Hồng Hạnh Thổn Thức

Chương 17 : Tôi đang cầm trên tay sự trinh trắng

Đinh Tuấn Kiệt cắt miếng vải của tấm drap, trên nền vải xanh tím, vết máu thẫm màu cứ choán lấy sự chú ý của anh. Tự dưng anh cảm thấy mình rất oan uổng, anh chẳng biết gì về chuyện tối qua, anh không nhớ nổi tối qua mình đã làm gì, liệu vết máu đó có phải là giả không? Tâm trạng bị tổn thương lúc đó của Tiểu Nê có phải là ngụy tạo không? " Vệt " hồng hoa" trên tay đủ để làm dấu ấn khiến anh phải tự trách mình, nó là vật chứng có thể khiến anh trở thành kẻ tội đồ muôn đời. Thực ra chưa bao giờ Đinh Tuấn Kiệt có ý định phản bội vợ, anh cũng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương cô bé ngây thơ, trong trắng Lâm Tiểu Nê. Chỉ là một phút anh không làm chủ được bản thân, nhưng anh cũng không thể để cho vợ anh sống ở thị trấn nhỏ mãi được. Anh cũng rất sợ nếu lại phải tiếp tục sống nghèo khổ với người thân như trước. Anh chỉ muốn tìm được một công việc có thể phát huy thực lực của mình. Thế nhưng khi bước vào trường đời anh mới nhận thấy đó chỉ là điều không tưởng. Có bao nhiêu con thiên lý mã có thể bất chợt được Bá Nhạc phát hiện? Có bao nhiêu người giống như Đinh Tuấn Kiệt tuấn tú của chúng ta có thể có được một không gian phát triển rộng rãi để mặc sức phát huy tài năng của mình? Có nhiêu người cần cù, chịu khó làm việc đã được lãnh đạo cất nhắc? Vậy là Đinh Tuấn Kiệt đã sai rồi, ít nhất anh chàng đã phản bội lại lời dạy của người lớn khi anh còn nhỏ: Người có thể nghèo nhưng chí không nghèo. Anh đã nghèo, nghèo gần hết một phần tư cuộc đời. Chính lúc anh cảm thấy có lẽ cả đời này anh sẽ phải cam chịu kiếp nghèo thì ông Lâm Quốc Quần xuất hiện. Ông có thể biến tâm nguyện bay cao bay xa của anh thành sự thật. Thế là anh liền trèo lên đảo vàng này, và anh đã phải chấp nhận làm nghèo đi sự kiêu ngạo đã ngấm vào máu thịt mình. Anh đã chịu khuất phục một đại gia. Anh chấp nhận làm con trai của họ. Anh có thể đắc ý, có thể tự hào trước mọi ánh mắt có thể là khinh thường, có thể là ngưỡng mộ và cũng có thể là kính phục của người đời. Lúc đó anh thậm chí đã cho rằng họ của mình là họ Lâm. Nhà họ Lâm kén rể, họ đã nhắm anh, Đinh Tuấn Kiệt thầm nghĩ rằng tại sao mình lại có thể không màng đến một đời vinh hoa phú quý như thế, thế là anh tìm cách tiếp cận Lâm Tiểu Nê. Anh buộc phải chôn chặt người vợ tần tảo của mình tại vùng đất xa xôi kia. Mọi cảm giác tội lỗi đều đã bị hào quang của vàng bạc, của cải nhà họ Lâm chôn vùi, dường như không còn gì quan trọng hơn nữa. Lúc đó Đinh Tuấn Kiệt thấy nhà họ Lâm đối xử tốt với anh là điều đương nhiên bởi anh đã cứu con gái rượu của họ, anh cho rằng nhà họ Lâm làm vậy chỉ để báo đáp ân cứu mạng mà thôi. Chính thời điểm Đinh Tuấn Kiệt dường như có thể dùng thân phận con rể nhà họ Lâm để ra oai thì một câu nói của bà Lân càng khiến anh cảm thấy địa vị của mình thêm vững chắc. Bà Lâm nói: " Tuấn Kiệt à, mẹ thực sự muốn con trở thành con rể của mẹ. Nhưng nếu hai đứa không thành, thì con cũng suốt đời là con trai ruột của mẹ." Lúc đó Đinh