Làm đồ đệ đầu tiên của Thường Hi, trong khoảng thời gian Tiểu Thanh Long ở cùng cậu, đối với các loại cảm xúc của Thường Hi coi như biết tường tận, dù sao Thường Hi rất dễ hiểu, người ta ai ai cũng sống mấy ngàn năm thì càng ngày càng khôn khéo, cả Tiểu Thanh Long cũng tự bản thân chém giết từ nhỏ mà trưởng thành, nhưng Thường Hi vẫn giống như một ly nước trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hết, nên Tiểu Thanh Long không hiểu cậu cũng khó.
Giờ nhìn thấy Thường Hi mất hứng, Tiểu Thanh Long đột nhiên muốn cười, sau đó liền cố gắng co rút xương cốt của mình lại, biến thành bộ dáng thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, gần bằng Thường Hi.
Thường Hi xem hết một màn thấy ngạc nhiên “Ngươi làm bằng cách nào?”
“Cố gắng nén lại xương cốt liền thành.”
Nén lại xương cốt…. Thường Hi thất vọng nhìn Tiểu Thanh Long, còn tưởng rằng thuật biến hóa đại pháp huyền công gì gì đó, ai dè đơn giản chỉ nén lại xương cốt, cái này thì cậu cũng làm được, nhưng hiện tại cậu đã là mười bốn, mười lăm tuổi, nén lại nữa liền thành mười hai, mười ba tuổi….. Càng không thể cao bằng mọi người.
Thôi kệ Tiểu Thanh Long giờ gần bằng hắn, coi như an ủi cõi lòng.
“Ngươi có tên?” Nhiều tiên thiên thần linh khi sinh ra, tên đã có sẵn, không biết Tiểu Thanh Long có hay không.
“Không có.” Tiểu Thanh Long lắc đầu
Thường Hi nghĩ nghĩ, “Vậy kêu Mạnh Chương đi.”
“Tạ sư tôn ban danh.”
Tiểu Thanh Long, a hẳn từ giờ phải kêu là Mạnh Chương, thập phần cao hứng mà khi cảm giác được ánh mắt lòe lòe của ai đó ở phía sau lại càng vui vẻ.
Nhưng Đế Tuấn rất không vui, hắn phát hiện mình thật thất sách ( tính sai, hỏng kế hoạch), ban đầu nên đánh chết cái tên này ngay mới phải, tỉnh lược một mối bận tâm, hiện tại con rồng kia cư nhiên lại biến thành mười bốn, mười lăm tuổi lấy lòng Thường Hi, quả là…. đáng ghét.
Nếu mình cũng hóa thành bộ dáng mười bốn, mười lăm tuổi… Khuôn mặt Đế Tuấn trở nên cứng ngắc, vì thế trong long càng giận chó đánh mèo với Thanh Long.
Kỳ thật đến bây giờ, Đế Tuấn vẫn không hiểu được tình cảm của mình đối Thường Hi là cái gì.
Nếu coi là đệ đệ thì hắn đối với việc Thái Nhất kết giao bằng hữu không kiêng kị, tại sao khi áp dụng trên người Thường Hi liền cực kì xoi mói, nếu không coi là đệ đệ mà coi là đạo hữu, vậy càng khó hiểu, quản thiên quản địa còn quản việc tư sao? Nếu lại coi là sủng vật…. Đế Tuấn tuy thích cách gọi này, nhưng nếu có ai đó đối đãi Thường Hi như vậy bản thân càng mất hứng, cái loại tình cảm này rốt cuộc là cái gì?
Đế Tuấn hiếm thấy có chút mê mang.
Nhưng mà vô luận như thế nào, vị trí Thường Hi ở trong lòng hắn rất trọng yếu, chỉ ngắn ngủn ở chung hơn một trăm năm, mà địa vị của cậu tương đương với Thái Nhất.
Trong đó có vài phần là âm dương hấp dẫn, vài phần yêu thích thật lòng, vài phần xuẩn manh đùa vui, thoải mái, vài phần thưởng thức, nội tâm Đế Tuấn, đã sớm trộn lẫn không rõ.
Hắn chỉ biết, Thường Hi là của hắn, cuối cùng cũng là của hắn, hắn sẽ không buông tay.
