Chương 11 Ta cũng biết bay Minh về phòng Tuân mượn quần áo thay, hai đứa chạy sang nhà Phúc thì bố con Phúc đang nấu mật. Tất cả thu hoạch được năm Lít, sau khi chia đều mỗi đứa được hơn một lít rưỡi. Phúc cũng bị ong đốt một nhát vào khuỷu tay. Ba đứa bị ong đốt người bắt đầu ngứa nên Minh và tuân vội vàng đi về phòng Tuân. Vừa về thì gặp ba của Tuân Minh liền nói chắc đêm nay xin ở lại phòng Tuân không thể về nhà được, nhờ người nhắn tin cho mẹ sau đó về phòng Tuân thì thấy cả người nóng lên vội nói với Tuân: “Tao bị nọc ong hành, bây giờ tao ngồi ở đây, nhớ đừng phiền hay đánh thức tao, chắc đến sáng mai tao mới thức” nói rồi không chờ Tuân trả lời đã thấy tai lùng bùng nên nhanh xếp bằng ngồi xuống ngưng thần tĩnh tâm dùng giác quan theo dõi cách kinh mạch trong thân thể. Quả nhiên một luồng khí yếu ớt mát dễ chịu từ thức hải theo các kinh mạch đến những nơi bị ong đốt, tới đâu thoải mái đến đấy, khi đến gần sáng thì tất cả khỏi hẳn, người không còn ngứa ngáy hay nóng như trước trái lại dường như khoẻ hơn trước, kinh mạch rộng thêm và dẻo dai hơn rất nhiều. Người nhà Tuân thấy hai đứa về phòng nghỉ ngơi, lâu lâu lại cho người lên xem chừng thì thấy Minh ngồi xếp bằng xuống dưới đất, hai mắt nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng sau thì để một cái gối và một cái chăn bên cạnh Minh còn Tuân thì lên giường nằm ngủ. Sau khi xa khi hấy trời chưa sáng hẳn Minh liền xả khí rồi nằm xuống ngủ. Sáng hôm sau Tuân dậy thì thấy người mình ngứa ngáy chung quanh chỗ bị ong đốt sưng đỏ lên, đêm ngủ mê không cảm thấy mãi đến sáng thức dậy mới cảm thấy nhìn qua Minh thì thấy hắn vẫn còn đang nằm ngủ. Vừa mới bước xuống giường thì Minh cũng thức dậy lại thấy các vết bị ong đốt trên người Minh đã khỏi hẳn thì ngạc nhiên vô cùng. Minh xem quần áo mình qua một đêm gió thổi qua lại đã khô nên lấy thay sau đó ra chào ra về. Thời gian thấm thoát qua đi đã hơn hai năm từ lúc quen với Tuân hai đứa thỉnh thoảng lại đến thăm nhau lúc thì tới nhà Tuân lúc thì tới nhà Minh lúc xuống suối bắt cá lúc lên rừng hái quả, bắt bẫy thú rừng khi xuống phố vào công viên, đi đá banh, chơi bóng bàn, bấm games vô mạng, hai đứa trở thành bạn thân. Minh cũng không bỏ bê việc học hành và tập võ tuy vẫn bị đứng nhất đừng nhì đội sổ nhưng vừa đủ để được lên lớp về Tạc Đao Minh luyện đến tầng thứ ba, sau một thời gian ở tầng thứ hai Minh đã sử dụng cây đao bạc nặng mười cân để tạc tượng đá, bất quá trong gần hai năm Minh chỉ tạc được tất cả tám tượng lớn nhỏ, tuy tượng của Minh chưa được trình độ chânn thiện mỹ nhưng cũng đã được người trong vùng thưởng thức nên bán không khó, bước vào tầng thứ ba Minh dùng cây đao màu xám nặng mười lăm cân, thỉnh thoảng lại đi vào rừng xuống suối kiếm đá làm nhiên liêu luyện đao. Môn Hùng Kê Quyền nội kình Minh vẫn dừng ở tầng thứ tư, lần đầu ở sau khi thử hai chiêu xảy ra chuyện Minh bỏ bê, sau nhìn các võ sinh biểu diễn các đòn chân và đi xem đá gà Minh chuyên dùng thời gian luyện chiêu Hồi Mã Thương chiêu này khi Minh xem con gà xám đá cụp cổ con gà ô đã được Minh suy nghĩ nhận xét có chút liên quan đến đòn chân số chín, sau Minh lại nhớ con ô chuyên môn đá mé nên cũng luyện thêm những