Tuấn Kiệt cảm động suýt khóc. Tôi chỉ coi bà là nấc thang để tôi tiến thân, bà lại coi tôi là bảo bối của mình. Câu nói xuất phát tự đáy lòng của mẹ nuôi đánh thức lương tri Đinh Tuấn Kiệt. Anh tự hỏi mình lẽ nào anh lại dùng hai chữ " lợi dụng" để báo đáp ân tình nhà họ Lâm đã dành cho anh. Thế là từ đó Đinh Tuấn Kiệt đã toàn tâm toàn ý hướng về nhà họ Lâm, coi họ chính là người thân của mình. Đối với cô bé ngây thơ, trong sáng Tiểu Nê, anh chỉ có cách xin lỗi cô, duyên phận cả đời giữa cô và anh chỉ có thể là anh em mà thôi. Đinh Tuấn Kiệt đã quyết sẽ tìm thời điểm thích hợp để kể cho mẹ nuôi và Tiểu Nê nghe mình đã kết hôn rồi, và người vợ hiền thảo ở nơi xa xôi kia đang chờ anh đón lên thành phố hưởng phúc. Thế nhưng, tận đáy lòng anh vẫn lo sợ một khi sự việc đã sáng tỏ mình sẽ phải did khỏi công ty, vậy thì cơ nghiệp anh đã gây dựng mấy năm nay sẽ biến thành bong bóng ư? Nên đã mấy lần anh định nói nhưng lại thôi. Thực ra chưa bao giờ Tiểu Nê nói thích anh, nếu anh mạo muội thừa nhận " Anh đã có người thương rồi, em đừng thích anh nữa" thì anh sẽ bị người ta chê cười là kẻ đa tình tưởng bở mất. Rất nhiều lần chỉ có hai người với nhau nhưng anh vẫn không nói ra được, thực ra lúc đó anh đã phải đấu tranh tinh thần bởi thực sự anh không muốn lừa dối cô. Do vậy bạn đọc cũng nhận thấy lúc Đinh Tuấn Kiệt vẫn chưa có cơ hội để thừa nhận mọi việc thì bất ngờ đã xảy ra chuyện. Khi Lâm Tiểu Nê đang ở trong nhà anh, cô lấy thân phận nữ chủ nhân để độc chiếm phòng ngủ chính của căn nhà, Đinh Tuấn Kiệt đã không thể kìm lâu hơn được nữa, anh đã nói thật với cô. Anh còn giả vờ rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh đã không thể tưởng nổi tối qua anh đã làm một việc không thể tha thứ được. Hiện giờ anh đang cầm trên tay sự trong trắng của "em gái". Đinh Tuấn Kiệt đã nghĩ tới việc bỏ đi tới một thành phố khác, một chân trời mới. Nếu anh làm được như thế coi như chưa xảy ra chuyên gì, bắt đầu mọi thứ từ đầu. Anh giấu miếng vải vào tận sâu trong tủ quần áo cẩn thận như giấu đi tình yêu của mình vậy. Mối tình thê thảm nhất trên đời chính alf việc đã lập gia đình với người phụ nữ khong yêu. Tạm biệt Tiểu Nê, có lẽ cả đời này anh em mình sẽ không gặp được nhau nữa. Chỉ còn ba ngày nữa vợ anh, Gia Nam sẽ tới Trùng Khánh. Giống như một đứa trẻ đã trót mắc lỗi, Đinh Tuấn Kiệt không biết phải làm sao nữa, tâm trạng hoảng loạng, dường như anh cũng chẳng còn tâm trí nào để đón vợ. Thực ra anh và vợ đã chờ ngày này ba năm rồi, sự quyết tâm xưa đã bị bóng dáng đau khổ của Tiểu Nê xóa nhòa. Đinh Tuấn Kiệt tính rằng sau khi biết được Tiểu Nê an toàn về nhà, thì anh sẽ chọn giải pháp mất tích. Anh sẽ bán căn nhà này rồi dẫn vợ sang một thành phố khác. Người xa rồi, không gặp nhau nữa liệu có đồng nghĩa với chưa từng xảy ra chuyên gì, mối tình lúc nồng thắm lúc lại mờ nhạt này...cứ nghĩ tới cảnh về sau sẽ không được gặp lại Tiểu Nê, Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy lòng quặn đau. Tiểu Nê xông ra ngoài, không tài nào gọi được điện thoại. Đinh