Thường Hi bên này còn không biết mình bị mỗ điểu nào đó xác định trước kết quả, đang vui vui vẻ vẻ mà hưởng thụ sự theo đuổi của bách thú, hưởng dụng hoa quả tươi ngon lành.
Cả một ngọn núi này cơ hồ là do Thường Hi mang ra, cho dù không mang đi, cũng có liên lụy nhân quả, sinh linh cả ngọn núi, một nơi đất lành, ngày sau thế nào cũng cho ra một Đại La Kim Tiên, vậy đây sẽ là nội tình mà cậu che giấu, Thường Hi đối với bố cục mình tạo ra rất vừa lòng.
Vì vậy sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, hoàn toàn hấp thu hết tất cả lĩnh ngộ, cả đám Thường Hi bắt đầu lên đường, sáu người nào đó liền phát hiện mỗ thỏ thật sự là rất lạn hảo tâm (Lạn: Nát vụn, thối rữa).
Gần như một đường toàn giảng đạo, tuy không bằng một trăm tám mươi năm ở Vũ Di Sơn, lại đem cách tu luyện cơ bản nhất là hô hấp thổ nạp, triêu hi vãn hà, nhật tinh nguyệt hoa đồ vật này nọ cân nhắc để Thường Hi viết ra, đương nhiên, đây là Nguyên Thủy có ý cung cấp, trong bảy người chỉ có mình Nguyên Thủy đối mấy thứ này là giỏi nhất.
(triêu hi: ánh sáng bình minh, vãn hà: Ánh nắng chiều),
Dọc đường đi, các phương pháp tu luyện cơ hồ lấy tốc độ ánh sáng truyền bá, cũng có người đem Thường Hi tưởng tượng thành tiên thiên thần linh có sức mạnh cực kì cao nhưng tâm địa thiện lương, lúc này Thường Hi vẫn chưa dùng bổn danh (tên thật), công pháp trên khắp đại lục, chỉ có dấu hiệu hình tiểu nguyệt tròn tròn.
Mọi người đều đoán Thường Hi là thần của Thái Âm tinh, nên được chúng sinh tôn làm Nguyệt thần.
Đến tận Thường Hi đã rời đi thật lâu, vẫn còn tiền bối nói với những tân sinh linh: “Ngươi có biết chúng ta dễ dàng tu luyện biến hóa như vậy là nhờ ai ban cho không? Là Nguyệt thần đại nhân trong truyền thuyết. Nguyệt thần đại nhân không chỉ có tu vi cao, tướng mạo anh tuấn, quan trọng nhất là một tấm lòng son, xem tiểu yêu chúng ta tu luyện biến hóa không được cố ý ban xuống công pháp tu luyện, là đại ân nhân của tất cả sinh linh… ”
Đương nhiên, bây giờ Thường Hi nào biết việc làm nhất thời của mình sẽ có thu hoạch kinh người cỡ nào, những con đường mà bọn họ đi qua họ sau này sẽ trở thành chiến trường của yêu tộc, cậu hiện tại đang bị Đế Tuấn nắm lỗ tai đặt trong ngực cưỡng chế không cho hái hoa ngắt cỏ.
Thường Hi nghẹn họng trân trối, cổ nhân bây giờ còn biết tới thành ngữ hái hoa ngắt cỏ sao? Bất quá nghĩ đến những hoa tinh, thảo tinh mà hắn cậudạy, có lẽ Đế Tuấn vô tình đúng thôi phải không.
Cậu nào biết rằng, từ ngữ Đế Tuấn không chỉ ý nghĩa đầy đủ, nghĩa bóng còn dùng hoàn toàn đúng.
Thường Hi bị ngay mặt dạy bảo, đầu vùi hết vào trong ngực Đế Tuấn, chỉ còn để lại một cái đuôi lắc lắc, không ngừng oán thầm trong lòng, Tam Thanh còn ở đây, đồ đệ còn ngay bên cạnh kìa, Thái Nhất nữa, cứ vậy mà giáo huấn hắn, mặt mũi đều bị mất hết, về sau Mạnh Chương nhìn hắn thế nào đây? Tấm gương tốt của hắn đâu?
