Chương 105 Ca đoàn Thánh Vịnh vang danh Lễ Giáng Sinh, hôm nay 24.12.xxxx, mới 22 giờ mà nhà thờ xứ Tân Triều đã đầy, cỗ ngồi không còn, các giáo hữu đang đọc kinh chuẩn bị tâm hồn mừng đại lễ Giáng Sinh. Mấy ngày nay không chỉ giáo xứ Tân Triều mà cả tất cả các Kitô hữu khắp nơi trên thế giới đã chuẩn bị cách này cách khác cho đại lễ này mỗi người một cách, người sống đạo đức thì chuẩn bị tâm hồn nhận ơn lành Chúa Hài Đồng, người thì chuẩn bị tổ chức mua sắm, quà cáp, nhất là trẻ nhỏ mong đợi ngày này để nhận quà, đến nỗi nhiều người không là Kitô giáo cũng có thể mừng đại lễ này. Các ca viên trong ca đoàn giáo xứ, một số đã có mặt. Một số đồng học trong lớp của Minh nghe tin chàng tham gia hát lễ Giáng Sinh cũng tò mò đến đây tham dự, trong số đó đương nhiên không thể thiếu Lê Tuân, Ánh Tuyết, Huyền Trâm, và rồi Toản, Diệu-Hương, Linh-Lan… Linh-Lan sáng hôm qua nói chuyện với Diệu-Hương nên cũng không bỏ dịp, nàng vốn yêu âm nhạc, nghệ thuật Dương cầm không dở nên vội sắp xếp thời giờ đến đây, hy vọng nghe được một khúc sáo của Minh. Đã lâu rồi nàng không được nghe nên rất nhớ… song có lẽ lần này nàng phải thất vọng. Còn Toản được Minh nói cho biết chuyện tham gia ca đoàn vì biết Toản cũng yêu âm nhạc, với cây Gitare của hắn. Toản khi nói chuyện với Diệu-Hương lỡ lời bị ép quá bắt buộc phải khai ra. Trong bọn họ chỉ có Toản được biết Minh hôm nay sẽ phụ trách đánh Orgel. Lê Tuân, Ánh Tuyết, Huyền Trâm đã có thể dùng thần thức tra xét phía trên gác đàn, thấy Minh ngang nhiên ngồi trước bàn phím Orgel thì ngạc nhiên vô cùng, không biết Minh biết môn nghệ thuật này. Thấy họ ngạc nhiên Linh Lan hỏi nhỏ, chuyện gì? Có tìm thấy anh Minh không? - Thấy nhưng có chuyện lạ lắm! - Chuyện lạ gì? - Anh Minh hôm nay đánh Orgel thì phải! - Cái gì? Anh Minh cũng biết chơi Orgel à? - Chắc vậy, nên vào ngồi trước phím đàn Orgel. Bản Đêm nay Noel về được dạo Orgel, âm vang từ êm dịu đến dồn dập như tiếng sóng từ ngoàì biển khơi cuốn vào bờ, cung đàn nhịp điệu dồn dập rồi lại trở về êm dịu, lúc này giọng ca nối tiếp hòa cung đàn, mấy chục giọng nhập lại như một không một tạp âm vui tươi, hài hòa với khung cảnh, không gian trong nhà thờ dẫn dắt các tâm hồn đang chờ mong Chúa Hài Đồng cùng vui mừng hớn hở, hân hoan chào đón Chúa Hài Đồng đến với nhân loại. Bài đầu tiên nhộn nhịp gợi niềm hân hoan mừng Chúa giáng sinh, những khách đến xem không nhận biết sự khác biệt nhưng phần đông tín hữu giáo xứ đã nhận ra điều đó ngay bài Thánh Ca đầu tiên vang lên, chính là tiếng Orgel sống động khơi dậy nguồn hứng bất tận khiến vần thơ hay, ý nhạc tuyệt vời lôi cuốn tâm trí người nghe bất giác làm tâm hồn họ lắng đọng, những ưu phiền lo toan cuộc sống khổ cực, mệt nhọc bị đẩy lui. Trong nhà thờ im phăng phắc sau đó những lời đối đáp giữa chủ tế và giáo dân, xen lẫn những bản kinh hát bộ lễ được mọi người cùng cất tiếng ca, rồi các bài đọc, phúc âm. Song