Hồng Hạnh Thổn Thức

Chương 19 : Thời gian dần trôi giống như sự mài mòn của cục tẩy

Tôi thất tình rồi. Mẹ thường trêu rằng trên mặt tôi có chữ. Toi thừa biết bà sẽ nói mặt tôi bị khắc hai chữ: thất tình. Tôi liền nói: "Trò đùa của mẹ nhạt quá!" Chẳng hay cũng chẳng buồn cười. Tôi hiểu, mỗi khi tôi không vui, mẹ cũng sẽ rất buồn. Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tới tâm trạng của mẹ, cho nên cố gắng mỗi ngày ăn ngủ bình thường như không có chuyện gì vậy. Thế nhưng mẹ tôi vẫn nhận ra. Mẹ đúng là người mẹ tốt nhất trên đời, lúc tôi thất tình mẹ không khuyên tôi những điều đại loại như: Con vẫn còn trẻ còn có nhiều cơ hội lựa chọn. Những câu khuyên nhủ này chẳng có tác dụng gì cả. Mẹ tôi chỉ dạy tôi, nếu con cảm thấy xấu hổ trước mọi người thì con hãy xả stress bằng cách tắm, đừng giữ trong lòng. Tôi ngâm mình trong bồn tắm, vùi mặt vào nước, rồi phát hiện ra rằng làm như vật nước mắt sẽ không chảy ra được. Sau đó tôi vặn vọi hoa sen ào ào, như vậy nếu tôi có gào khóc thì cũng chẳng ai nghe thấy. Bước ra khỏi nhà tắm, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi thầm cảm tạ rằng may mà tôi có một người mẹ tâm lý, người đã dạy cho tôi một phương pháp hữu dụng. Lần đầu trong vòng ba ngày tôi có mong muốn đi ra ngoài. Ông trời cũng giúp tôi, lúc này Trùng Khánh cứ mưa phùn liên miên, do vậy nếu chẳng may đi trên đường có gặp phải cảnh vật quen thuộc mà đau lòng rơi lệ thì cũng không bị để ý. Bước ra khỏi cửa, màn mưa găng mờ, bầu trời xám xịt, cái nóng hầm hập liên tiếp mất tuần dường như đã giảm bớt một chút. Dòng người cứ hối hả đi trên đường. Tôi cứ thế bước đi trong dòng người đi lại tấp nập, tôi tự nhận thấy tuy đi chậm nhưng thực ra tôi chẳng để ý đến tới cái gì. Cả thành phố ngập chìm trong mùi bùn đất. Tôi cứ vô định bước len xe, vô tình nói ra địa chỉ tôi đã cố tình cất giữ tận đáy lòng, thế là cô tình lại đi tới nơi khiến lòng càng thêm chua xót. Tôi tiếp tục đi về phía trước. Cái ô lúc này dường như chẳng có tác dụng gì cả, ống quần tôi ướt nhèm, lưng tôi cũng ướt đẫm. Tôi nhìn vào chiếc ghế gỗ, thường ngày có rất nhiều bà cụ nhàn rỗi ngồi hóng gió. Thế nhưng hôm nay nó cũng trơ trọi một mình giữa mưa. Tôi đoán chắc tâm trạng của nó cũng giống tôi lúc này. Tôi đi về phía chiếc ghế rồi ngồi xuống, cũng giống như mấy tháng trước, tôi đã từng ngồi để đón ai đó đi làm về. Thế nhưng cảnh vật trước mắt đã thay đổi rồi. Lúc đó là buổi tối, ánh đèn đường lấp loáng khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, tôi đã lầm tưởng cả thế giới này ngập tràn trong tình yêu, chỉ cần hít thở không khí cũng cảm thấy rất lãng mạn. Còn bây giờ là buổi chiều, cơn mưa mùa hạ mấy tiếng đồng hồ đã rửa sạch đường phố. Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt hiện thực của thế giới. Bản thân nó rất tàn nhẫn, có thể khiến cho một ai đó chỉ cần không cẩn thận có thể bị trượt ngã. Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ trong mưa rồi đưa mắt nhìn tòa cao ốc cách chỗ tôi ngồi khoảng năm mươi mét. Tôi đang nghĩ không biết lúc nào thì mình sẽ ngã từ trên đó xuống? Nếu em rơi từ trên đó xuống anh có buồn không? Liệu anh có rơi lệ vì em không? Nghĩ tới đây đầu tôi bất giác nóng lên, nước mắt đã dâng đầy khóe mắt. Ngồi thêm một lát nữa tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến đau lòng đang vội vã bước xuống từ tòa nhà. Tôi bối rối không biết phải làm gì, cũng không biết nếu giáp mặt sẽ phải xưng hô thế nào đây? Mấy ngày trước tôi đã nói với anh những lời khó nghe như vậy, không biết anh ấy có còn giận tôi nữa hay không...Anh đã tiến đến gần rồi, chỉ còn cách tôi mười mét. Trông anh vẫn đẹp trai như thế, vẫn cứ vội vàng như thế, anh từng nói với tôi là anh không muốn lãng phí thậm chí chỉ một giây. Tôi bắt đầu lo sợ, hơi thở gấp gáp dần, mặt tôi nóng bừng, tôi không biết phải làm sao...khi anh đi ngang qua. Tôi vội vàng lấy ô che người...anh bước qua tôi. Chẳng mấy chốc anh đã biến mất trong màn mưa và dòng người đông đúc. Thời điểm