Đế Tuấn sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đi Hồng Hoang làm gì?”
Tình hình hiện tại trên Hồng Hoang không ai rõ bằng hắn, Long, Phượng, Kì Lân tam tộc đang đánh đến không chết không ngừng, chuẩn bị quyết chiến trận cuối cùng, giờ là thời gian Hồng hoang hỗn loạn nhất, Thường Hi nghĩ như thế nào lại muốn xuống Hông Hoang vào lúc này?
Thường Hi, “….”
Cậu nên nói như thế nào nhỉ?
Nói cho Đế Tuấn biết Long, Phượng, Kì Lân tam tộc đại chiến sắp hạ màn, xuống Hồng Hoang để nhặt tiện nghi, chiếm ưu đãi hả?
Tuy mấy chuyện như vậy cậu làm không thiếu, nhưng lần này lại khác xa.
Lần này, cậu đi là bởi vì muốn trở thành người đỡ đẻ của Khổng Tước cùng Đại Bằng đại danh đỉnh đỉnh ở tương lai đó!
Đỡ đẻ………..
Đúng vậy, chính là đỡ đẻ!
Tất cả mọi người đều biết, Phượng tổ phải trấn áp Nam Minh hỏa sơn, nhưng trên đường tới Nam Minh hỏa sơn, Phượng Hoàng gặp được tiên thiên mập hợp khí, vì thế bản thân tự x, sanh ra hai quả trứng.
Quả thứ nhất chính là Kim Sí Đại Bằng trong truyền thuyết, quả thứ hai là Khổng Tuyên – Thường Hi rất có thiện cảm với quả này!
Biết Khổng Tuyên sắp ra đời, Thường Hi tự nhiên phải đem quả trứng thứ hai đáng yêu kia cướp về, để chúng gia nhập vào Yêu tộc chứ! Đương nhiên, nếu có thể đoạt được quả thứ nhất cũng không tồi.
Thường Hi vì não mình vận động tốt mà khen một cái, sau đó nhìn Đế Tuấn, do dự không biết nên tìm cớ gì.
Nói thẳng tuyệt đối không được, Thường Hi không có cách gì giải thích tại sao mình biết điều này, vậy nên mượn cớ gì ta?
Thường Hi nháy mắt mấy cái, nhìn Đế Tuấn, do dự nói: “Gần đây việc tu luyện của ta có sở cảm, cơ duyên của ta sắp tới trên Hồng Hoang.”
“Cơ duyên?” Đế Tuấn nghe Thường Hi nói, nheo mắt.
Mỗ thỏ ngốc còn tự cho là mưu thành, nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy, gần đây ta tu luyện tâm thần đều không yên, vận mệnh có sở cảm, cần đi Hồng Hoang một chuyến, tìm kiếm cơ duyên của chính mình.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.” Thường Hi cố gắng mở to đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh của mình, chứng minh mình thực thành thực tin cậy.
“Nhưng Hồng Hoang bây giờ rất nguy hiểm, nếu ngươi đi thì làm sao tự bảo vệ bản thân được?”
Thường Hi nhíu mày, nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
Đế Tuấn không rời mắt nhìn chằm chằm Thường Hi, chăm chú hồi lâu thẳng đến khi Thường Hi thẹn quá thành giận, mới cười nhạo một tiếng: “Các tộc đàn bị tam tộc giết không ai không có ý định cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn chết!”
Ngữ khí của Đế Tuấn thực nghiêm khắc, hắn rất lo lắng cho Thường Hi, vật nhỏ có chuyện gạt hắn, không cần kéo cớ do cơ duyên linh tinh, loại cơ duyên này gần ngay trước mắt mới có thể cảm nhận được một phần, nhưng Hồng Hoang cách xa nơi này vạn dặm, muốn cảm giác tới cơ duyên cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thường Hi đang lừa hắn.
Điều này làm Đế Tuấn có chút tức giận, nhưng vẫn áp chế, hắn không muốn làm Thường Hi sợ hãi, dù sao mỗ thỏ vẫn là rất nhát gan.
“Thật sự có cơ duyên mà….. ” Dưới cái nhìn chăm chú của Đế Tuấn, âm thanh Thường Hi càng nhỏ lần, cuối cùng mai danh ẩn tích.
Đế Tuấn hừ lạnh, nói, “Không được” liền xoay người bước đi.
Thường Hi có chút ủy khuất.
