Hồng Mông Linh Bảo
Chương 155
Chương 157 Bảo an linh thú
Nghĩ đến Kim Miêu sắp tấn cấp Minh thu thập số dược liệu cần dùng rồi vào đan phòng luyện Huyết thú đan. Trước tiên chàng đem huyết yêu thú đã thu hoạch ở Tu Chân Giới trước đây “hắc hùng, hai hoàng hổ và một thanh lang đều là hoá hình yêu thú, ít nhất thập giai” ra kiểm lại, quyết định lấy Thanh Lang Huyết ra luyện đan. Chàng muốn luyện huyết thú đan cấp 4 hay 5 cũng đủ giúp cho Kim Miêu đột phá tiến giai và thật ra chỉ cần huyết của yêu thú cấp ngũ giai là đủ. Biết vậy Minh cẩn thận đo lường tính toán kỹ càng, lấy kinh nghiệm luyện Bổ Huyết đan lấn trước phân tích rồi mới quyết định từng bước nhỏ.
Nhờ chuẩn bị kỹ càng nên lô đầu tiên đã thành công ngay mười viên năm cấp huyết thú đan, chàng lại tiếp tục luyện đan, mười mấy lô vì thấy thanh lang huyết chỉ tốn vài chục giọt mỗi lô là đủ, kết quả luyện thêm ba chục hoàn cấp bốn, bảy chục hoàn cấp ba, hai trăm tám mươi lăm hoàn cấp hai. Minh thấy vậy đã quá đủ để thỉnh thoảng thưởng công cho linh thú khi chúng hoàn thành công tác.
Minh ra gọi Kim Miêu và Tiểu Hỏa Vương trao nó cùng nhiệm vụ bảo vệ Bạch-Tuyết và Hồng Linh. Hai con linh thú không dám từ chối, chàng đưa Kim Miêu một hoàn Huyết thú đan cấp năm, còn Tiểu Hỏa Vương một hoàn cấp hai. Chàng dặn mau dùng thuốc tu luyện chờ mười ngày sau bắt đầu nhận công tác.
Hồng-Linh thấy Minh đến không những đem Bạch-Tuyết trở về lại còn hai con linh thú khác, con kim miêu đã cấp cửu giai lợi hại vô cùng, dù kim đan kỳ cũng chưa chắc hạ được nó, lần này nhờ hoàn Huyết thú đan dễ dàng đột phá nên đã mãn nguyện, bây giờ làm công tác phải giả trang dạng con mèo, tuy gọi là kim miêu nhưng lông nó bây giờ màu nhạt dần thành màu trắng ngà. Tiểu Hỏa kê Vương trông vẫn như con chim lửa chỉ lớn hơn Bạch-Tuyết một chút cũng mới tấn cấp tam giai. Hồng-Linh thấy hai con linh thú thì thích thú ôm con mèo vuốt ve một lúc, thấy nó lim dim mắt kêu rung lên tiết grừ grừ như hen suyễn thì biết con thú đang hưởng thụ một chútt ôn nhu. Còn con gà trống biết bay lông đỏ như máu bay lên cây, ra vườn lên nóc nhà kêu những tiếng túc túc liên tục và xen vào tiếng gáy trông oai phong như một đại tướng.
- Sao con gà nhỏ này có tiếng gáy giật cục và trầm như giọng bass vậy..
- Đó là giọng trầm hùng nguyên thủy của nó. Nếu em muốn bảo nó đổi giọng cũng được.
- Mày lên giọng gà tre nghe một tiếng xem có thánh thót không nào...
- Tè té te té-tè....
Hồng-Linh nghe con gà gáy ôm bụng cười một lúc nói:
- Tiểu hỏa này gáy giọng gà tre ngộ quá..
- Vậy lên giọng gà ta xem...
- Ò. ó. o. o...
- Giọng này đúng là gà ta.. Cứ giữ gọng này kẻo lại dụ dỗ kẻ trộm.
- Tiểu Hỏa kê vương nghe hiểu kêu túc túc hai tiếng vỗ cánh gáy mất tiếng nữa rồi bay ra ngoài chơi.
Minh lại đưa cho Hồng-Linh một chiếc lắc đeo tay nói:
Đây là một chiếc “Trữ thú lắc”, có thể dùng để nuôi thú trong đó. khi nào em đi đâu thì thu ba con linh thú vào trong cất đi hòng tránh mất trộm. Khi nguy hiểm thì đem hai con linh thú ra hổ trợ. Con Kim Miêu đã là cửu giai, dù gặp kim đan kỳ cao thủ như Lê Tuân cũng không sợ, còn hỏa kê nhị giai, bản lãnh kém em một chút nhưng móng mỏ, cựa nó rất lợi hại, đáng lén đối phương thì dễ dàng thành công... Thôi em nhỏ máu nhận chủ “Trữ thú lắc” đi, cách dùng cũng giống như Trữ Vật nhẫn chỉ khác công dụng mà thôi.
