Chương 200 Nhận bệnh nhân làm đệ tử Tối hôm đầu tiên Hồng-Linh vừa phát mở Ngọc-Hồ ra tu luyện thì Tiểu-Phụng bị lôi cuốn chạy ra, nguyên nàng thấy nó khôn ngoan lại biết điều nên để nó tự do xuất nhập «Trữ vật lắc». Nàng thấy dáng điệu tư thế đứng một chân xoè cánh buồn cười của nó thì ngạc nhiên «Thứ tốt! Chủ nhân có thứ tốt, băng hàn linh khí, tiểu tỳ có chỗ tu luyện, nhanh thăng cấp thôi..». Hồng-Linh không ngờ Tiểu-Phụng cũng muốn dùng Hồ-Ngọc tu luyện «Ngươi có thể cùng ta tu luyện ba tiếng mỗi lúc ban tối.» Kết quả sau ba tiếng Hồng-Linh thấy hàn khí của Ngọc-Hồ cung ứng cho hai chủ tớ không hề giảm đi, dường như tuỳ theo nhu cầu mà ứng ra số lượng hàn linh khí cần thiết. Nàng quan sát Tiểu-Phụng thấy chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ tu luyện đã đổi sắc, sắc mặt đỏ hồng tràn đầy sức sống, lông mao trắng như tuyết pha lẫn tia quang mang ẩn hiện óng ánh, như vừa được tẩy gột từ căn cốt, làn da đến những cái lông tơ hình dáng lại còn lớn lên một chút. Nàng ngạc nhiên hỏi nó: - Sao ngươi cảm thấy thế nào? - Mạnh khoẻ mức độ chưa từng có, quá sướng. Bây giờ đừng nói chi mấy con diều hâu, cú vọ, ngay cả hổ báo tiểu tỳ cũng không sợ. - Ngươi dựa vào vũ khí nào để tự tin thắng bọn họ. - Dựa vào khí thế, đôi Trảo, đôi cánh và cáì mỏ. Nếu cứ đà này thăng tiến chỉ cần một năm tiểu tỳ ngưng đan là có thể phát ra yêu hỏa thì càng lợi hại hơn. - Ngưng đan nhanh như vậy? Ta nghe nói yêu linh thú cần phải cả ngàn năm. Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi mà cũng đòi một năm ngưng đan. - Tìểu tỳ cũng mười sáu tuổi rồi, chỉ vì không có băng hàn linh khí để tu luyện nên vẫn cứ nhỏ như vậy, nếu chủ nhân cho tiểu tỳ cùng tu luyện với cái Ngọc-Hồ này thì lại khác, có thể trong vòng một năm sẽ bắt đầu ngưng đan. - Bây giờ ngươi có khả năng phụ ta đối địch được chưa? - Địch nhân của chủ nhân là nhân loại ư? - Không đáng gọi là địch nhân, ta không thù ghét ai nên không có địch nhân, chỉ là người ta coi ta và đối xử với ta tàn tệ như địch nhân. - Chủ nhân muốn sao? - Ta cũng không biết phải làm sao, khi cần thiết, ngươi chỉ cần tìm cách đuổi họ đừng để họ quấy nhiễu ta là được. Phần nhiều là phàm nhân, ta nghe tin họ đã mời được một tiên nhân cao thủ, lúc đó để ta ra mặt được rồi khi cần ngươi đối phó với đám phàm nhân kia. - Được! Khi nào chủ nhân cần tiểu tỳ sẽ liều mạng ra sức. - Ai bảo cần ngươi liều mạng, khi nào đánh không lại thì chạy trốn... Ta nào có nguy hiểm đến tính mạng mà cần ngươi liều mạng. - Vâng tiểu tỳ biết rồi. Hồng-Linh đêm không cần nghe ngóng Bạch-Yến động tĩnh nữa, nàng yên tâm ngày đi chữa bệnh, tối đến cầu nguyện xong thì tu luyện. Đến đêm thứ mười bỗng Thày lại hiện ra cám ơn nàng đã làm theo lời dặn. Hồng-Linh thấy Thày khác hẳn mười hôm trước, toàn thân sáng láng, bộ mặt hạnh phúc chưa từng thấy, nàng hiểu ngay Thầy đã được thanh tẩy xong sắp được vào Thiên Quốc và thoáng buồn không biết bao giờ mới được gặp lại. - Con khờ này, con phải mừng cho Thầy, Thầy ở đâu cũng vậy. Con không nhớ hay sao, Hội-Thánh thông công là gì, chẳng phải bao gồm ba Hội Thánh, Hội-Thánh khải hoàn tức là các Thánh ở Thiên Quốc, Hội-Thánh chiến đấu là Hội-Thánh ở trần thế và Hội-Thánh đau khổ là Hội-Thánh của những người trong luyện ngục, đang phải Thanh Tẩy mong chờ ngày vào Thiên-Quốc. Cho nên cho dù Thầy ở đâu cũng có thể cầu cho con và gia đình ta được hạnh phúc và con phải tiếp tục làm những việc đã làm cho Thầy để cầu cho các linh hồn luyện ngục, họ rất cần và từng giây phút, ngày đêm trông mong lời cầu của những người còn sống, chỉ người còn sống mới có thể giúp họ nhanh chóng đền tội. - Vâng con biết rồi. - Hai tháng nữa, con đem mẹ con đến gia đình anh chị Cường và ở đó một tháng. Khổ cực cho con. Thầy đi đây. Hồng-Linh thấy bóng Thầy trước mắt biến mất thì ngẩn ngơ, tuy biết là các Hội-Thánh có thể thông chuyển lời cầu, công đức, công nghiệp nhưng cảm thấy mình vừa mất một chỗ dựa lớn. Nghĩ đến lời dặn của Thày vừa rồi nàng lại nhớ đến mồng chín tháng mười một, phải chăng Thầy biết trước sẽ có chuyện xấu xảy ra nên bảo mình đem mẹ đi thăm anh chị Cường một tháng. Hồng-Linh giật mình quả quyết điều này chính xác. Hồng-Linh chuyển hướng hành y của mình ra phía đông tức là thuộc tỉnh Bình-Thuận. Với tốc độ phi hành của nàng sáng đi chiều về điều này không khó, nàng không biết mình hiện nay có thể ngự bảo phi hành, Tiểu-Phụng thấy chủ nhân của mình phi hành đi xa như vậy cả tháng nàng liền nói: - Chủ nhân, tiểu tỳ bây giờ đã có thêm ít bản lãnh nguyện để chủ nhân cưỡi bay đi lại. - Cái gì? Nhìn ngươi nhỏ như vậy sao ta cưỡi được? - Chủ nhân xem thử sẽ biết. Nói xong Tiểu-Phụng đã lớn vụt lên biến thành một con chim lông trắng khổng lồ như một toà nhà, không kém gì một chiếc máy bay chuyên chở hành khách, đừng nói là Hồng-Linh dù chở mười người cũng không thành vấn đề. Hồng-Linh cưỡi chim rút ngắn thời gian phi hành, càng ngày càng ngắn, và Tiểu-Phụng càng ngày càng biến nhỏ lại mỗi khi chở chủ nhân phi hành. Mười ngày sau Tiểu-Phụng chỉ cần biến lớn bằng Hồng-Linh và giữ độ lớn này mỗi khi phi hành. Từ xứ Tân-Triều đến Bình-Thuận chỉ cần mười lăm phút phi hành, điều này có lợi cho cả hai, có thêm giờ cho việc tu luyện. Một ngày thứ hai nàng đang cưỡi Tiểu-Phụng nàng nghe nhiều tiếng khóc phía dưới, đó là một xóm nhà nghèo chừng bốn mươi nóc, nàng ra lệnh Tiểu-Phụng đáp xuống. Khi hỏi mới biết ngày Chủ Nhật hôm qua trong xóm có một đám cưới, gần hai trăm người bị trúng độc được cứu kịp thời. Riêng một con bé mười tuổi bị trúng độc cứu chữa không kịp, đem đến nhà thương thành phố Phan Thiết thì