Tuấn Kiệt đoán chắc Tiểu Nê sẽ về nhà kể cho mẹ nghe. Vậy thì mẹ nuôi nhất định sẽ gọi điện hỏi rõ quá khứ của mình. Thế là anh nằm dài trên ghế sofa như đang chờ phán quyết vậy. Đúng như anh dự đoán, khoảng 3h chiều mẹ nuôi gọi điện tới. Bà bình tĩnh hỏi thẳng anh khi nào mới đưa Tiểu Nê về nhà. Đinh Tuấn Kiệt liền nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vì cách đây sáu tiếng Tiểu Nê đã ra khỏi nhà anh rồi. Nhưng anh không muốn để mẹ nuôi lo lắng nên định thần lại một chút rồi nói dối: " Mẹ à, tối con sẽ đưa Tiểu Nê về nhà, hiện giờ bọn con đang mua đồ tại siêu thị." "Được rồi, vậy các con cứ chơi cho thoải mái đi! Tuấn Kiệt à, Tiểu Nê là đứa trẻ được bố mẹ chiều chuộng quá sinh hư, do vậy cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì con cũng nên nhường nó một chút. Chỉ có nhường nhịn và thông cảm mới có thể sống yên ổn được con ạ, biết không con?" Bà Lâm khuyên nhủ. Lúc này Đinh Tuấn Kiệt sợ nghe nhất là những lời giáo huấn của bậc phụ huynh, anh cứ ậm ừ cho xong chuyện. Bà Lâm lại hỏi tối hai đứa có về ăn cơm không, Đinh Tuấn Kiệt trả lời họ định ăn ở ngoài rồi vội vàng cúp mát. Mẹ nuôi dặn dò phải cố sống hòa thuận với nhau, lại dặn tối là phải về "nhà" đấy ! Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy mình đúng là một thằng khốn nạn. Anh biết Tiểu Nê là người vừa nhỏ mọn, lại hay bị kích động, vừa kiêu ngạo lại rất bướng bỉnh. Anh nhớ tối qua Tiểu Nê còn rất hạnh phúc bày trí đồ đạc, cố gắng hết sức để nhớ xem trong nhà cần có những vật dụng gì sau đó ghi ghi chép chép vào sổ, lại khoe đó là kinh nghiệm mua được đủ đồ trong siêu thị. Vậy mà hôm nay anh đột ngột thừa nhận với cô là anh đã có vợ, cũng chính là thừa nhận ngôi nhà này không thể tiếp nhận nữ chủ nhân thứ hai...Vậy theo suy nghĩ, hành động trước kia của Tiểu Nê, và sự tác động mạnh mẽ sau khi biết được sự thật... Đinh Tuấn Kiệt bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao anh lại không ngờ trước tình huống xảy ra khi nói ra việc đó, là một người con gái, cô ấy sẽ cảm thấy nhục nhã thế nào? Lúc này anh mới thấm thía khi Tiểu Nê tát anh một cái như trời giáng, bản thân cái tát đã bao gồm cả sự đau xót và sự xấu hổ nhục nhã! Đối với cô công chúa cao ngạo như Lâm Tiểu Nê, lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, đã vỡ vụn. Đinh Tuấn Kiệt lại tiếp tục gọi cho Tiểu Nê, nhưng vẫn không có ai nghe. Anh đoán chắc Tiểu Nê biết có người gọi nhưng không nghe mà thôi. Không nản chí anh tiếp tục gọi...tắt máy rồi. Căn cứ vào hành động trước đây của cô mỗi khi tức giân, Đinh Tuấn Kiệt buồn bã phán đoán xem Tiểu Nê sẽ làm gì. Trước đây khi Tiểu Nê giận cô thường xị mặt rồi buông ra những câu khiến người khác dở khóc dở cười, đại loại như: " Em giận thật rồi mau tới dỗ em đi!" Nhưng bây giờ anh cũng không biết cô đang ở đâu. Có lẽ nào Tiểu Nê lại nghĩ quẩn...Đinh Tuấn Kiệt buông người xuống sofa bắt đầu nghĩ lung tung. Nghĩ ngợi một lát anh sợ hãi toát mồ hôi hột, thế là anh chàng nhảy phắt ra khỏi sofa, khoác áo rồi lao ra khỏi nhà.