Chương 127 Dợt Đàn Sáo thu hoạch lớn Hai tháng qua đi trời cũng bắt đầu vào mùa thu, khí trời trở lạnh với những cơn gió nhẹ đùa những chiếc lá chớm ngả màu vàng trên cây trông ảm đạm, buồn hiu hắt. Hôm nay Laura chỉ có ít 6 tiết nghe giảng nàng về cư xá thấy Minh đứng một mình bên cửa sổ xem cảnh bên ngoài, rất ít khi nàng thấy Minh thảnh thơi như lúc này vì thường là chàng đọc sách hay lướt Web. Nàng nhẹ bước đứng bên Minh nhìn ra bên ngoài nàng nào thấy ai chỉ có một cây Kastanien (hạt dẻ) lá vàng úa.. - Có gì đâu mà xem… - Có đấy. - Gì? - Em không thấy mùa thu đã đến, cây dẻ lá bị vàng úa hay sao… - Thì thế nào? Minh nhẹ lắc đầu không trả lời nàng, chàng nhớ phim ba hạt dẻ cô gái lọ lem rồi tưởng niệm lại ngày nào hai đứa ăn khoai nướng dưới bếp nhà nàng… Laura sao hiểu được tâm trạng này, nói cũng không hiểu được, tâm tìnhmỗi người mỗi khác… Minh nghĩ người tha hương nếu độc thân không có việc gì làm thì thật buồn, hay gặp những lúc trống vắng, mình chỉ yên trong một thời gian ngắn ngủi đã cảm giác được.. Đang miên man suy tư, Laura đã lên tiếng: - Mình đi ra đường phố dợt đàn đi, anh cũng mang cây tiêu của anh đi em có mấy bản cần dợt cho trôi chảy. Tết đến may ra có thể đi trình diễn trong ban nhạc giao hưởng. Minh nhìn nàng đã thấy trên tay nàng một xấp giấy nhạc cho vào cặp, cây vĩ cầm nàng đeo vào vai. Hôm nay nàng ăn mặc như dân bụi đời, chiếc quần Jean kiểu hai đầu gối rách nát, chỗ đùi cũng rách hở một ít da trắng như bông bưởi trông khá hấp dẫn, chiếc áo bạc màu khoác bên ngoài chiếc áo khỉ vải bạc màu giống như chiếc quần Jean. - Anh nhìn cái gì kỹ vậy.. - Em có phải là Laura không? Một chút nữa anh không nhận ra. Nàng mỉm cười: - Đi ra ngoài dợt đàn, ăn mặc thoải mái một chút… Minh thấy nàng ăn mặc lại nghe như vậy cũng đi thay đồ mặc chiếc quần sọc và chiếc áo cụt tay… - Đưa đàn đây anh xách cho. Chúng ta dợt ở đâu. - Đi theo em. Hai người đi đến nhà ga gần đó mười phút đã đến nhà ga chính Hamburg, nàng tiếp tục dẫn đến một con đường chỉ dành người đi bộ. Nàng bỗng dừng lại bên đường bỏ cặp xuống nói: - Chỗ mày được rồi. - Cái gì, chỗ này dợt đàn cũng được à? - Đúng, phải đến chỗ đông người may ra thu được một ít thù lao… Minh chưa hiểu ý định của nàng nên chỉ biết theo nàng để cây vĩ cầm xuống trân trọng đặt bên nàng. Laura mở giá nhạc sau đó lấy một bản nhạc cài trên đó, Minh lại gần xem bản nhạc, thấy lạ hoắc, lại có mấy bè, chàng thấy có hàng viết sáo thì xem kỹ một lần vừa nhịp vừa ê a nhẩm và ghi nhớ lấy. Khi Laura đem cây vĩ cầm ra thì chàng cũng xem xong bản nhạc. Nàng bỏ hộp đựng đàn phía trước sau đó kê đàn lên vai, bắt đầu kéo… Thấy vậy Minh cũng vội lấy Thanh Vân Tiêu ra kê vào môi, chờ đến nhịp vào của Sáo thì thổi ngay theo nhịp đàn. Tiêu âm du dương xen vào tơ đàn réo rắt vui nhộn quyện vào nhau thành một âm giai kỳ diệu, chẳng mấy chốc người đi đường đứng lại nghe xem đông nghẹt. Minh liếc mắt trên bản nhạc thấy có hàng nhạc của Piano chàng thổi luôn thêm một hàng nữa, thành ra 2 tiêu âm khác nhau, lúc đệm lúc gõ… Laura thấy Minh thổi khúc đầu rất vừa lòng, nàng hứng khởi quên mình lim dim mắt kéo đàn thì lại nghe tiếng Piano trỗi dậy xen vào, nàng vội mở mắt ra nhìn thì không thấy ai chơi Piano cả nàng vừa kéo đàn vừa lắng tai thì thấy âm thanh Piano rõ ràng từ cây sáo của Minh đang thổi, nàng ngạc nhiên tự hỏi “sao cây sáo này có thể thổi được hai âm thanh cùng một lúc, lạ thật.. mà âm thanh rõ là tiếng Piano..” Chung quanh lúc này người đến xem càng đông hơn, họ cũng Tò mò nghe tiếng Piano nhưng không thấy đàn đâu, chỉ thấy hai người chơi nhạc nhưng nghe được ba âm khí cụ khác nhau. Tiếng tiêu vang xa khiến những người cách xa cả mấy cây số vẫn nghe được