Nhưng thấy cái mặt đen thui của Đế Tuấn, nội tâm Thường Hi sợ hãi, liền vùi vào lòng ngực Đế Tuấn, không dám cãi cọ.
Đế Tuấn thấy Thường Hi thức thời thập phần vừa lòng, mọi tức giận trong khoảng thời gian này cuối cùng giảm được vài phần, quả nhiên đối xử với vật nhỏ không thể rất nhân nhượng, ai nói ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói, Thường Hi chính là như vậy.
Lúc này bọn họ đã tới chân núi Bất Chu Sơn.
Bên ngoài Bất Chu Sơn có một tầng sương mù thật dày, mấy người Đế Tuấn theo thứ tự mà vào, hướng trên núi mà đi, trong sương mù không thể phân biệt phương hướng, nhưng trong tăm tối vẫn có cái gì đó chỉ dẫn bọn họ, để bọn họ không đến mức lạc đường.
Nhưng lúc tất cả đang đi, Thông Thiên là người đầu tiên phát hiện Tiểu Thanh Long là lạ.
“Từ từ, Mạnh Chương không theo kịp.”
Khác với bọn họ có thứ chỉ dẫn, Tiểu Thanh Long lúc đầu đều theo chân mọi người, nhưng khi tiến lên liền thất lạc, cố gắng theo sau một đoạn, chung quy lực bất tòng tâm, cư nhiên đi tới ngã rẽ khác.
Nhưng cũng không thể bỏ rơi Tiểu Thanh Long, Thường Hi nhảy xuống người Đế Tuấn, đem Tiểu Thanh Long mang vào tu di châu, bọn họ tiếp tục đi tiếp.
Đi như vậy khoảng ba ngày, bọn họ mới ra khỏi phạm vi sương mù bao phủ.
Nơi tất cả đang đứng bây giờ là sườn núi.
Cây cỏ phô trên mặt đất như tấm thảm xanh, ngẫu nhiên trên mặt có vài bông hoa dại làm đẹp, ong bướm bay múa, trùng minh điểu khiếu, xa xa rừng cây xanh um tùm tươi tốt, gió thổi sàn sạt, quả nhiên là một phong cảnh đẹp.
Trùng minh: côn trùng kêu, điểu khiếu: chim hót
Mọi người kìm lòng không đặng tán thưởng, sau đó đi về hướng đỉnh núi. Dọc đường nhìn thấy rất nhiều kì trân dị thú, Thường Hi nhìn các loài thú này không dời mắt, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, coi bộ so với Thanh Long còn ngây thơ hơn, Đế Tuấn không có giữ lại Thường Hi, tùy ý cậu vui chơi, nơi này không phải dưới chân núi, tự nhiên chiều ý cậu.
Việc đầu tiên Thường Hi làm không phải là đùa tiểu manh thú mà là… gặm một miệng cỏ.
“Đế Tuấn cỏ nơi đây ăn thật ngon.” Cậu sẽ không nói vì nhìn thấy mấy con dê đang gặm hắn mới thèm ăn đâu. (^゜)
Đầu Đế Tuấn đầy hắc tuyến…. Thật muốn giả vờ làm như không biết tên này, trong tu di châu cây cỏ nhiều như vậy, còn muốn nhổ hết cỏ trên Bất Chu Sơn sao?
Nhưng mà Thường Hi đã đem hạt châu ném cho hắn, còn bản thân thì lo nhai cỏ, khuôn mặt Đế Tuấn cứng ngắc mà cầm tu di châu bắt đầu cắt cỏ, đây là sự ăn ý của cả ba người, sau đó Thường Hi lại bận tâm hình tượng nên không chịu nữa.
Giờ phút này cư nhiên lại kêu hắn hỗ trợ, phỏng chừng cây cỏ ở đây ăn rất ngon.
Tam Thanh cùng Tiểu Thanh Long ngạc nhiên nhìn Đế Tuấn, tuy biết Đế Tuấn đối xử với Thường Hi rất tốt, nhưng tới nỗi không chút do dự làm cái hành động không để ý hình tượng này, thật sự là đem Thường Hi đặt ở trong lòng.