chiêu nhảy lên dùng bàn chân đá tạt vào đối thủ. Lúc đầu gặp khó khăn khi nhảy lên Minh liền tập kỹ lại Hùng Kê Quyền bay lên cao, sau đó tập nhào lộn xuôi rồi ngược lại, lăn người lúc đầu ở dưới đất sau đó ở trên không, dùng chiêu Hùng Kê chuyển Sí, bay lên cao, lộn trước, lộn sau một vòng đáp xuống, hai vòng đáp xuống, ba vòng vv... lộn cho đến khi cực hạn đầu váng mắt hoa mới ngừng, sau sáu tháng Minh mới luyện xong những thế lộn và lăn cho thuần thục. Bây giờ Minh có thể nhảy lên cao ba chục mét lộn được chín mươi hai vòng mới vững vàng đáp xuống đất. Sau đó Minh lại bắt đầu phối hợp nhảy lên vừa phải sửa đúng tư thế đá một chân rồi hai chân, sau đó liên hoàn tám cước đến mười tám mới thôi. Minh còn nhớ chiêu thứ hai trong Hùng Kê Quyền “Tam Cước Đoạn Cốt” nên vô rừng kiếm chỗ trống thủ, sau khi nhảy lên vận khí dồn xuống bàn chân theo như chiêu “Tam Cước Đoạn Cốt” rồi mới đá ra liên hoàn thập bát cước, khi đá ra Minh cảm thấy không khí chung quanh xao động người cảm thấy như cưỡi không khí mà đi. Minh tự nhủ “Chiêu này cũng tạm được sau này có dịp lại bổ xung thêm”. Bỗng dưng Minh thấy một đôi gà rừng từ dưói đấy bay lên cao rồi biến nhỏ dần không thấy. Minh chợt loé trong đầu: “Gà rừng cũng là gà lại bay được, phải chăng cánh của gà rừng dài hơn các gà khác và thân thể nhẹ hơn nên bay được. Nếu theo như chiêu thứ nhất, độ rung đôi tay mạnh hơn lại cho ít sức đẩy về phía trước phải chăng mình cũng có thể bay”. Minh vận khí vào đôi tay sử dụng chiêu “Hùng Kê Triển sí” khi thấy cao hai mươi mấy thước thì chuyển mình nằm xuống sau đó vận thêm nộì kình hai tay khẽ rung thì thấy thân mình lướt nhanh về phía trước, khoảng năm phút sau đa bay xa khoảng năm sáu cây số thấy có chỗ trống liền đáp xuống vui mừng thích chí hét to: - Ha, ha ha! Ta cũng biết bay. Mấy con chim chung quanh trong rừng hoảng sợ bay trốn một màn. Từ đó ngày nào Minh cũng vào rừng tập bay, khi thì quan sát các loại chim đang bay trên trời mà nghiên cứu. - Ê! Minh mày làm gì mà cứ xem mấy con chim kia vậy? Chúng có gì hay ho mà xem, mày đi chơi đá banh với chúng tao không? - Hôm nay không có hứng thú! Minh quay lại thì thấy bọn thằng Hào, mấy năm nay chơi đá banh với mình. Bọn họ rất phục tài đá banh của Minh, kỹ thuật tuyệt diệu, thể lực khỏi chê, khi chơi lại bình tĩnh, hay đưa banh cho đồng bọn chứ ít khi đá vào Gôn lấy điểm nên bọn này lúc nào cũng kêu Minh đi. Bực mình là cả tháng nay thằng Minh cứ ngẩn nhìn đàn chim, hết chim sẻ đến chim di, bây giờ đang nhìn chim nhạn, lần nào rủ đi cũng bị từ chối một câu “Không hứng thú”. Rồi Minh tiếp tục quan sát mấy con nhạn đang bay và đậu ở trên dây điện. Một tháng nay Minh thích thú với thế bay của loài nhạn đen này vì khi bay chúng cao lại không cần đập cánh chỉ giang cánh mà bay lướt đi. Nếu làm được như bọn chúng thì sức bay xa của mình sẽ tăng mạnh, không phải bay vài chục cây số mà là mấy trăm cây số không khó. Minh luyện tập năm sáu tháng nữa có khi đem cả con khướu của mình theo vào rừng thả nó ra, luyện tập đến tối lại đem chim về sau bảy tháng mới thấy tạm vừa lòng, một điều không vừa ý là không thể sử dụng công khai được, nếu không họ sẽ xem mình là quái vật, loài chim người.