Cậu vì Yêu tộc mà suy nghĩ, kia chính là Khổng Tuyên cùng Đại Bằng, thái tử của Phượng tộc, nếu gia nhập Yêu tộc, không chỉ có gia tăng thực lực, lại có thể tích lũy nhân số, Phượng hoàng tọa trấn ở Nam Minh hỏa sơn, không những vì chuộc tội, một phần vì tộc đàn của nàng, và cũng là vì con trai nàng, Đại Bằng cùng Khổng Tuyên đứng bên phía bọn họ tuyệt đối hữu ích, vô hại.
Chính vì lí do này lại không có cách nào nói rõ, mà nói dối thì lại không được đi Hồng Hoang.
Thường Hi thở dài, tuy Đế Tuấn biểu lộ thái độ nghiêm khắc, nhưng cậu biết là Đế Tuấn lo cho cậu, nhưng cơ hội như vậy, cậu sẽ không bỏ qua, cũng không buông tha! Nắm chặt tay!
Thường Hi lặng lẽ thu xếp hành lý, trộm trốn đi, chạy thẳng xuống Hồng Hoang.
Dù sao tu vi của cậu là Đại La Kim Tiên cao giai, thực lực không tính là thấp, hơn nữa trải qua giết chóc, Thường Hi đối Hồng Hoang không còn e ngại như ban đầu.
Đế Tuấn nhìn mỗ thỏ ngốc trốn đi.
Đối với một con thỏ trước khi đi cũng không quên thu thập nhiều dược thảo ăn được có đủ vị, muốn biết ý tưởng của người nào đó quả thực không quá khó.
Đế Tuấn ẩn thân đằng sau đại trận Hà Đồ Lạc Thư, nhìn Thường Hi cẩn thận từng bước bay xuống Hồng Hoang, ở phía sau Thường Hi, theo sát.
Không có biện pháp, tuy mỗ thỏ luôn khiến người ta lo lắng, nhưng Đế Tuấn luyến tiếc mặt kệ để mỗ thỏ ở một mình.
Thường Hi cứ vậy mà (ngụy) một thân một mình đi Hồng Hoang.
Khác xa điểu ngữ hương hoa, sơn minh thủy tú ban đầu, lúc này tiếng kêu than vang vọng khắp trời đất, nơi nơi đều là thi thể của Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc, còn có vài sinh vật ăn xác xoay quanh bên thi thể không rời, kêu thê lương.
Thường Hi mím môi.
Không có chân chính nhìn qua, vĩnh viễn không biết cảnh tượng sinh linh đồ thán đến tột cùng là dạng gì.
Hằng hà sa số thi thể xếp chồng một chổ, máu đã sớm khô cạn đọng lại chỉ còn màu nâu, thấm vào đất, Thường Hi thấy chỉ là tiểu thú vừa mới sinh ra, còn chưa mở mắt liền bị đánh nát thần hồn, vô pháp hồi thiên. (không cách nào xoay chuyển trời đất)
Ngay cả yêu ma, quỷ quái không huyết nhục, vốn coi như an toàn, đều ở trường hạo kiếp còn sót lại không tới ba phần.
Đây chính là khó khăn chân chân chính chính của đại kiếp nạn.
Tâm Thường Hi như bị nhéo, cậu phát hiện bản thân không có kiên cường như trong tưởng tượng, đối hết thảy cảnh này thờ ơ.
Nếu ngày đầu tiên là sự chấn động, thì ngày thứ hai, thứ ba,… Cho đến mấy tháng sau, nhìn khung cảnh này, Thường Hi đã muốn chết lặng.
Đem điểu yêu đánh lén mình nổ nát hoàn toàn, Thường Hi nhìn hai mắt đỏ đậm của nó, yên lặng đem tay thu về.
Sinh linh này không biết là sinh linh thứ mấy mà cậu đã giết.
Bởi vì không có dấu hiệu của Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc, cho nên khi đi, bị tam tộc ngầm thừa nhận không phải sinh linh của bản tộc, được công kích tùy ý, lúc đầu Thường Hi có ý giảng đạo lý, đến cuối cùng là giết, giết và giết, bất quá, mới chỉ qua vài tháng.
Thật sự không giống.
Thường Hi một đường hướng nam, băng qua trận chủ chiến của Long tộc, đi về phía Nam Minh hỏa sơn.