cảm động linh thiêng nhất vẫn là phần kế tiếp dâng lên của lễ, Minh vào ca đoàn chưa được bao lâu không hiểu lắm ý nghĩa các nghi lễ nhưng nhờ đọc cuốn Thánh Kinh đoán được phần nào, xưa kia chưa có Đức Kitô người ta dùng hoa quả, chiên bò làm lễ tế dâng lên Chúa Cha, là Đấng Chí Thánh, Chúa tể càn khôn, cũng là Đấng tạo dựng lên trời đất, muôn loài tạo vật. Sau khi có Đấng cứu chuộc xuống thế của lễ là bánh rượu tượng trưng cho lao công khó nhọc của con người hợp vớì mầu nhiệm Thánh thể qua bí tích do Cha chủ tế lễ vật trở nên Mình Máu Thánh Chúa Kitô làm của ăn của uống cho linh hồn các tín hữu. Lúc này ca đoàn dâng lên lời ca tiếng hát của mình, khi chủ tế dâng bánh rượu. Trong cựu ước thời xưa Ca-in con tổ Adong dâng của lễ không có lòng thành (không phải là thứ tốt nhất) nên của lễ không được chấp nhận. Các tín hữu mỗi người dâng của lễ của mình bằng những lao công khó nhọc, lo lắng, muộn phiền, niềm vui… những hy sinh hãm mình trong cuộc sống làm của lễ dâng lên trong lúc này. Đặc biệt vào dịp đại lễ Giáng Sinh không phải chỉ ở nhân thế vui mừng hớn hở mà cả những linh hồn tín hữu đã chết hay trên Thiên Quốc đều hân hoan vui mừng, rất nhiều linh hồn đang còn phải trả nợ công bằng được tha nhờ công ích và lời cầu của thân nhân mình và được vào Thiên Quốc hưởng phúc. Tiếng đàn hát hợp với lời cầu của mọi người nơi đây trang nghiêm, thánh thiêng trong niềm vui mỗi người, nhất là những người đang trong cảm ngộ hợp với cảnh ngộ hiện tại. Phía dưới Mai-Nhị và Mỵ-Điệp ngồi hàng ghế gần cuối nhà thờ, lúc đầu Mai-Nhị được Mỵ-Điệp nhắc cho là Minh hôm nay chơi Orgel nên nàng chú ý để tâm đến tiếng đàn, lúc này hai giòng lệ chảy ra ướt đẫm, nàng không còn có thể kiềm chế được tâm tình mình nữa. Từ khi nàng được các chị em của nhóm tu hội Công Giáo cứu giúp khi tinh thần suy xụp, thân thể tàn tạ nàng tỉnh ngộ cuộc đời dương thế không là gì nên học hỏi và vào đạo. Nguyên người dân tộc Êđê vẫn tin và xem mình là con cái của Thượng Đế, điều này không sai giáo lý công giáo, vì linh hồn người ta được chính Thượng Đế sáng tạo và cho nhập vào thai nhi. Thân xác sinh từ Cha Mẹ kết hợp nhưng nguồn gốc cũng là dơ Thượng đế tác tạo. Khi Minh còn mất tích Mai-Nhị dâng luôn nỗi lo lắng và đau khổ của mình và phó thác cho Thượng Đế, nhờ ngườì gìn giữ cứu giúp. Đến lúc tin tưởnh yên tâm nàng ổn định lại và có thể theo các chị em của tu hội làm việc phục vụ các em mồ côi. Khi Minh bình trở về nàng cũng không khuyên chàng theo đạo như nàng, vì tin tưởng Thượng Đế sẽ dẫn dắt khiến chàng thành người hữu ích. Không dè chưa bao lâu đã nghe tin chàng vào ca đoàn, nàng liền sắp xếp công việc đến đây xem sự việc thế nào. Được biết Minh chơi đàn thì nàng ngạc nhiên, không biết chàng đã học đàn từ bao giờ, nàng chú ý nghe tiếng đàn lại càng rung động, bị tiếng đàn tiếng ca hát lôi cuốn. Nghe đến bản Tiến Dâng Của Lễ tâm tình nàng rung động, nàng đem