Tiểu Thanh Long quả thực có tâm “sư có việc, đệ tử nguyện làm” nhưng nhìn tu vi sâu không lường được của Đế Tuấn, uể oải cúi đầu, hắn không tranh được.
Sau khi càn quét xong, đưa hạt châu cho Thường Hi cất vào ngực, Đế Tuấn lại đem Thường Hi xách về, để hắn nằm trong ngực gặm cỏ.
Xong hết, tất cả lại lên đường.
Một đường đi thẳng lên đỉnh núi.
Càng lên cao linh khí càng dày, đến khi lên tới đỉnh núi linh khí cơ hồ đặc lại, dọc đường còn nhìn thấy linh khí hóa lỏng thành linh hồ (hồ hình thành từ linh khí).
Mà ngay tại mọi người tới đỉnh núi, cư nhiên phát hiện còn có vài người đã chờ sẵn nơi đó.
Mấy người này chia làm ba thế lực, đầu tiên là hai huynh muội mình người thân rắn, chắc là Nữ Oa và Phục Hy, tiếp là hai đạo nhân, một xuyên hồng y một xuyên hoàng y, còn có một người xuyên hắc y, đứng lẽ loi một mình.
Mà phía trước bọn họ, có hai linh căn kỳ lạ hiếm thấy đang nuốt vào nhả ra linh khí của Bất Chu Sơn.
Thường Hi suy tư một chút liền nhận ra, đây là tiên thiên hồ lô cùng phong hỏa quạt ba tiêu (Phong hỏa quạt ba tiêu là hai cái, một cái là phong sau này của Thiết Phiến Công Chúa, một cái là hỏa), ánh mắt nhất thời phóng lục quang.
Mặt khác mọi người còn chưa nhận ra, nhưng cũng có thể nhận biết được hai linh căn này chung quanh được mây tía bao phủ, ẩn ẩn có tường thụy (điềm lành), sợ là sắp thành thục.
May mắn bọn tới trước một bước, nếu không ngay cả thang cũng uống không được.
Trong lòng Thường Hi hô may mắn, hên là Đế Tuấn kéo mình lại kịp, nếu không chậm một chút, linh bảo liền bay vào túi người khác, Đế Tuấn quả thật là một người tốt.
Đế Tuấn bên này nào biết rằng mình bị Thường Hi cho thẻ người tốt, hắn hiện giờ vừa chờ vừa đề phòng, tính kỹ thì thành phẩm linh căn chỉ có chín cái, bảy cái hồ lô, hai cây quạt, nhưng bọn họ có tới mười hai người!
Nói cách khác, ít nhất ba trong mười hai người sẽ không có linh căn.
Đế Tuấn tự nhiên muốn ra tay trước, còn như cái kiểu gà mờ của Thường Hi thì chỉ có thể ngồi ngó.
Nhưng ngay lúc này, một trận ánh sáng mãnh liệt nhấp nháy hiện ra, hai góc linh căn cư nhiên đồng thời thành thục.
Năm người bên kia lập tức động thủ, mà bảy người bên này cũng không nhàn rỗi, sức mạnh của Tam Thanh lúc này bày ra hoàn toàn, Đế Tuấn cùng Thái Nhất cũng là mười phần ăn ý, Thường Hi và Tiểu Thanh Long phụ trách đánh tương du tiện thể quấy nhiễu, nhưng chiến trường luôn luôn thay đổi trong chớp mắt, mặc cho Đế Tuấn và Thái Nhất có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, Tam Thanh dù sao cũng có ba người, tuyệt đối chiếm ưu thế.
Đánh tương du: từ ngữ mạng, gặp chuyện cũng cho rằng không có quan hệ với mình, như người qua đường.
Lúc này hắc y nhân đã lấy được quạt ba tiêu liền chạy, Nữ Oa thì lại muốn hồ lô, nhưng lựa chọn của nàng cùng Phục Hy lại giống Tam Thanh, nên đành phải đổi người, trong thời gian ngắn, mấy cái hồ lô khác đều bị hái đi, vì thế Nữ Oa và Phục Hy chỉ có thể lấy thanh hồ lô (hồ lô màu xanh).
Bên kia, hồng y đạo nhân cùng hoàng y đạo nhân giống nhau, nhưng hoàng y đạo nhân chưa từng ra tay, chỉ có hồng y hồng y lấy được một hồng hồ lô.
Lão Tử được một cái tử hồ lô tiếp theo lại đoạt miếng quạt ba tiêu còn lại, Nguyên Thủy được chanh bì hồ lô, Thông Thiên được hoàng hồ lô, Thái Nhất được bạch hồ lô, hiện tại chỉ còn Đế Tuấn cùng quả hắc hồ lô cuối cùng.(Chanh: Màu cam, bì: da),
Phục Hy cùng Nữ Oa đã sớm thi lễ liền đi, hồng y đạo nhân cùng hoàng y đạo nhân lúc này cũng chào từ biệt, Thường Hi giờ mới biết bọn họ là Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử.
Trên đỉnh Bất Chu Sơn hiện tại chỉ còn bảy người bọn họ, kỳ quái là Đế Tuấn vẫn chưa đem hồ lô thu vào khiến mọi người chú ý.
” Đế Tuấn?” Thường Hi hỏi.
Đế Tuấn cười khổ: “Cái hắc hồ lô này vẫn chưa thành thục… ”
“Nếu không thì chúng ta chờ một chút?” Thời gian còn dài, bọn họ chờ kịp.
“Không được.” Đế Tuấn thở dài, dùng chút lực, hắc hồ lô liền rơi xuống, vừa muốn biến mất liền bị Thái Dương chân hỏa của Đế Tuấn chặn, cuối cùng cũng thành hình, mặc dù chưa thành thục, nhưng cũng đạt được ba bốn phần thực lực của thành phẩm.
Đế Tuấn lúc này mới giải thích, nói: “Hồ lô này quá mức nghịch thiên, ta dự cảm không nên để cho nó thành thục.”
Mọi người sáng tỏ, dự cảm vận mệnh của tu giả vẫn thực chuẩn. (tu giả: có thể nói là người tu tiên hay tu chân.)
“Đáng tiếc không thể lấy được cho ngươi một cái.” Đế Tuấn tiếc hận nói, khi hắn phát hiện sự dị thường của hồ lô đã không kịp.
Thần tình Thường Hi lại không cần, “Không sao, ta thấy sợi đằng này cũng được, không bằng lấy nó làm roi đi.”
Nói xong đem hồ lô đằng trên mặt đất nhặt lên, đem nó hóa thành một cái roi.
Thường Hi nhớ rõ, trong truyền thuyết Nữ Oa tạo người vung hoàng nê (bùn đất màu vàng) bằng dây roi này đó, trong tương lai dây roi này có chổ dùng được, thu vào túi sớm chuẩn bị thì tốt hơn.
Thông Thiên nhìn Thường Hi ngay cả hồ lô đằng cũng không bỏ qua, cũng đi sang lấy cành khô của quạt ba tiêu, chỉ tiếc nhành khô quá thẳng, thông thiên hơi dùng một chút lực nhổ xuống liền đứt gãy.
Thông thiên thất vọng không thôi, đang muốn rời đi, lại thấy dưới quạt ba tiêu có ánh sáng màu trắng, đem nó đào ra, hóa ra là một pho tượng linh ngọc thượng hạng.
Thông Thiên đối thứ này càng không hứng thú, đem linh ngọc đưa người vốn yêu thích mấy thứ này – Nguyên Thủy, lúc này đây mọi người còn chưa biết, nơi dựng dục tiên thiên linh căn linh ngọc, sau này lại là ngọc đỉnh chân nhân tiếng tăm lừng lẫy ở Phong Thần.
Thông Thiên không cần, Thường Hi lấy nhành khô của quạt ba tiêu thu vào, không biết thứ này có thể ăn được hay không, nếu ăn không được còn có thể làm bồ đoàn choTiểu Thanh Long hay thứ khác cũng được, ít nhất thứ này là tiên thiên linh căn, Tiểu Thanh Long lại thuộc hệ mộc.
Hành trình lên Bất Chu Sơn cứ vậy mà xong, Tam Thanh cáo từ, mà bọn Thường Hi sau khi đi tìm nơi luyện hóa bảo vật, tiếp tục du lịch Hồng Hoang
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
3611 chương