Đế Tuấn ở đằng sau Thường Hi, nhìn mỗ xuẩn thỏ ban đầu là vẻ mặt lạc quan dần dần biến thành trầm mặc ít lời, trong lòng vừa kiêu ngạo lại có chút đau lòng.
Con thỏ mà hắn luôn đặt trong lòng bàn tay, nay, trưởng thành. (Beta: “Nghe cứ như: “Con của mẹ cuối cùng đã lớn khôn!=]]])
Mà đúng ngày hôm nay, Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc đại chiến cuối cùng cũng cũng tới hồi kết thúc, tam tổ phát hạ đại hoành nguyện. (hoành nguyện: chí nguyện to lớn, ý nguyện vĩ đại)
“Ta, Long Tổ nguyện lấy vĩnh viễn trấn hải vi đại giới gánh vác thiên đạo trừng phạt, chỉ cầu thiên đạo dung huyết mạch Long tộc ta thượng tồn.”
“Ta, Phượng Tổ nguyện lấy vĩnh viễn trấn Nam Minh hỏa sơn vi đại giới gánh vác thiên đạo trừng phạt, chỉ cầu thiên đạo dung huyết mạch Phượng tộc ta thượng tồn.”
Mà trong tam tổ bị liên lụy nhân quả ít nhất – Kỳ Tổ, dưới tính huống như vậy không thể không lập ra lời thề “Kỳ Lân nhất xuất, tất có điềm lành” để bảo hộ con mình.
Thường Hi thấy Phượng Hoàng bay lượn tại chân trời, mắt sáng rực lên, Phượng! Tổ!
Cậu ngay lập tức đuổi qua!
Đại đản, nhị đản thân ái, quái thúc thúc Thường Hi của các ngươi đến đoạt các ngươi đây ()/ ngay lúc Thường Hi đang cố gắng đuổi theo, Đế Tuấn tự nhiên cũng phát hiện mục tiêu.
Chổ này bạn ko biết nên để từ trong QT hay dịch lại, mọi người góp ý cho mình chút.
Thì ra Thường Hi đi xuống Hồng Hoang, cư nhiên vì Phượng Tổ sao? Hắn lại vì Phượng Tổ mà không để ý nguy hiểm để đến đây?
Quan hệ của bọn họ là gì? Bọn họ nhận thức lúc nào? Địa vị Phượng Tổ trong lòng Thường Hi là như thế nào? Quan trọng nhất là, Thường Hi cư nhiên đi tìm Phượng Tổ mà không gọi hắn!
Đây là tiết tấu như thế nào?
Đế Tuấn cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, sắp đem bản thân cùng Thường Hi đốt cháy gần như không còn.
Trên đường đuổi theo Phượng Tổ, tiên thiên mập hợp khí trong truyền thuyết cuối cùng đúng giờ đúng chổ đổi mới, thật sự rất đáng mừng, đại đản, nhị đản sẽ sinh ra, trong lòng Thường Hi phi thường kích động.
Thường Hi nhìn hắc bạch hai màu âm dương khí thể trên không trung thay đổi liên tục, tản ra hương vị cân bằng hài hòa, tổng cộng có ba lũ, hai lũ trong đó thẳng tắp bay về phía Phượng Hoàng, đây chính là cơ hội trong truyền thuyết sinh ra đại đản cùng nhị đản.
Lúc thấy Phượng Tổ bị khí thể đánh trúng, rốt cục Thường Hi cũng viên mãn.
Còn lại chính là tới hỏa sơn chờ hai quả trứng sinh ra sau đó đoạt đoạt đoạt là có thể rồi!
Tại thời điểm Thường Hi đang kích động, không ai chú ý tới, lũ mập hợp khí thứ ba ở trên trời cư nhiên không lập tức tiêu tán, mà quay tròn quay tròn quay tròn vài vòng, thẳng tắp đánh vào cơ thể Thường Hi.
Thường Hi: (⊙⊙) Hình như có cái gì đó tiến vào….
Cậu lập tức hoảng sợ kiểm tra thân thể, phát hiện chổ đan điền có hai màu hắc bạch khí thể lấy xu thế nhanh như chớp không ngừng lan tràn, trong khoảng thời gian ngắn trải rộng toàn thân, sự ngăn cản của cậu không có tác dụng.
Hơi thở khô nóng lan tràn cả cơ thể, cảm giác tê dại quen thuộc từ vĩ chuy chuyền tới đầu óc, làm Thường Hi không tự chủ được rên rỉ.