tất cả mười mấy năm khốn khổ vì chồng con, đem luôn cả công việc giúp trẻ mồ côi hiện tại dâng lên và đặc biệt nàng đem cả con mình là Minh dâng lên trong khi người như trong mộng vui sướng và nước mắt không ngừng tuôn rơi. Các bạn của Minh thì lại trong tâm tình ngườì thưởng thức nhạc hơn là người cảm nghiệm trong cảnh thiêng, Tuân, Huyền-Trâm, Ánh Tuyết, Linh Lan, Toản đều cảm thấy giống nhau là nghệ thuật chơi Orgel của Minh đã đến trình độ bậc thầy, Linh-Lan nhận thấy không những mình không bằng ngay cả cô giáo dạy đàn nàng cũng không hẳn bằng Minh. Toản thì không so sánh với trình độ chơi đàn Gitar của mình mà nhận xét những nốt nhạc đáng ra từ trên phím đàn, tưởng tượng hình dung ra chuỗi âm tạo ra bởi bao nhiêu nốt nối tiếp, mạch lạc dứt khoát, rõ ràng phân minh, lúc nhỏ lúc lớn, tạo thành suối nhạc, sóng nhạc theo làn gió thổi biểu hiện lớn nhỏ, có lúc lại như phá không bay ra bầu trời tự do xa xăm tuyệt vời. Nhất là bản Orgel solo ý nhạc, hồn nhạc như đưa người đến tận trời cao thanh thoát thoái tục, khiến người nghe như không còn ỏ nhân gian. Sau buổi đại lễ Giáng Sinh đã vào nửa đêm, mọi người ra về Minh gặp Mẹ và Mỵ-Điệp cùng trở về Sài Gòn nghỉ đêm, mọi người thấy Mai-Nhị cần thời giờ nói chuyện với Minh nên Linh-Lan, Toản … từ giã ra về. Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết không nhịn được hỏi: - Anh Minh học môn Orgel từ lúc nào vậy, sao không ai biết. - Khoản ba bốn tháng nay thôi. - Nhanh như vậy? - Cái gì nhanh, nếu các em chăm tu luyện khi đạt được đến Trúc cơ như Tuân thì muốn học gì cũng dễ dàng. Còn vấn đề thời gian thì Hồng Mông Linh Châu giới có thể giúp được. - Vậy anh Tuân cũng có khả năng tiếp thu nhanh hơn trước. - Đúng vậy! Quả có việc này, học hành dễ dàng hơn trước rất nhiều. Minh, Mai-Nhị và Mỵ-Điệp về phòng sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới. - Đây là cỗ Dương Cầm mua trước đây ba tháng. Minh ngồi vào đánh mấy bản, Mai-Nhị và Mỵ-Điệp nhìn chàng trong bỗng chốc biến đổi thành con người khác thì nhìn nhau mỉm cười chỉ thấy dáng người trở nên thanh thoát, phong thái nhàn nhã hưởng thụ chưa từng thấy, hai bàn tay lướt nhanh trên phím đàn, các ngón tay co duỗi tự nhiên liên tục hết ngón này sang ngón khác nhanh đến chóng mặt hoa mắt. Vừa biểu diễn xong mấy bài Mỵ-Điệp chợt hỏi: - Anh Minh! Dường như anh có người yêu mới phải không? Nói thật đi! Mai-Nhị nghe vậy hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào Minh tò mò xem xét. - Dựa vào đâu quả quyết như thế? - Còn hỏi dựa vào đâu à? Cứ nghe ý nhạc thì rõ. Minh nhìn mẹ thì thấy mẹ cũng đang tò mò chờ mong, có lẽ cũng đang mong chàng mau có bạn gái nên nói: - Cũng chưa thể kể là ngườì yêu nên khoan nói. Sau lễ Giáng Sinh ca đoàn giáo xứ Tân Triều đã được nhiều người biết đến, nhiều người nhận được ơn lành trong đêm lễ Giáng Sinh, sau đó lại đề cập đến ca đoàn qua tiếng ca cung đàn đã giúp họ lắng