đã trể, bác sĩ rửa ruột xong thấy nhiều đoạn ruột bị hư hại nặng nề cần phảì mổ cắt đi, cha mẹ nó không có đủ tiền trả trước nên phải đem về chờ chết. Đứa bé vừa mới được đem về thì người thân xúm lại khóc lóc thảm thiết con bé chết dần. Hồng-Linh vừa xuống xông thẳng vào nhà nội soi đứa bé, rồi đưa thủy chân nguyên vào đứa bé cứu chữa đến khi tình trạng nguy hiểm qua đi mới nghỉ và hỏi thăm người nhà xảy ra chuyện gì khiến con bé trở nên nông nỗi. Hồng-Linh nghe xong than thầm cuộc sống yêu Tiền thờ Của hiện nay; bác sĩ, nhà thương ngay cả mạng sống trẻ nhỏ cũng khinh chê, nàng lắc đầu chửi thầm thời thế tồi bại. Thấy nàng lắc đầu người nhà tưởng nàng không thể cứu được đứa bé nên nói: - Bác sĩ đừng buồn, bác sĩ ở nhà thương nói chỉ còn cách cắt mấy đoạn ruột hư mà thôi, chúng tôi lại không có đủ tiền, số nó thật là bất hạnh, phài chết sớm. - Cái gì? Tôi đã chữa khỏi nó bảy tám phần, ba ngày sau là khỏi hẳn, các vị yên tâm đi. - Bác sĩ nói yên tâm, nó không việc gì, thật không? Nếu vậy thì tốt quá nhưng chúng tôi nghèo không có tiền để trả cho bác sĩ. - Không cần thiết, tôi đã biết các vị nghèo nên không đòi tiền bạc gì cả. Mọi người nghe vậy không tin vội nhìn vào con bé, quả nhiên mặt nó không còn biểu lộ đau đớn như lúc trước nữa, nó đang ngủ yên hơi thở điều hòa. Từ lúc nó bị độc chất hành hạ nó đã không thể ngủ được một chút nào, trừ khi lúc ngất đi. Hồng-Linh sáng chiều ngày hai lần dùng chân khí chữa cho nó đến ngày thứ ba thì quả nhiên nó khoẻ hẳn. Con bé không những khỏi, còn cảm thấy mình mạnh khoẻ dễ chịu hơn trước nữa. Ngày đầu tiên khi ngủ dậy thấy nữ bác sĩ đẹp như tiên chữa cho mình con bé thích quá, hỏi chuyện liên huyên, mọi người khuyên nó nằm yên nghỉ nó không chịu, mãi khi Hồng-Linh nghiêm giọng nói nó mới chịu nằm yên trên giường dưỡng bệnh. Hồng-Linh thấy con bé tên Hạnh-Chi có tính ở sạch sẽ, nó tuy nghèo ăn mặc đơn giản nhưng quần áo, thân thể tắm rửa thường xuyên luôn giữ sạch sẽ nên rất hợp, có lẽ có duyên với mình, nàng thấy thân thể của nó thuần mộc tính, phản ứng nhạy cảm đối với độc tính khiến cách cứu chữa phổ thông không đủ tác dụng. Nàng thích bé Hạnh-Chi này nên dò hỏi: - Này bé Hạnh-Chi, sau này con thích làm gì, có muốn trở thành như cô đi hành y cứu người không? - Thích, con muốn theo cô học.. nhưng con chưa được học chữ. - Con năm nay mấy tuổi rồi? - Cháu nó chín tuổi, sang năm lên mười, không được đi học vì trí nhớ của nó kém lắm, học trước quên sau, nghe trước quên sau. - Không sao! - Con muốn theo cô đi học.. - Hơn nữa cháu nó theo đạo Thiên Chúa, chúng tôi phải dạy nó sống theo tinh thần đạo công giáo không thể để nó theo bác sĩ học.. Hồng-Linh nghe vậy nhìn lên thấy phía vách tường có kê bàn thờ đơn sơ có Thánh giá, bên dưới có tượng Đức Mẹ, tượng gia đình Thánh Gia, ảnh