rõ ràng. Cuối cùng bản nhạc cũng được choi xong. Bỗng tiếng vỗ tay chung quanh vang dội. Laura giật mình nhìn chung quanh thấy người đông nghẹt, nàng lại nhìn cái hộp đựng đàn phía trước thấy người ta bỏ vào đầy hơn nửa..Nàng run giọng nói: - Cám ơn… Thấy người nghe vẫn tụ lại chưa chịu đi, nàng lại lấy một bản khác kẹp lên giá nhạc… Cứ thế bốn năm bản liền thì thấy trời đã bắt đầu tối nhưng người đến xem vẫn còn đông. Nàng nhìnn Minh cười nói: - Bản cuối cùng rồi chúng ta đi ăn một bữa.. Nàng lại chọn một bản khác cho lên giá nhạc, Minh cứ theo hai hàng Sáo và Piano mà thổi, nhưng bản này không có hàng nhạc cho sáo thay vào đó là hàng Mandolyn, Minh bực bội thế vào âm giai của các loài chim sửa đổi một chút cho hợp rồi thổi bừa đi… Laura thấy trời tối nhưng nàng bản này đã thuộc lòng, bỗng thấy tiếng tiêu của Minh phát ra như những tiếng chim hót, làm nàng có cảm giác như có một đàn chim lạ đang bay về tổ. Bản này đâu có âm giai như thế, hay là anh Minh vì trời tối quá nhìn không thấy nốt hàng nhạc thổi sai biến ra như vậy…. Gần hết bản tiếng chim nhỏ và rời rạc dần như thể chúng đã yên giấc… Lại một tiếng vỗ tay vang lên. Lau ra cất đàn vào hộp để trên tiền vào cặp rồi cất đàn và bản nhạc. Nàng thấy hộp đàn đã đầy ngập, nàng sung sướng, nụ cười nở mãi trên môi. Bỗng có mấy người đến hỏi: - Hai anh chị từ đâu tới, vừa rồi trình diễn thật xuất sắc, nhất là tiếng tiêu chúng tôi chưa từng nghe thấy kiểu trình diễn này bao giờ. - Chúng tôi từ cư xá sinh viên đến, hôm nay lần đầu tiên đem mấy bản nhạc ra dợt một chút, chẳng dè lôi cuốn nhiều người đến thế… Còn hai anh là ai? - Chúng tôi cũng là dân chơi nhạc, tôi thổi Saxophone còn anh bạn này chơi Guitar. Chúng tôi hy vọng gặp lại hai vị và có thể hoà tấu chung một lần cho thỏa thích… - Điều này cũng khó vì chúng tôi đang phải đi học… Hay hai anh đưa số điện thoại cho chúng tôi khi nào chúng tôi muốn trình diễn thì gìọi hai anh.. Hai người đưa Visit karte cho Laura… Hai người cùng nhau vào nhà hàng Italy dùng bữa tối. Trong lúc chờ thức ăn đưa lên, nàng đưa tiền ra đếm thì được hơn ba ngàn Euro. - Wau, chưa đến hai tiếng đã thu hơn ba ngàn Euro bằng lương tháng của kỹ sư… Nói xong nàng chia cho Minh 1500 Euro, nàng giữ 1500 Euro, còn hơn một trăm để trả tiền ăn và tiền nước…. - Hôm nay vui sướng thật, kỹ thuật thổi sáo của anh khá lắm, và hình như anh còn có thể thổi ra hai âm khác nhau… Minh không nói gì chỉ mỉm cười uống bia. - À bản cuối cùng hình như anh thổi khác đi.. - Bản đó đâu có hàng nào dành cho tiếng sáo, nên anh lấy dòng Violyn, sửa thành âm chim chóc rừng Amazon thổi đại… - Thảo nào nghe cứ tưởng mình đang ở trong rừng. - Đang ở giữa phố lớn mà lại cảm thấy ở trong rừng già thì thật là trái ngược… Ba tuần sau Laura đi học về cầm một cái thiệp mời ăn sinh nhật khoe Minh: - Em nhận được thiệp mời sinh nhật nhưng không muốn đi một mình, không biết anh muốn đi chung với em không? - Em nhận em đi, anh đâu có thiệp mời mà đi… - Anh cứ nhận làm bạn trai của em là xong… - Anh không phải là bạn trai em, nếu nhận bừa bãi bị lộ tẩy thì sao? - Chẳng sao cả? Nó là bạn thân của em, nể mặt nó đi dự đã là vinh dự cho nó rồi còn kéo thêm anh đi nó chỉ có mừng không hết sao lại có chuyện xảy ra được. Sao em không kiếm Andreas với Irene rủ họ đi. - Hai người họ không thích nơi như thế này.. - Em nghĩ anh sẽ thích nơi này à? - Có lẽ vậy… - Cũng được thì mốt đi.. - Em phụ trách mua đồ tặng đó nhé… tiền qua anh chịu một nửa. Minh biết rõ cách cư xử tiền bạc trong các trường hợp nên không khách sáo nói thêm, tiền chia một nửa. Còn nàng đã muốn lôi kéo chàng đi thì phải bỏ công đi mua đồ tặng, thật ra Minh cũng không biết phải tặng món nào cho hợp lẽ.