đọng tâm hồn mở lòng đón Chúa Hài Đồng. - Đầu tiên tôi nghe cung âm đàn Orgel khác hẳn mọi khi, lôi cuốn hay hơn nhiều, chẳng mấy chốc tâm trí để hết vào tiếng đàn rồi hợp với lời ca tiếng hát không ngừng dâng lên Chúa và cảm thấy quang cảnh thay đổi, tuy vẫn ở trong nhà thờ nhưng không gian trở nên thánh khiết, chung quanh ai cũng nghiêm trang sốt sáng dâng lời cầu nguyện… Tôi như cảm thấy như không còn ở trần gian nữa, mà ở trong khung cảnh thiên đàng… Ông giáo Thông sáng hôm sau vừa gặp người bạn cũng phụ giúp trong xứ đạo, ông trùm Hùng, ông này vẫn đang còn say đắm vào buổi lễ Giáng Sinh hồi đêm vội kể như trên. Ông nói: - Thì ra ông trùm cũng cảm nhận được điều hay, và nhất là nhận được ơn lành Chúa Giáng Sinh. Sau đó ông giáo Thông nhìn kỹ lại ông trùm Hùng thì quả nhiên thấy tinh thần ông này phấn chấn, tràn đầy sinh lực, đôi mắt trong sáng hơn trước không ít. - Hôm qua ca đoàn Thánh Vịnh của giáo xứ hát thật hay nhờ thế đã giúp nhiều người sốt sáng cầu nguyện. Lúc này anh Nhân ca đoàn trưởng đi đến gần nghe thấy vậy liền hỏi: - Ông giáo và ông trùm đang bàn luận gì về ca đoàn thế, có thể cho cháu biết không? - À, anh Nhân! Chúng tôi đang nói về buổi lễ Giáng Sinh đêm qua thật sốt sáng, nhất là nhờ tiếng đàn tiếng hát của ca đoàn nên với được như vậy. - Đâu có, đây là bổn phận của ca đoàn, cũng là dâng tiếng đàn tiếng hát ca tụng Chúa. - Nhưng sao đêm qua khác hẳn, nhất là tiếng đàn. Phải nói làm sao diển tả… À, tiếng đàn lôi cuốn tâm hồn làm cho người nghe thoải mái dễ chịu, quên hết muộn phiền lo toan hằng ngày. - Thì ra ông trùm nhận ra tiếng đàn có chỗ độc đáo. Chẳng giấu gì ông trùm và ông giáo hôm trước anh Tuấn bị bệnh nên ca đoàn cho người khác thay thế đánh đàn Orgel, thật hay phải không? Chính cháu lúc đánh nhịp cho ca đoàn cũng cảm thấy chưa bao giờ đạt được nỗi hứng to lớn như thế. Mãì khi sau lễ về nhà mới cảm thấy bình tĩnh được. Lúc nào cũng như mình đang trong nhạc ý thánh ca đó. - Anh nói gì, chính anh cũng bị lôi cuốn hay sao? - Đúng vậy, sau đó cháu mơ ước thánh lễ nào cũng được như trong hoàn cảnh tâm tình này. - Vậy ai đã đánh đàn thế cho anh Tuấn. Nhân nhìn ông giáo mỉm cười nói: - Đối với ông giáo thì không xa lạ, chính là anh Thanh-Minh! Ông trùm Hùng ngơ ngác hỏi: - Thanh-Minh nào? - Ông trùm không biết đâu, anh Thanh-Minh này mới vào ca đoàn được khoản ba tháng thôi. Hôm nay có Thánh lễ Minh cũng đánh đàn nhưng hoàn cảnh, tâm tình ca đoàn không được như hôm qua. Song nhà thờ cũng đông nghịt không còn chỗ ngồi, khi ra về ai cũng cảm nhận ra hôm nay kém đêm qua khiến những người đêm qua không có mặt tiếc nuối không thôi. An ủi nghe được ca đoàn Thánh Vịnh đàn hát cũng cảm thấy hay, lôi cuốn động lòng người thật tuyệt diệu. Nhờ thế ca đoàn Thánh Vịnh vang danh khắp vùng, nhiều tín hữu các giáo xứ lân cận cũng mộ danh đến tham dự Thánh Lễ. Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4