Hai người một thỏ bắt đầu xuất phát từ phương Đông, một đường đến trung tâm Hồng Hoang – Bất Chu Sơn. Không giống thời điểm khai thiên lập địa, Hồng Hoang hiện tại sớm đã cường thịnh phồn vinh, các chủng tộc sinh sản hậu đại trên mảnh đất phì nhiêu này, rồi mỗi một thế hệ dần trưởng thành, từ từ phát triển thành bầy đàn, hình thành thế lực một phương, đối đầu với chủng tộc khác. Dọc đường đi, Thường Hi gặp không ít tộc đàn cùng chung sống hài hòa, cũng gặp không ít tộc đàn sống mái với nhau, còn có những tộc đàn xác nhập lại lập nên tân tộc đàn, dựa vào nhau mà sống, cũng có trường hợp vì một kiện dị bảo mà phản bội nhau, trong lòng họ không có quan niệm đạo đức, đa số đều vì lợi ích, sống chỉ vì lợi ích. Trong mắt Thường Hi lại có chỗ không giống. Từng tộc đàn đều có nhan sắc riêng biệt, như lam sắc của Long tộc, Kỳ Lân là kim sắc và Phượng Hoàng hồng sắc. Nếu các tộc đàn dung hợp vào một chỗ, không chỉ nhan sắc nguyên bản càng thâm thúy, phạm vi cũng mở rộng ra, nếu các tộc đàn gây chiến với nhau, có loại bởi vì dị bảo mà hào quang càng sáng, có loại thì nhan sắc ảm đạm, nhưng vô luận là sáng hay mờ, Thường Hi đều có thể phát giác, trong đó luôn xuất hiện từng các sợi hắc khí quấn quanh nữa. Ban đầu cậu cũng không biết những hắc khí này là gì, cho tới khi cậu nhìn thấy có tộc đàn bị hắc khí cắn nuốt đến nhan sắc hầu như không còn, không bao lâu sau liền thấy Phượng Hoàng ở phía Đông bị diệt tộc, mới có chút thấu hiểu. Hắc khí đó, có lẽ là tội nghiệt hoặc thứ gì đó tương tự, lúc hắc khí thôn tính hết nhan sắc nguyên bản, chính là ngày toàn tộc diệt vong. Chắc đây là sự quản thúc của thiên đạo đối với cường giả. Mà nhan sắc nguyên bản ấy còn có thể nói là “mệnh”? Thường Hi im lặng nằm trong ngực Đế Tuấn làm một con thỏ ngoan ngoãn, nào biết kỹ năng mà mình không coi trọng, có bao nhiêu quý hiếm, trên đời này ngoại trừ thánh nhân cùng thủ lĩnh của tộc đàn, cơ hồ không có ai có thể xem số mệnh của người khác, mà dù thánh nhân có cảm giác được, mưu hoa cũng không dịch (đoại loại như dù có vạch mưu thế nào cũng không thay đổi được), thủ lĩnh tộc đàn càng không may, trừ bỏ tận mệnh có thể nhìn lén một phần thiên ý, hay gặp may chút thì căn bản không nhìn được kiếp số của tộc nhân mình. Cho nên nói, kỹ năng của Thường Hi là nghịch thiên, tuyệt đối là bảo vật trấn tộc. Nhưng mà thỏ tiên sinh manh manh của chúng ta hiện giờ lại đang hao hết tâm tư vì lương thực. “Ngô….. ” Thường Hi dùng sức giãy dụa trong ngực Đế Tuấn, thật vất vả chạm đất, đem toàn bộ mọi thứ trong miệng phun ra, “Phi phi phi!” Nhìn Thường Hi nhổ hết thịt ra, Đế Tuấn thật lo lắng, vật nhỏ không ăn được thịt thì làm sao bây giờ? Có thể nuôi lớn được không? Nhìn cậu vừa bé lại gầy như vậy, còn tưởng rằng chưa trưởng thành, hóa ra do đói sao? Thường Hi thấy ánh mắt Đế Tuấn tràn ngập nét trìu mến (?), trách không được bộ dạng nhỏ như thế, thì ra vì ăn không no, cũng phải, ở Thái Âm tinh kia, Thường Hi chỉ có thể gặm gặm lá cây, phỏng chừng ngay cả thịt cũng chưa từng nếm qua, cho nên mới phản ứng lớn như vậy. Đế Tuấn tự tìm lí do cho phản ứng của Thường Hi, lập tức ôm con thỏ vào ngực, tay kia đưa thịt Long tới trước miệng Thường Hi: “Ta biết ngươi không quen ăn thịt, nhưng nếu không ăn thịt thì sao lớn được? Nhìn ngươi nhỏ như vậy, ta cùng Thái Nhất lại cao, chính vì chúng ta đều ăn thịt, cho nên ngươi ăn nhiều một ít, tranh thủ nhanh lớn lên.” Thường Hi hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn miếng thịt Long trước mặt —- Đúng vậy! Thịt Long, đây là món đại rắn mà Đế Tuấn thích nhất, lòng cậu thập phần bi thương. Thịt này thật thơm, nhưng vì sao.. ăn lại muốn ói ra đâu? Chẳng lẽ mấy ngàn năm không nếm thịt, dạ dày nhất thời chưa thích ứng sao? Thường Hi khóc không thành tiếng, dưới sự kiên trì của Đế Tuấn, vẫn cố nuốt xuống khối thịt trước mặt, hương khí ngọt ngào khuếch tán đầy khoang miệng, khiến Thường Hi say mê thán phục, thịt Long trơn mềm, nhai nhai ngon miệng, quả thực mỹ vị. Nhưng mà, hưởng thụ này chỉ trong nháy mắt, ngay lúc sắp nuốt xuống bụng, cảm giác buồn nôn lại nổi lên, Thường Hi lập tức giãy dụa nhảy xuống khỏi người Đế Tuấn, quỳ rạp phun đầy đất. “Nôn ” Đợi cho phun hết hầu như không còn, Thường Hi mới dùng lại, bước đi hơi loạng choạng. Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Đế Tuấn, Thường Hi quả thực bi thương chảy ngược sông, thật muốn ăn thịt!! Đế Tuấn chau mày đền mức có thể kẹp chết ruồi, tiểu gia hỏa đến tột cùng bị sao vậy? Hắn cắt một khối thịt bỏ vào miệng, vẫn là phối phương cũ, hương vị quen thuộc, nguyên nước nguyên vị, một thứ cũng không đổi, tại sao thỏ nhỏ ăn không được? Quả thực rất kỳ quái! Đế Tuấn thập phần đầy tinh thần thực tiễn, mà Thường Hi bị thịt Long quyến rũ đến không rõ thần trí nên chỉ chốc lát, khi Đế Tuấn cắt một miếng thịt Long nữa thì Thường Hi lại một ngụm bỏ vào trong miệng. Ưm… (´∀`) thơm quá Thường Hi say mê với mỹ vị, nhưng kế tiếp, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại dâng lên, cậu vẻ mặt cầu xin nhảy sang một bên, tiếp tục ói. …. Lần thứ ba rồi đó….. Thường Hi hấp hối nằm trên mặt đất, tại sao, cậu chỉ muốn ăn no thôi mà, đáng lí nào lại khó như vậy? Bất quá là ăn no thôi! Thường Hi bi phẫn không hiểu. Thái Nhất ở bên vây xem cả quá trình thở dài, nhìn đại ca nhà mình không ngừng cố gắng uy Thường Hi ăn thịt, nhất định phải đem tật xấu của Thường Hi chửa khỏi, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng. “Ca, Thường Hi không thể ăn thịt.” “Tại sao?” Người nói không phải là Đế Tuấn mà là đang ngã chổng vó nằm trên đất – Thường Hi, cậu đối với bản thân không thể ăn thịt thập phần oán niệm. Thái Nhất trừu trừu khóe miệng: “Ngươi không nhớ sao? Ngươi là một con thỏ… Dù là thỏ ngọc, cũng là thỏ đi, mà thỏ thì chỉ ăn thực vật.” Lập tức quay đầu nói với Đế Tuấn: “Nếu muốn cho Thường Hi ăn, không bằng tìm loại thực vật nào đó, phỏng chừng Thường Hi mới có thể ăn được.” Thường Hi nghe Thái Nhất giải thích mà trợn mắt há mồm, cậu không phải là tiên thiên sinh linh sao? Thân phận lợi hại như vậy cư nhiên còn bị chịu hạn chế bởi chủng tộc sao?? Không thể ăn thịt?? Đùa cậu hả? Đế Tuấn cũng thập phần tiếc hận, xuống Hồng Hoang lần đầu tiên đi săn, hắn cố tình bắt một con rắn uy vũ, muốn cho Thường Hi có thể thưởng thức món ăn mà mình thích nhất, không ngờ cậu chỉ có thể ăn thực vật. Bất đồng chủng tộc bất đồng cách ăn chẳng vui gì? Thường Hi đối diện hiện thực quả thực khóc không ra nước mắt, nghĩa là gì? Nghĩa là sau này khi hai huynh đệ bọn họ ăn thịt, mình ngay cả thang còn không thể uống, chỉ có thể ngồi một bên nhai cỏ sao? Đế Tuấn nhìn thỏ nhỏ uể oải đến nỗi hai lỗ tai đều cụp xuống, ôm vào lòng nhu nhu: “Không việc gì, không phải là không thể ăn thịt thôi sao? Còn nhiều thứ có thể ăn kia mà, chúng ta nhất định không bỏ đói ngươi.” Đế Tuấn nói được thì làm được, hai người một thỏ một đường đi tới, con đường phía sau có thể nói là trụi lũi cả,quả việc hiếm