Hồng Mông Linh Bảo
Chương 182
Chương 184 Âm Hồn cổ nhân Kha-ma-rum
Hàn Tinh ngẩn ngơ nhìn hàng chữ trên đánh giá, nơi đây có người sống được hay sao, cảm giác rõ ràng vào âm ty, âm phủ. Chẳng phát hiện một tia sinh khí, ánh sáng không có, nếu ai phải sống ở đây thì sớm nổi điên chết cho mau. Hàn Tinh nghĩ đến hai nàng kia, không biết có còn sống sót không, nếu còn sống thì chắc chắn không còn nguyên vẹn. Chàng càng nghĩ càng mất đi hy vọng, thôi ta đã vào đến nơi rồi thì nhất định phải đi xem một vòng, Hàn Tinh bước qua chiếc cổng tâm tình nặng chĩu như mình vừa bước qua Tử Môn Quan rồi bắt đầu thử nghiệm khả năng thần thông còn lại của mình. Không có ngũ hành khí, thần thức còn có thể sử dụng, nhưng không xa lắm, chỉ còn mười dặm. Hàn Tinh bỗng thử nghiệm Ẩn Thân thuật, thì nghi ngờ không biết chính xác còn tác dụng hay không, rõ ràng có thể ẩn độn nhưng để lại một cái bóng trắng lờ mờ như bóng ma. Ngự bảo phi hành thì không được, chàng lại thử bay lên cao thì mừng rỡ vẫn còn tác dụng như cũ. Nhập xuất Hồng Mông Linh Châu thì thấy vẫn còn tác dụng mới yên tâm.
Hàn Tinh đi độ hơn một ngày thì phát hiện trên bầu trời có ánh trăng lu mờ thì biết bây giờ là ban đêm, ngoài ra chưa phát hiện sự sống nào ở đây. Cuối cùng lục lọi phi hành mười ngày đêm, ban đêm ánh trăng lúc này đã tròn đầy thì biết đang ngày rằm 16, cả đêm có thể hưởng ánh trăng. Còn ban ngày tối đen chỉ dùng thần thức mà dò xét chung quanh, sau hôm nay e rằng ánh trăng càng ngày càng ngắn. Đến ngày thứ mười lăm Hàn Tinh nghe có tiếng lảng vảng có lúc như tiếng gió rít có lúc như tiếng khóc tỉ tê, lại có lúc như tiếng gào hét nghe rợn cả người. Chờ một lát cho tâm định khí nhàn chàng bay nhanh về hướng có âm thanh phá ra khoảng một canh giờ thì thấy tiếng khóc tỉ tê rõ ràng hơn nên dễ dàng theo đó mà phi hành. Nửa canh giờ sau thì thấy phía trước có bóng người nên chàng vội giảm tốc độ âm thầm nhẹ nhàng bay xuống núp sau một tảng đá xám rồi lén lút nhìn ra.
Chàng thấy bóng người lúc hiện lúc tỏ không sao đánh giá được, bỗng chàng nghi ngờ, „phảì chăng đây là âm hồn“. Trước kia ở phàm giới Hàn Tinh có thể nhìn ra hình dáng linh hồn người ta sau khi rời thân xác và các oan hồn, sau đó khả năng đó bị mất sau khi chàng trong cơn nóng giận mất khôn quên hết mọi sự, giết tất cả người trong cửa tiệm buôn thiếu nữ Việt kia. Lúc đầu chàng chỉ nhận ra quang lực của Thánh Thai bị giảm xuống một nửa nhưng sau đó nhận ra khả năng nhìn ra thế giới vô hình bị mất. Tuy nhiên khi chàng đánh thức Thánh Thai và tập trung tinh thần thì vẫn có thể nhìn vào thế giới vô hình.
Hàn Tinh nghi ngờ đánh thức Thánh thai, tập trung tinh thần nhìn về phía trước thì quả nhiên chàng thấy có hơn mười âm hồn, nam có nữ có, già có trẻ cũng có đang an ủi một thiếu nữ âm hồn, họ đều vận bạch bào rộng thùng thình, mặt mũi chân tay không khác linh hồn người ta khi rời thân xác. Họ không tinh tuyền như trắng như tuyết mà là xám trắng.
- Mau nín đi Kha-ma-rum tiểu thư, dù tiểu thư khóc cũng không giúp được ích gì, hai vị đại nhân chắc không việc gì đâu, họ chỉ là chưa về kịp mà thôi.
- Hôm nay đã qua ngày hẹn trở về một tuần rồi, chắc đã bị đối phương hại chết rồi.
- Không thể nào, trong Địa Uyên này làm gì có ai có thần thông lợi hại đến độ có thể diệt sát được âm hồn bất tử của chúng ta. Tối đa chỉ là chịu khổ hình, hay giam cầm trong một Âm ty không gian Tỏa.