Lòng Chúa Thương Xót, vv... Nàng hướng về bàn thờ chắp tay nhẫm cầu mấy câu rồi nói: - Không hề gì, chính tôi cũng là tín hữu công giáo. Vả lại cháu Hạnh-Chi cứ ở nhà với anh chị không cần phải theo tôi. Lúc nào tiện tôi lại ghé dạy bảo nó cũng đủ. Khi nào nó trưởng thành thì tự nó phát triển. Anh chị suy nghĩ cho kỹ ba ngày nữa tôi đến xin cho biết ý định. Mấy ngày nay hai vợ chồng ba mẹ Hạnh-Chi nghe danh bác sĩ Hồng-Linh, vừa nhân từ rộng tay giúp kẻ nghèo, lại có thể chữa mệnh mát tay vô cùng... Con mình mà được nữ bác sĩ để mắt tới, đúng là điều may, cơ hội khó gặp. - Nữ bác sĩ Hồng-Linh tài chữa bệnh cao siêu, điềm đạm lại khiêm nhường chú ý đến con Hạnh-Chi, đó là ân phúc của nó, anh nghĩ chúng ta nên đồng ý. - Nó là con thứ hai của chúng ta, em lo ngại trí lực của nó chỉ sợ không thể tiếp thu bài vở, y dược, bác sĩ môn nào cũng cần người thông minh, trí nhớ tuyệt vời mới học nổi. Cứ xem trí nhớ của nó mà em lo lắng. Sau này không biết nó làm gì để nuôi sống bản thân. Gia đình chúng ta lại nghèo khó túng thiếu, sao có thể nuôi học nó được. - Điều này em không cần lo lắng quá, em không nghe bác sĩ nói hay sao, nàng đã biết rõ tình trạng của nó mà vẫn còn muốn nhận dạy dỗ nó thì em yên tâm được rồi. Ba hôm sau Hồng-Linh nhận Hạnh-Chi làm đệ tử, nàng dành mỗi ngày một giờ truyền căn bản võ học và đưa truyền «Phi-Yến Điệp-Lãng và Thanh Mộc Quyết» vào trí nhớ của Hạnh-Chi, nàng hướng dẫn luyện tập mỗi ngày nhưng trí nhớ của Hạnh-Chi quá kém, rất mau quên, Hồng-Linh ghi luôn những võ học căn bản cách luyện vào trí nhớ nó mới tạm ổn. Hồng-Linh thấy đệ tử mình khó lòng tu luyện hấp thu mộc linh khí, nàng bây giờ mới nhớ ra Mộc linh khí nơi này rất thưa thớt, trước đây nếu anh Minh không cung cấp cho mình Ngọc-Hồ thì mình cũng gặp khó khăn này... Hồng-Linh ngẩn người không biết phải trợ giúp Hạnh-Chi làm sao, đành trì hoãn việc luyện Thanh Mộc quyết chỉ chuyên dạy «Phi-Yến Điệp-Lãng». Chẳng mấy chốc hai tháng đã qua nàng dặn Hạnh-Chi tiếp tục luyện tập, còn việc đi học thì dặn ba mẹ nó chưa cần cho đi học vì vấn đề trí nhớ chưa giải quyết được. Hồng-Linh thầm nhủ mình bất lực, thần thông yếu kém, nếu có anh Minh thì hay biết mấy, chàng chắc chắn có cách giải quyết. Linh tính của nàng lần này tranh đấu chưa biết sẽ xảy ra nên nàng soạn phần trí nhớ kiến thức học phổ thông đến bác sĩ, cả những kiến thức và kinh nghiện châm cứu truyền cho đệ tử mình, nàng không biết Hạnh-Chi có tiếp nổi không nên chia ra làm mười phần rồi lần lượt khi vào ký ức Hạnh-Chi. Nàng ngạc nhiên thấy kết quả không hề gặp khó khăn gì và được an ủi rất nhiều, một mai này dù không có nàng chỉ dẩn dậy dỗ, Hạnh-Chi luyện tập «Phi-Yến Điệp-Lãng» đến khi lớn, lúc đó căn cơ đã vững nội công thành tựu phần nào, tức thì nó có thể hưởng kiện kiến thức này.