cuối cùng nhìn thấy bóng anh sau chiếc ô, tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi thực sự muốn chạy nhanh lên phía trước rồi nói to với anh rằng đừng rời xe em nữa. Nhưng tôi đã không làm như thế bởi tôi biết anh sẽ không đáp lại tình cảm của tôi, anh đã có vợ rồi mà. Người đàn ông tôi yêu đã có vợ rồi do vậy tôi đã chọn giải pháp im lặng. Mẹ tôi nói đúng, về nhà khóc òa trong nhà tắm có thể sẽ đỡ hơn, hoặc cũng có thể ngày mai tôi sẽ tỉnh ngộ. Ít nhất hiện giờ tôi cũng biết Đinh Tuấn Kiệt đang sống ở một thành phố với tôi, và ít nhất thỉnh thoảng tôi cũng có thể nhìn thấy anh. Tôi biết vợ anh đã dọn lên thành phố cùng anh. cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận mình luôn yêu Đinh Tuấn Kiệt. Mùa hè năm đó, đấy là lần cuối tôi được gặp Đinh Tuấn Kiệt. Ngày tháng cứ trôi qua rất yên ả, nhưng tôi cảm nhận được sự hỗn loạn trong sự yên ả đó. Tôi có cảm giác mỗi ngày không có Đinh Tuấn Kiệt giống như bi kịch trong những bộ phim khiến tôi cảm thấy vô cùng thê thảm. Bố tôi sắp đi Ý. Nghe nói một người bạn của ông ở Ý khi đang leo núi bị lở tuyết. Người nhà của nạn nhân báo cho bố tôi, bố tôi nói ông sẽ sang ngay. " Thời gian dần trôi giống như sự mài mòn của cục tẩy vậy!" Đến tận bây giờ tôi cũng không tin được câu nói này, bố tôi nhận xét tôi còn quá trẻ. " Cả trong..tình yêu hả bố?" Tôi hỏi. Bố tôi cứ lắc lư cái đầu, không hiểu ông đang gật hay đang lắc nữa. " Đó chính là sự bất lực của chúng ta." Ông trả lời. Câu trả lời của bố khiến tôi giật mình. Ngay lập tức tôi nghĩ tới mẹ. Tự dưng tôi thấy tâm trạng nặng nề không thể nói thêm gì nữa. Tới Ý rồi, tôi cũng không muốn hỏi nhiều nữa. ban ngày bố tôi dẫn tôi di thăm quan rất nhiều nơi. Lúc đứng dưới tháp nghiêng Piza nổi tiếng, tôi lại tưởng tượng giá mình cùng với Đinh Tuấn Kiệt ngắm cảnh thì sẽ thế nào nhỉ? Lúc cùng bố xem opera, tôi lại tưởng tượng nếu được ngồi cùng Đinh Tuấn Kiệt sẽ lãng mạn biết bao!...Lúc tỉnh ra tôi nhận thấy mắt mình đã rướm lệ. Buổi tối tôi cùng bố tới nhà bạn ông. Đó là một người phụ nữ Ý. Mười sáu ngày ở đây tâm trạng yên ổn của tôi bị xáo động, bởi cả nụ cười không bình thường của bố tôi với người đàn bà Ý kia. Đến mẹ tôi cũng ít khi nhận được nụ cười như vậy, tôi không muốn quản quá nhiều, cứ coi như không nhìn thấy. Đột nhiên tôi muốn cười to, giễu cợt cái sự đời, giễu cợt tất cả, kể cả tình yêu tôi đã tin tưởng. Bỗng bố tôi hỏi: "Tiểu Nê à, con có thấy chỉ cần hít thở không khí ở đây, con có thể nhảy cao hơn trước đây đúng không?" Tôi chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu, mặc nhiên thừa nhận sự vui mừng quá mức của ông. Buổi tối ở phòng ngủ tầng trên, tôi nghe thấy bố đang đánh đàn cho người phụ nữ kia nghe, tôi còn nghe thấy tiếng xèo xèo của thịt nướng, chốc chốc mẹ tôi lại dặn dò trong điện thoai: " Bố con già rồi, con nhớ phải chăm sóc sức khỏe cho bố đấy nhá!" Tôi nhận thấy dường như ông đang rất vui. Cuối cùng, tôi lại thấy nhớ Đinh Tuấn Kiệt. Mỗi lần nhớ Đinh Tuấn Kiệt tôi lại nhắc nhở mình: " Thời gian dần trôi giống như sự mài mòn của cục tẩy, rồi mọi thứ sẽ phôi pha theo thời gian thôi." Tôi nhìn bố ở tầng dưới, ông đang cười với người phụ nữ kia. Nếu niềm vui được thể hiện qua nụ cười , vậy thì lúc này ông đang rất hạnh phúc, bởi ông đang cười rất vui vẻ. Tôi nên chê trách niềm hạnh phúc của bố khi không có mẹ ở bên hay nên học tập sự vui vẻ của ông đây? Tôi không thể vui được vì không có Đinh Tuấn Kiệt ở bên. Hai tháng trôi qua, thời gian dần trôi giống như sự mài mòn của cục tẩy đã giúp tôi quên được phần nào, cũng có thể là đã giúp tôi xóa nhòa người tình trong mộng, trong ký ức của tôi. Tôi đã trở về Trùng Khánh. Dừng trong sân bay, tôi cảm nhận thời gian hai tháng thật nhanh. Tôi đang tìm lại giọt lệ của tôi đã từng rơi hai tháng trước ở đây, nhưng tôi không muốn quá dễ dàng tìm lại được tình yêu mới quên đi, có lẽ giờ này nó đang phiêu dạt trong không trung cũng nên. Tôi cười với bố rồi nói: " Dường như cục tẩy không xóa được gì rồi bố ạ."