- Thôi Kha-ma-rum tiểu thư đi về với chúng tôi nghỉ ngơi đi, khóc lóc lo lắng chỉ làm thêm tâm loạn thôi không ích gì, lại gây tổn thương cho hồn lực, hãy kiên trì hy vọng thì hơn.
Hàn Tinh theo dõi xem họ về đâu thì thấy rõ ràng họ cũng có nhà cửa đàng hoàng, nhóm người này di chuyển nhẹ nhàng như bay, không đi lại như thân xác người sống. Thần thức chàng tập trung vào tiểu thư họ Kha-ma-rum thì thấy nàng âm khí khí tràn đầy, quả là âm hồn phù hợp với âm ty địa phủ như Địa Uyên tầng thứ nhất này. Hàn Tinh thấy cô ta vào nhà một mình, tâm tình ủ rũ đầy những lo lắng muộn phiền liền truyền âm hỏi:
- Kha-ma-rum tiểu thư, ta có thể giúp gì cho tiểu thư không?
- Ai đó! Mau ra đây cho ta...
Hàn Tinh chậm trãi bước vào nhà Kha-ma-rum tiểu thư, khi nàng thấy Hàn Tinh thì bàng hoàng không còn tin vào mắt mình đưa tay lên dụi mất cái nhìn lại thốt lên:
- Ngươi! Ngươi là con người còn có đủ hồn xác... tại sao lại có thể đến đây. Ngươi nhìn thấy được ta sao, không sợ sao?
- Tiểu thư hỏi một lúc nhiều quá, ta loạn ngôn mất. Ta may mắn thôi, bị hút vào đây tưởng chết mất ai dè vượt qua được. Còn ta đương nhiên nhìn thấy ngươi, vì ta có một loại thần thông đặc biệt. Còn hồn, ma, quái, quỷ, yêu ta đã từng gặp rồi, chỉ khiến cho ta cảm giác lạnh lẽo như băng sương một chút có gì đáng sợ đâu, lúc đầu nhìn dọa người thật nhưng sau đó quen thì thấy còn đỡ nguy hiểm hơn người còn sống trên dương gian.
- Ngươi nói thế, chắc còn chưa gặp phải ác quỷ, hung tợn, khát máu, gớm ghiếc mà thôi. Ngươi cẩn thận đó, chúng có thể nuốt sống ngươi như gà nuốt con giun.
Thiếu nữ hai mắt nhìn chằm chằm vào chàng sau đó mạnh dạn đến gần sờ thử nói:
- Quả nhiên là người sống, có hơi ấm, âm dương nhị khí đầy đủ. Ngươi thật to gan, con người mà gặp phải ma quỷ thì thường là chết khiếp đi được. Ngươi bị giam cầm vào đây như ta rồi trước sau cũng giống chúng ta, thân xác cần phải nuôi dưỡng bằng ngũ hành, phải ăn uống ngủ nghỉ mà những thứ đó ở đây lại không có, vậy thì ngươi phải chết chắc, không còn nghi ngờ trừ khi ngươi có thể trở ra khỏi đây.
- Cái đó thì không cần vội phải lo! Còn tiểu thư đang lo phiền chuyện gì, nói cho ta nghe, biết đâu ta lại giúp được?
- Ta sống ở làng này trong nhà đây với cha và anh ta, hai tuần trước có một tên quỷ nhỏ đến phá rối dân làng, hắn bị cha ta đánh đuổi đi nhưng hôm sau nó lại mang thêm một tên nữa đến lén lút bắt đi một em bé trong dân làng rồi viết thư mời cha ta đi đến chỗ hẹn, sau đó cha anh ta hai người đúng hẹn đến nơi đó phó ước, bây giờ đã hai tuần rồi chưa thấy trở về.
Hàn Tinh nghe vậy ngẩn người ra, không dè âm hồn, ma quỷ cũng có nhiều tranh chấp, hại nhau, cũng lắm mưu kế đa đoan.
- Vậy địa điểm phó ước ở đâu ngươi biết không?
- Nơi đó gọi là Trạm mười ba, ở phía bắc cách đây khoảng năm mươi dặm.
- Vậy được rồi để ta đến đó tra xét xem, may ra tìm được manh mối.
- Trước khi đên đó ta còn có một thắc mắc. Không biết ba cha con tiểu thư đã ở đây từ lúc nào. Khi còn tại dương thế quê quán ở đâu?
- Cái này dễ ta nói cho, chúng ta đã ở đây tám ngàn năm còn khi xưa ở dương thế ở ta không nhớ lắm, dường như ở vùng gọi là Ca-na-an gì đó.