thấy ở Hồng Hoang, mọi thực vật có thể ăn đều bị Đế Tuấn hái hết, để trước mặt Thường Hi cho cậu hưởng dụng. Mà Đế Tuấn lại không xem đó là xấu hổ, ngược lại cho là vinh quang, trên đường đi tìm được dị bảo tu di châu hiếm thấy ở một ngọn núi bao sương mù bao phủ, tuy không bằng hỗn độn châu có thể tự sinh trời đất, tự cung tự cấp, nhưng để chứa thực vật và vân vân là việc nhỏ. Thực vật ăn ngon hoặc hữu dụng đều bị cướp đoạt vào tu di châu, vì thế mà Thường Hi bắt đầu trải qua những ngày xa xỉ hủ bại cơm đến tận miệng. Mà một nửa nhiệm vụ Thường Hi đặt ra – thu thập thiên tài địa bảo, ở dưới tình huống hắn không buông tha, từ lâu đã vượt qua mục tiêu dự liệu, hướng về phương hướng Thường Hi không dám mơ tưởng chạy như điên. Lại qua một ngày, Thường Hi theo Đế Tuấn và Thái Nhất lịch lãm, kiến thức được nhiều kì trân dị thú, nhưng hiện tại, bảo vật trong linh khố bất quá có hai món, một món là lúc trước lấy được tu di châu, còn một món là Thường Hi tìm được Huyền Thủy Châu, trải qua luyện hóa tương hợp thành bản mạng của Thường Hi – Huyền Âm châu. Ngày nọ, khi bọn họ đi tới phía trước Đồng Sơn màu đỏ tím, đột nhiên nghe thấy một chấn động mãnh liệt, một lam Long đang vật lộn cùng một đám chim màu vàng. Mấy con chim màu vàng kia thì họ biết, là hai ngày trước mới thấy qua Kim Sí Điểu, Kim Sí Điểu tính tình bạo ngược, thích ăn ấu Long, là loài chim Long tộc ghét nhất, mà Thanh Long… Xem vóc người dài ba bốn trượng, hẳn cũng là một ấu Long. Ánh mắt Đế Tuấn liền sáng, nơi này cách Đông Hải – địa bàn Long tộc rất xa, đã vài ngày hắn chưa nếm được thịt Long, giờ phút này thực thèm, mà Thái Nhất cũng vì Thường Hi là thỏ, mấy ngày nay không thể bắt thỏ ăn, hiện tại lại thấy món ăn thích thứ hai – Kim Sí Điểu, tự nhiên rất cao hứng. Ngao ô, có ăn ngon! Ánh mắt cả Đế Tuấn và Thái Nhất đều tỏa sáng, như hổ rình mồi, song phương bên kia đang giao chiến đã phát hiện, cuối cùng Kim Sí Điểu mổ sừng Thanh Long, Thanh Long cào lại Kim Sí Điểu một vuốt, song phương đều dừng tay, quay đầu nhìn Đế Tuấn và Thái Nhất. Một người mặc huyền y, phía trên thêu hoa văn kim sắc, có vẻ hoa lệ phi phàm, hơn nữa gương mặt trời sinh uy nghiêm, một thân khí thế vương giả… Chính là trong ngực ôm một con thỏ đang gặm nhân sâm có phần hơi phá hư hình tượng. Người cạnh một thân hoàng y, đồng dạng hoa văn dị thường lộng lẫy, trên mặt mang theo mỉm cười, tuy rằng ôn hòa, nhưng bộ dáng không tốt tiếp cận. Ai vậy? Hai bên đồng loạt đặt ra vấn đề. Thường Hi ngẩn đầu lười biếng liếc mắt, xoay quanh Kim Sí Điểu là một tầng hơi thở màu vàng, hơi giống Đế Tuấn cùng Thái Nhất, nhưng hắc khí bao phủ nhè nhẹ phía trên lại phá hủy phần này mỹ cảm, tựa như trên mâm vàng bị vạch một cái khe vậy, thoạt nhìn dị thường ghê người Mà bên kia…. Thường Hi bỗng dưng ngẩn đầu, há hốc mồm nhìn phía trên Thanh Long bất quá chỉ cao ba bốn trượng sợi tơ màu xanh quấn quanh như hoa cái, rõ ràng chỉ là ấu Long… Lại có số mệnh còn hùng hậu hơn cả Kim Sí Điểu, không, còn hơn mấy chục con Kim Sí Điểu cộng lại, đây là số kiếp nhiều nhất mà hắn thấy sau Đế Tuấn và Thái Nhất, so với mấy tộc đàn dung hợp cậu thấy trên đường còn kém ấu Long trước mắt. Hoa Cái: là cái ô, dù,.. có vẽ thêm hoa lá tăng cái đẹp,còn được dùng trong tử vi, có thể xem trong đây Tên này là ai vậy? Thường Hi vừa nghĩ, hỏi luôn: “Ngươi là ai?” Tiểu Thanh Long ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy xanh biết trong suốt thấy đáy: “Ta là Thanh Long.”