghĩ. Ngưòi ở đâu tụ hội xem nhanh như vậy, dường như họ rất thích xem người đánh lộn thì phải. Trên lầu một Tửu lâu hai ông cháu kỳ lạ lúc nãy ông cụ đang ngồi hớp trà thưởng thúc còn cô gái đang chăm chú xem phía dưới. - Cước pháp tuyệt diệu, tinh xảo chẳng khác gì đôi tay. Sao ông nội biết anh ta có võ công kỳ dị. - Lúc ta đang ngồi thưởng trà ở đây, ta nhận ra thuật phi hành của hắn kỳ lạ ta liền để ý và muốn chứng thực nên lén viết mấy chữ dán lên lưng áo hắn. Cô gái nhìn đọc "Bài danh đệ nhất lợi hại chân tiên cao thủ! Mời chứng thực" cười: - Ông nội khéo bày trò, hắn không hay biết chút gì cả chứng tỏ bản lãnh tu vi cũng thường. - Cái đó ta không nói, ta nhận định tuổi của hắn chỉ cỡ tuổi cháu thôi.. - Mới 24 tuổi, không thể nào hắn ít nhất cũng là chân tiên cấp chín. Còn cháu mới cấp 8, chẳng lẽ lợi hại như ông nội đã gán viết cho hắn hay sao. Nói đến đây nhìn xuống dưới lại la lên "Ủa! Đẹp thật" quyền pháp bộ pháp gì vậy thân đàn ông con trai mà dùng quyền pháp yểu điệu như bướm lượn vờn hoa, ôn nhu như nước sao mà coi được. Thì ra lúc này Hàn Tinh thấy đối thủ là tiên nữ áo đỏ nên cũng không đem sức mạnh ra so quyền, dùng ngay môn võ của Hồng-Linh ra đánh, trái lại tiên nữ này dùng toàn những chiêu cương chắc như sắt thép, khiến đá cũng phải vỡ thành bột mịn. Tiên nữ áo đỏ đánh mãi không trúng bực bội la: - Ngươi cứ trốn chạy thì sao gọi là giỏi, có gan đứng lại tiếp bà cô một quyền xem nào. Hàn Tinh đấu mười mấy trận liên tiếp đã ngán nên nói: - Được! Nhưng phải có điều kiện mới được. - Điều kiện gì? - Ta đánh đã mười mấy trận ngán lắm không muốn đấu nữa nên sau khi ta tiếp cô nương một chiêu dù thắng dù bại cô phải giúp ta không cho ai khiêu chiến nữa. - Được! Quả nhiên Hàn Tinh không tránh né vẫn dùng Phi Yến điệp lãng đánh gạt nhanh như chớp. Bỗng tiên nữ áo đỏ một quyền đánh sang mười phần khí thế, quyền ảnh vô số quyền phong rít lên, quyền chưa đến kình khí đã áp tới như rợn người. Hàn Tinh không tránh né đưa bụng phình ra đón lấy. Tiên nữ áo đỏ cả kinh, tên này điên rồi muốn chết hay sao đưa bụng ra đón Bách Bộ thần quyền của ta, lúc này cô ta không thể thu hồi được nửa cứ như lao đã phóng mười thành đáng tới. Bỗng nàng cảm thấy bàn tay mình đấm trúng phải một khối bông gòn khổng lồ, kình khí như bị thu hấp mất hết, đồng thời cả người bị hất ra khiến thân hình lảo đảo lui lại mười mấy bước mới trấn trụ được. Còn Hàn Tinh thì té nằm thẳng xuống đất, tay chân buông xuôi mặt đỏ như gấc. Cô gái áo đỏ vui mừng la lên: - Ha ha ngươi thua! Cô gái áo đỏ bị đẩy lui hơi thở không thôi ráng một lúc mới thở điều hoà được, nàng thấy đối thủ té nằm thẳng xuống thì đinh ninh rằng, dù lợi hại mấy cũng không sao đón nổi một quyền uy lực của ta. Bỗng nàng thấy một cô gái chạy đến nâng Hàn Tinh lên gỡ mảnh giấy trên lưng chàng, kiểm soát thân thể hắn một chút thấy mặt hắn đỏ bừng, tim đập như trống làng rất nhanh, chân khí vận hành bình thường thì ngạc nhiên hỏi: - Ngươi không sao chứ! Cô gái áo đỏ bỗng lên tiếng: - Ngươi muốn gì, muốn thi đấu với hắn chăng? Không được, ta đã thắng hắn nên không ai được làm khó dễ hắn nữa. Bỗng cô gái kia nghe ông nội truyền âm: - Mau đưa hắn lên đây. Cô gái nghe vậy nói: - Thi đấu cái gì, ta muốn mời hắn lên lầu uống chén rượu. Nói xong dìu Hàn Tinh lên lầu. Hàn Tinh thật ra chẳng hề bại trận, trái lại dùng Cổ Loa nhu khí đón một quyền hấp thụ một chút tiên khí, chàng thấy nếu thắng nữa thì chưa chắc cô kia cản được những người thách đấu nên giả vờ thua cho xong chuyện phiền phức, chàng thấy tranh đấu với mấy chân tiên cao thủ thật là không ý nghĩa, sau khi rời khỏi đây ta phải giả trang Hoàng Tiên mới được. Thấy có người lo lắng cho mình còn kiểm tra, vv.. Thì ra là cô bé mua bảo phiến, cô này tu vi bề ngoài tám cấp chân tiên song ai mà tin được nàng có hay không ẩn dấu, cứ xem ông nội lợi hại đến thế "thâm không lường được, ẩn dấu tiềm tàng. Xem ra miếng dấy dán vào lưng mình chính là kiệt tác của lão, đúng là xuất quỷ nhập thần, với bản lãnh thần thức của mình cũng không phát hiện." cũng có thể đoán ra. Đang lúc lên lầu thì nghe có người chê cười: - Thế mà cũng tự xưng "Bài danh đệ nhất lợi hại chân tiên cao thủ" buồn cười chết ta đi được. Một quyền của người đẹp cũng không tiếp nổi. Hàn Tinh thần thức quét lại thì ra là một thế gia công tử, thanh bào lịch duyệt, bên cạnh có hơn mười người thân cận, bốn trong số đó là hộ vệ, số con lại có lẽ là bạn bè và người nhà.