Hồng Linh nghe vậy vội làm theo sau đó tò mò đem thần thức vào xem bên trong thì thấy trong đó ánh sáng đầy đủ bởi năm viên Minh châu năm màu, bên trong rộng lớn cả hai mẫu trần cao gần hai chục mét, dưới đất có trồng rau cỏ, cây ăn trái...
Hồng-Linh mừng rỡ cười sung sướng lại hỏi:
- Nhốt ba con này ở chung, con mèo khi đó nó ăn thịt hai con chim thì sao?
- Không đâu, linh thú của anh nhận biết nhau, xem như anh chị em một nhà. Bọn chúng có thể chơi đùa với nhau chứ không giết hay ăn nhau bao giờ.
- Thật à...
- Đương nhiên.
Minh ở lại chơi hai tiếng sau đó về phòng trọ ngồi xuống, chàng xem trí nhớ của tên lão bản buôn người kia biết được ba mươi bảy cô dâu Việt đã bán qua Trung Quốc, hai tên luôn cho việc làm của mình là chính đáng xem mình là văn minh còn các dân khác là mọi rợ, cần phải được thấm nhuần văn hoá của họ và hai người họ nhắm ngay vào Việt Nam. Chàng quyết định bỏ ra mấy ngày tìm kiếm những nạn nhân, nếu họ có cuộc sống gia đình thực sự thì thôi, nếu không chàng sẽ cứu đem vào Hồng Mông Linh Châu giới hoặc đem họ về quê.. Quả nhiên ba ngày sau chàng cứu được ba mươi lăm người, phần nhiều phải làm nô lệ, đời sống cay cực chịu nhục vô cùng, phải phục vụ cho gia đình, còn thằng chồng thì lại đi kiếm vợ khác, trên giấy tờ đang là người vợ bị đổi là người làm. Hai cô được cuộc sống hạnh phúc lại ở hai gia đình nông thôn, sống trong đại gia đình và có đầy đủ tình hàng xóm.
Hồng Mông Linh Châu giới trong cung điện ba mươi lăm cô gái trẻ thấy mình ở trong một cung điện lộng lẫy trống rỗng thì ngạc nhiên, hỏi thăm nhau thì ra đều là nạn nhân buôn cô dâu Trung Quốc... Một cô bỗng khóc lên:
- Sao đời chúng ta khổ như thế này. Bị bán gả cho bọn lừa đảo, đểu giả hành hạ, bây giờ lại bị bắt đem vào cung điện xa hoa này, chắc cũng là một đạo vương...
Có nhiều cô khóc bị lây tủi nhục khóc theo nhưng cô khác đã phản bác:
- Tôi nghĩ không phải như chị nghĩ, nơi đây điện chủ vắng mặt chắc đang có việc bên ngoài chưa về. Các chị xem nơi đây không khí dễ chịu quá, nếu được ở đây thì dù tôi phải làm nô tì cũng bằng lòng.
- Chị Côi nói đúng đó, chắc chắn đỡ khổ hơn làm nữ nô cho bọn hung ác xem chị em chúng ta thua cả con vật.
- Xem kìa, chúng ta có bao giờ thấy được cảnh đẹp như vậy chưa, có nhà thủy tạ, giữa hồ nước, vườn hoa, rừng cây, ngọn núi phía xa xa... lại có nóc nhà hình như thôn xóm.
- Ủa! Thật đẹp...
- Cái gì đẹp.
- Tôi vừa thoáng trông thấy một con chim lạ lùng sặc sỡ đủ màu bay chuyền trên cây.
Nửa ngày sau các cô bụng bắt đầu đói, đi kiếm lục đồ ăn, các nàng chia nhau ra tìm các phòng nhưng chẳng thấy có gì ăn được lại tập họp ở khách sảnh bỗng trước mắt xuất hiện một thanh niên áo trắng quần Jean lạ mặt mỉm cười hỏi:
- Thế nào, các cô làm quen khung cảnh nơi đây rồi chứ, đói rồi phải không?
- Anh là ai?
- Tôi chính là chủ nhân nơi đây, đã cứu các cô đem về đây.
- Chủ nhân, điện chủ! Trẻ như vậy hay sao? Tốt quá chị em ơi...điện chủ lại còn nói tiếng Việt nữa...Anh tên gì?
- Mấy cô cứ gọi tôi là cậu Minh là được. Thôi đi nấu cơm ăn đã chút nữa nói sau..
- Bếp ở đâu?