Hỏng rồi……
Chẳng lẽ muốn cậu tự chước như Phượng Tổ tự XO rồi sanh thỏ con ra sao….
Thường Hi đột nhiên nghĩ thứ này đặt ra, quả thực phá nát tam quan.
Khi cậu cơ hồ đang lâm vào tuyệt vọng, sau lưng đột nhiên cảm giác được sự ấm áp quen thuộc, độ ấm kia cậu cảm thụ mấy vạn lần, thậm chí còn rõ hơn nhiệt độ cơ thể mình.
Đế Tuấn.
Sau đó cậu nghe thấy thanh âm đặc biệt của Đế Tuấn: “Thường Hi, nhịn một chút, tức khắc liền tới.”
Đế Tuấn đã hóa thân thành Tam Túc Kim Ô, mang Thường Hi về địa phương hắn quen thuộc nhất – Thái Dương tinh.
Thái Dương tinh quanh năm nóng bức, nham thạch đỏ rực, xung quanh trành ngập khí chí dương, nhưng hết thảy mọi thứ Thường Hi đều không cảm nhận được, khát vọng mãnh liệt gần như đốt cháy hết tất cả lý trí của cậu.
Thường Hi bị Đế Tuấn đặt trong tổ, trên cây Phù Tang.
Quần áo mất hết, n đêm xuân tiêu, Thường Hi hoảng hốt không biết mình đã làm bao nhiêu lần, lực lượng thuần âm thuần dương lại có sẵn tiên thiên mập hợp khí hình thành một sự cân bằng hoàn mỹ, âm dương ngư liên tục thay đổi chiếu phía trên cây Phù Tang, mà Thường Hi cảm nhận được thực lực của mình dưới sự vận chuyển không ngừng này nâng cao, nâng cao, rất nhanh tăng đến đỉnh Đại La Kim Tiên.
Cuối cùng, sau một lần điên cuồng phóng thích vào bên trong, Thường Hi chạm đến lá chắn kia, lực lượng chí dương cuồn cuộn không dứt cùng bản thể thuần âm kết hợp vào một chỗ, hướng cái chắn kia đánh mạnh vào.
Một cái, hai cái…..
Rốt cục, cái chắn vỡ nát.
Thường Hi đạt Chuẩn Thánh.
Trảm thi lửa sém lông mày, chính là Thường Hi còn chưa chuẩn bị linh bảo để trảm thiện thi.
Lửa sém lông mày: việc vô cùng cấp bách.
Trong ý thức hỗn loạn, Thường Hi theo bản năng chiếm lấy bảo vật vô chủ cường đại nhất xung quanh, bắt đầu luyện hóa.
Mà bảo vật hắ lựa chọn – cây Phù Tang.
Vì thế khi Thường Hi tỉnh lại, trước mặt cậu không hiểu tại sao xuất hiên một nữ tử tuyệt sắc trên bụng hơi hở ra.
Nữ tử kia còn cười dịu dàng với hắn.
“Thiện thi Hi Hòa bái kiến đạo hữu.”
Cái! Gì!
Hi! Hòa!
Thường Hi hoàn toàn khiếp sợ.
—————
Khổng Tước:
Màu lông hoa lệ gần giống Uyên Sồ, tính cao ngạo trời sanh. Từng muốn kết giao với phật, không được, tức giận, Định ước đại chiến dưới chân núi Côn Lôn. Khổng Tước hung mãnh, nuốt Phật, Phật gian nan phá lưng mà ra, giận dữ, nổi sát tâm. Vì mọi người khuyên can: Khổng Tước là đứa con Phượng Hoàng yêu nhất, nếu giết sẽ khiến Phượng hoàng nổi giận, sau bị Phật phong là Phật Mẫu Đại Khổng Tước Minh Vương.
Đại Bằng:
Thuộc tính là ánh sáng, bên ngoài màu vàng óng ánh, dáng như điêu (đại bàng), giương cánh dài 2 trượng. Khi bay cực hạn nhìn như một dạo kim quang xoẹt qua, am hiểu kích đấu (như đấu nhanh, khéo léo, lóe lên) có thể vật lộn với Long.
Đại Bằng, một trong chín đứa con của Uyên Sồ, khả năng bay tưng xứng với Côn Bằng.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
147 chương
677 chương
100 chương