Hàn Tinh nghe vậy giật mình, tám ngàn năm rồi còn trước công nguyên sáu nhàn năm, e rằng còn là thời tổ phụ của dân Do Thái về Ca-na-an. Cũng may ở giáo xứ Tân Triều chàng được cha xứ tặng cho cuốn Thánh Kinh phần cựu ước có đề cập đến Tổ phụ dân Israel (Do Thái) Áp ram sau đó được sửa lại Abraham được dẫn dắt từ Kha-an về Ca-na-an sinh sống, cho đến đời con cháu I-sa-ác, Jacobs đều sống ở Ca-na-an. Vừa nghe đến Ca-na-an Hàn Tinh liền nhớ đến Thánh Kinh cựu ước và tưởng tượng ra thời đó đời sống con người còn đơn giản không có nhiều ngành nghề như hiện nay.
- Vậy tiểu thư có biết tổ phụ Abraham, I-sa-ác, Jacobs của dân Do thái không?
- Khi đó ta có nghe qua nhưng không rành về họ lắm chỉ biết là gia đình họ có mười hai người con trai, ngay khi đó ta mới mười tám tuổi thì tai họa xảy đến nhà ta làm cho ba cha con ta chết, rồi hồn bị lôi cuốn vào nơi này.
- Không trách nào, ta và tiểu thư khác biệt nhau xa lắm, đúng là khoảng tám ngàn năm thời gian, ta mới hai mươi mốt tuổi còn tiểu thư trên tám ngàn tuổi...
- Tám ngàn năm nhưng ta thấy con người không khác biệt gì, hình ảnh vẫn như xưa, chỉ khác một điều là ngươi không có râu, tay chân nhẵn nhụi như con gái.
Hàn Tinh nghe vậy cười ha hả, nghĩ người xưa lông lá râu nhiều, còn mình là dân Á Đông ít người có nhiều râu trên người ít lông tiến hoá khác với các dân vùng khác, ai dè bị cô tiểu thư người xưa này cho là nhẵn nhụi bóng mịn như da con gái. Hàn Tinh cười xong lại đưa tay chân ra nhìn lại, quả nhiên da mịn bóng thì không còn phản bác được câu nào, thầm nhủ cũng may trong người còn có mấy chỗ kín có lông lá đầy đủ, âu cũng đủ an ủi, nghĩ đến đây chàng bào chữa:
- Người dân tộc ta thời nay phần nhiều là vậy, con gái da trắng mịn màng hơn ta nhiều, trông thấy là muốn sờ nắn. Đáng tiếc tiểu thư không còn thân thể để ta có thể so sánh người xưa và nay khác biệt nhau như thế nào.
- Ta thấy ngươi cũng dễ xem lắm, chưa chắc người xưa đẹp hơn ngươi đâu..
- Thôi! Tiểu thư đừng an ủi ta làm gì. Tiểu thư có tiếc nuối cuộc sống dương gian không hay mãn nguyện ở nơi này.
- Ngươi hỏi hay lắm. Ta đương nhiên thích ở dương gian hơn, vì có thể hưởng ánh nắng, ánh dương mặt trời, có đầy đủ mọi thứ. Ngươi chớ xem thường, được sống nơi dương gian là một đặc ân lại có cơ hội sống tốt, sau đó có thể lập công và được hưởng ánh quang thiên quốc. Ngươi xem nơi đây chỉ có âm khí lạnh lẽo băng giá có gì là vuì sướng, nơi đây chỉ là nơi ngục tù bị ràng buộc không rời đi được, cho dù ta được ra khỏi nơi này nếu gặp phải ánh dương quang thì ta phải chết chứ không sai.
- Ta thấy ngươi đang còn cơ hội, thân thể ngươi rất tuyệt.
Hàn Tinh thấy nàng lại nhìn chằm chằm vào mình thì nói:
- Thôi đi tiều thư! Ta đi kiếm họ ngay đây không có ở đây tiểu thư lại phát hiện điều khác trên thân thể ta thì ta không chịu được đâu. Hẹn gặp lại!
À ta quên hỏi tiểu thư một chuyện quan trọng. Tiểu thư trước đây có gặp con người nào không, con nguời giống như ta có cả thân xác lẫn linh hồn?
- Không có! Ngươi nói còn có con người khác ở đây sao, ta chưa từng nghe.
Hàn Tinh dùng ẩn thân thuật rồi nhắm hướng bắc bay đi. Kha-ma-rum tiểu thư thấy vậy ngạc nhiên lẩm bẩm một mình: „Thì ra hắn cũng biết bay như mình, thân ẩn hiện lạ kỳ, chẳng lẽ người bây giờ khác xưa, không những biết đi còn biết bay như chim trời. Đáng tiếc nói chuyện một lúc lại quên hỏi tên hắn.“ Kha-ma-rum tiểu thư quên hẳn nỗi lo lắng buồn phiền lúc trước tâm trí cứ quanh quẩn hình bóng Hàn Tinh và cuộc nói chuyện vừa rồi không thôi.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
6 chương
942 chương
50 chương
826 chương
22 chương
1341 chương
33 chương