Minh không trả lời dẫn đường ra phía sau mở cửa ra liền hiện ra trước mặt một dãy hành lang rồi một căn nhà đá, trong đó mười mấy cái bếp gas đủ cỡ, hũ gạo lớn bằng ngọc thạch, phiá ngoài là tủ lạnh, tủ đá trong đó có đầy đủ thịt đông đá, tủ lạnh chứa rau, cỏ, sữa tươi, nước ngọt, bia...không thiếu thứ gì..
Chờ các cô xôn xao lăng xăng một hồi Minh mới hỏi:
- Ở đây cô nào tuổi cao nhất mau đứng ra đây..
Các cô nhìn nhau không biết tuổi nhau sau đó một cô nói:
- Tôi 18!
- Em 19!
Cuối cùng cô lớn tuổi nhất là 23, tên Đặng Ngọc-Châu, hai cô 22, năm cô 21, sáu cô 20, mười một cô 19 và mười cô 18.
- Cô Đặng bắt đầu từ bây giờ tạm thời đứng đầu nhóm chia việc cho mấy người khác nấu cơm, và làm thức ăn đi. Sau đó dọn lên khách sảnh, nơi đó có hai chiếc xe đẩy có thể bỏ lên đẩy lên khách sảnh. Hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa. Tôi đi chốc lát chút nữa trở về..
Minh chưa biết an bài mấy cô này đi đâu làm gì nên kiếm nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Một tiếnh sau Minh thấy cơm nước đã dọn lên liền đứng dậy đi ra ngồi vào bàn không nói gì, chờ các cô cũng ngồi vào bàn hết Minh mới nói:
- Đây là bữa cơm đầu tiên mừng các cô thoát nạn cuộc đời khổ cực. Các cô hưởng thụ đi, sau đó tôi có việc tuyên bố. Nâng ly!
- Dô!
Một tiếng thật lớn. Khi iệc sắp tàn thì quản gia Lã Trung đến. Minh giới thiệu:
- Đây là lão quản gia Bác Trung, các cô sau này có chuyện gì khó khăn có thể tìm bác giải quyết cho.
- Nơi đây chúng ta có ba thôn nhỏ, cuộc sống còn đơn giản không tiện nghi như ở ngoài nhưng được sống trong hòa bình, ngay cả những thú dữ cũng không ăn thịt nhau, giết nhau, nên các cô có gặp thú dữ thì không cần sợ và cũng đừng đánh giết chúng. Mọi người chỉ có quyền thịt gia súc của chính mình nuôi. Còn đất đai bỏ hoang rất nhiều, ai cũng có thể khai hoang tự làm của riêng mình. Cuộc sống ở đây khá thoải mái vì tài nguyên dư đầy, dễ dàng trồng trọt.
- Các cô tạm sống ở đây, sáu tháng sau phải quyết định, hoặc là ở đây sinh sống hoặc là về Việt Nam. Những người sinh sống ở đây sau đó phải tuân theo nếp sống ở đây, không được tham lam, chua ngoa, hại người,… và còn nhiều điều khác từ từ các cô sẽ biết hết. Nếu phạm phải tôi trực tiếp trục xuất ra khỏi đây về Việt Nam. Tôi nhắc chở các cô, nếu các cô về Việt Nam thì có thể nguy hiểm, khổ chủ cũ có thể đến lùng bắt các cô về Trung Quốc đến lúc đó tôi không có trách nhiệm.
- Ngày mai tôi sẽ dựng một căn biệt thự riêng cho các cô ở, còn nơi cung điện này tôi sẽ trong một thời gian ngắn tuyển bốn người giúp việc. Thôi có thắc mắc gì Bác Trung sẽ giải thích cho..
Bác Trung ở lại giải thích trả lời câu hỏi thắc mắc của các cô, còn Minh về phòng luyện bảo, luyện chế một biệt thự rộng ba tầng, năm chục phòng ngủ vừa đơn vừa đôi, khách sảnh, nhà bếp..dụng cụ nấu nướng đầy đủ. Sáng sớm hôm sau chàng đã ra ngoài tìm một khu đất trống cách cung điện 1 cây số, bạt phẳng mặt đất rồi đem kiện biệt thự mới luyện quán chú linh khí vào, căn biệt thự liền biến to lớn sáng chói lơ lửng trên cao rồi hạ đúng khoảng đất trống.
Mấy cô gái vừa ngủ dậy thấy phía bên biến động thì thấy một căn biệt thự sáng chói mới tinh đang lơ lửng trên không rồi từ từ hạ xuống trước mặt vị điện chủ trẻ tuổi. Bác Trung cũng đã có mặt bên cạnh đó sau đó thì lại nghe:
- Ngươi để cho các nàng dọn vào đây ở. Ta có việc phải đi trước.
- Chủ nhân yên tâm.
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương