Hồng Hạnh Thổn Thức

Chương 10 : Nguồn cơn câu chuyện

Tối qua khi vừa tìm được Tiểu Nê, Tuấn Kiệt đã ngay lập tức gọi điện báo để chủ tịch yên tâm. Nghe họ rối rít cảm ơn trong điện thoại Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy bối rối vô cùng. Anh nhận thấy mình đâu có làm được gì to tát. Tới sáng ngày hôm sau, khi bầu trời còn đang chìm trong làn sương đêm dày đặc và giấc mơ đẹp của Tuấn Kiệt vẫn chưa có hồi kết thì anh cảm thấy tai mình rất ngứa, đồng thời anh còn nghe thấy tiếng cười bụm miệng: "hì...hì.." Mở mắt ra nhìn thì đã thấy đôi mắt tinh ngịch trên khuôn mặt bị che hết nửa của Tiểu Nê đang đắc ý nhìn anh cười. Đôi mắt Tiểu Nê rất có hồn, rất trong sáng và đặc biệt ngây thơ. Cái miệng nhỏ xinh, mọng đỏ giống như trái táo đỏ thấm đẫm mật ong, khi cười lại lộ hàm răng trắng đều. Trông Tiểu Nê lúc sáng sớm tươi tắn hệt như trái nho pha lê vừa được hái xuống ở Thiên Sơn Tân Cương Trung Quốc. Cô ra lệnh: " Mau dậy đi! Đồ lười biếng! Em sẽ thay mặt trăng trừng phạt anh" Nói rồi cô lấy hạt dưa gãi trên tai Tiểu Nê khiến anh buồn không chịu nổi cứ một mực xin được tha mạng. Lúc này Lâm Tiểu Nê đang mặc chiếc áo phông màu trắng của Tiểu Nê, do cô quá bé nên trông cô lúc này giống như đang trùm lên người chiếc màn vậy. Thêm vào đó là mái tóc rối bù khiến Tiểu Nê giống như một con khỉ con. Đinh Tuấn Kiệt thực sự khâm phục sức sống mãnh liệt của Tiểu Nê, cuối cùng anh cũng bị cô ép phải dậy. Thay quần áo xong, Đinh Tuấn Kiệt đi sang phòng bên thì đã thấy Tiểu Nê đang dán mắt vào bể cá cảnh của anh. " Những con cá của anh trông...trông..." Cô đang tìm tính từ thích hợp để khen," trông hay thật đấy!" Vừa ngắm cá Tiểu Nê lại vừa tinh nghịch nhìn Đinh Tuấn Kiệt. Đinh Tuấn Kiệt cười hỏi lại: " Đẹp không?" Nhận thấy có người biết thưởng thức Đinh Tuấn Kiệt bắt chuyện tiếp: "hì hì..đẹp thật! Đó là những nàng tiên cá của anh đấy!" " Này, em đã ngắm chung rất lâu rồi vậy mà vẫn chưa nhận ra đó là loại cá gì, chúng là loại cá quý hiếm à?" " Không phải là loại quý hiếm, đó là cá chim nước ngọt" Lâm Tiểu Nê lườm Tuấn Kiệt một cái bằng đôi mắt đen láy. Ngoài sở thích chính là nuôi cá ra Đinh Tuấn Kiệt còn thích trồng cây, anh đang trồng một cụm xương rồng to. Tiểu Nê cẩn thận bẻ một cái gai của cây xương rồng, cô cứ khua đi khua lại trong tay rồi tưởng tượng: " Nếu dùng cành xương rồng anh đang trồng xuyên vào miệng cá anh đang nuôi...say đó hơ hơ trên lửa như vậy sẽ thơm lắm đấy!" Đinh Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn cô bé đang chìm đắm trong mơ tưởng rồi gõ gõ một cái rõ đau vào trán cô: " Đừng có ở đấy mà tưởng bở." Tại góc quặt tầng dưới công tu, Tiểu Nê đã khiến Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy một điều thật giản dị: " Vào lúc mặt trời mới le lói vào buối sáng mà được thưởng thức một bát tào phớ với quẩy nóng cũng có thể coi là một chuyện rất hạnh phúc." Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy thiên kim tiểu thư này cũng dễ tính, tự nhiên anh như bị nhiễm sự yêu đời của cô, anh bắt đầu giống cô, cứ cười nói vui vẻ mà chẳng có lý do chính đáng nào cả. Đinh Tuấn Kiệt không nói nhiều nữa, anh trìu mến nhìn Tiểu Nê đang ngậm quẩy trong mồm nhưng vẫn ba hoa chích chòe. Cô cứ khua tay múa chân không ngừng giống như con cá mới dính câu cứ quẫy tứ tung, lúc này Tuấn Kiệt lại nhớ tới bộ dạng thảm hại như con mèo đang thoi thóp của cô tối qua khi anh nhìn thấy, khiến anh không nhịn được cười. Tiểu Nê sững người một lát, cô quay mặt lại giả vờ ăn bánh bao rồi đỏ mặt lí nhí như người nhận lỗi: " Cười cái gì mà cười, cười đã xấu thế lại còn xuất hiện cái lúm đồng tiền đáng ghét kia nữa, anh có phải đàn ông không đấy?" Ăn sáng xong họ tiến về phía nhà họ Lâm. Khi đã tới trước cổng nhà họ Lâm, họ mới nhận ra cả nhà đang tụ tập ngoài cửa đón cô tiểu thư trở về. Dường như đã nhận thấy lỗi của mình nên Tiểu Nê xấu hổ núp sau lưng Tuấn Kiệt không dám ló mặt ra. " Thưa Chủ tịch, tôi đã mang tiểu thư về rồi." Đinh Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói với ông Lâm Quốc Quần vừa đẩy cô nàng quý phái đang nấp sau lưng anh. " Tiểu Nê, Tiểu Nê à, con gái bé bỏng của mẹ, con đã đi đâu thế?" Bà Lâm vừa nhìn thấy con gái đã xúc động khóc, mọi sự lo lắng, nỗi hoảng loạn, sự tự trác rồi hối hận ban tối bỗng ập tới khiến bà vội vã chạy về phía con gái rồi kéo mạnh con vào lòng:" Con đã làm mẹ sợ hết hồn đấy, con biết không?" Nói rồi nước mắt cứ lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt bà. Bà cứ luôn mồm gọi: " Con gái rượu của mẹ!" Tiểu Nê cũng khó khăn nặn ra hai giọt nước mắt, tranh thủ lúc làm nũng với mẹ cô liền đưa điều kiện bắt ông bà từ nay về sau không được ép cô làm bác sĩ. Bà Lâm đã bị con gái dọa một phen hết hồn không còn kiên định như trước, trong lòng bà chỉ có một mong ước duy nhất là con gái bà luôn được bình yên còn những cái khác không còn quan trọng nữa, do vậy bà nhận lời luôn. Cô gái đáo để đã đạt được mục đích liền quay lại đưa mắt nhìn Tuấn Kiệt biểu lộ sự cảm ơn. Ông Lâm Quốc Quần tìm được con gái cứ nắm tay Tuấn Kiệt cảm ơn, trong lòng ông càng thêm quý mến chàng trai này. Cảm xúc dâng tràn trên khuôn mặt từng trải của ông, đến thời điểm này ông quá xúc động không biết phải nói gì nữa. Cuối cùng thì thím Trương cũng lên tiếng:" Lạnh thế này sao mọi người cứ đứng ở đây? mau vào nhà uống tách trà cho ấm người đi!" Câu nói này thức tỉnh mọi người, họ vây quanh Tiểu Nê rồi vui vẻ vào nhà. Thím Trương nhanh nhảu pha bốn tách trà, Tuấn Kiệt lễ phép đứng dậy cảm ơn. Sau đó thím Trương đi nấy cơm, Tuấn Kiệt ở lại uống trà và tiếp chuyện vợ chồng ông Lâm. Bà Lâm là người nhân hậy, giàu tình cảm, bà thực sự rất quý mến chàng trai chất phác, hiền lành đang ngồi trước mặt. Lý do đơn giản là vì Đinh Tuấn Kiệt cũng trạc tuổi đứa con trai yểu mệnh của ông bà, hơn nữa anh chàng lại là ân nhận cứu mạng cô con gái rượu của họ. Tình cảm của con người đúng là thứ phức tạp và khó biểu đạt vô cùng! Đối mặt với người phụ nữ nhân hậu này,m Đinh Tuấn Kiệt chỉ biết thành thật trả lời mọi câu hỏi bà đưa ra, dáng vẻ chân thật của anh càng khiến bà thêm phần quý mến. Ông Lâm Quốc Quần ngồi cạnh vợ không nói cũng chẳng cười, thực ra ông đang chăm chú quan sát xem Đinh Tuấn Kiệt có phải là người chân thật như cách anh biểu hiện không. Công ty đang lúc cần người, ông đang cân nhắc để Đinh Tuấn Kiệt có cơ hội phát huy tối nhất các ưu điểm của anh như đầu óc nhạy bén, kỹ thuật, tư tưởng, tính cẩn thận, tỉ mỉ cho sự phát triển của công ty. Đó đương nhiên cũng là thói ích kỉ dễ hiểu ở những đại gia như ông, Nếu được thay đổi thân phận làm bậc phụ huynh, ông cũng rất yên tâm để con gái đi lại với chàng trai hiền lành, chất phác, không tham lam tính toán này. Những ưu điểm vốn có ở anh giờ đã không còn nhiều trong lớp thanh niên hiện đại. Ông nghĩ thầm nhất định anh sẽ có tác dụng giáo dục tốt với Tiểu Nê, bởi gần đèn thì rạng mà. Lâm Tiểu Nê lúc này giống như một con rối cứ chạy ngược chạy xuôi lấy hết những bảo bối quý hiếm đã được mình cất giữ từ lâu ra khoe với Tuấn Kiệt. Thế nhưng những thứ đó chỉ là vòng tay, nhẫn... của con gái. Đương nhiên Đinh Tuấn Kiệt chẳng hứng thú gì với những thứ này nhưng anh cũng lịch sự khen vài câu khiến cô nàng càng khoái chí lại hăng hái chạy vào phòng lôi một đống đồ ra nữa, cô nàng vui mừng đến mức mặt đỏ tưng bừng. Ông Lâm chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán nhìn cô con gái vô tư, quá đỗi ngây thơ của mình. Căn nhà của ông được trang trí rất đẹp, sang trong, nhưng không quá xa hoa, rất trang nhã nhưng không đơn điệu. Lúc này không ai còn tâm trí nào để ý đến chiếc ti vi 56 inch đang bật nữa, chỉ có ông Lâm đang tỏ vẻ như không có chuyện gì thỉnh thoảng lại liếc mắt giả vời tập trung xem. Đúng 12h thím Trương gọi to: " Cả nhà ăn cơm thôi!" Bà Lâm thân mật kéo tay Đinh Tuấn Kiệt khẽ gọi: " Con ngoan, ngồi cạnh dì, dì gắp thức ăn cho." Lúc này Lâm Tiểu Nê đã thay bộ quần áo khác hớn hở bước vào phòng ăn. Cô đang mặc bộ váy dài màu trắng đục có thêu ngọc trai đen, trên khoác một chiếc gi lê màu hoàng yến, tóc vấn cao lộ khuôn mặt xinh xắn. Nhìn cách ăn mặc của cô thật sang trọng và quý phái nhưng vẫn không kém phần nữ tính dịu dàng. Điểm xuyết trên chiếc cổ trắng ngần là chuỗi vòng ngọc trai trắng, màu trắng của chuỗi hạt kết hợp hoàn hảo với kiểu tóc đài các khiến nước da mịn màng của Tiểu Nê càng thêm đẹp. Nói chung Đinh Tuấn Kiệt không hiểu lắm về phụ nữ nhưng anh không thể ngờ rằng cô gái vui vẻ, hoạt bát Lâm Tiểu Nê khi được trang điểm cũng biến thành người sang trọng , ôn hòa tới vậy. Vẻ đẹp của cô lúc này cũng giống như hình ảnh mặt trăng ngời sáng vừa dịu dàng vừa thuần khiết, lại vừa thần thánh như bầu trời đêm mồng một vậy. Điều khiến Đinh Tuấn Kiệt ngạc nhiên nhất chính là khi bình thường nhìn Lâm Tiểu Nê ăn mặc không cầu kỳ cho lắm trông cô cũng không có gì nổi bật chỉ thấy cô đáng yêu mà thôi, nhưng đến giờ anh mới phát hiện ra Tiểu Nê có một thân hình chuẩn đến thế. Chiếc váy vừa khít hoàn hảo ôm sát người Tiểu Nê khiến anh ngạc nhiên thốt lên: " Tạo hóa thật kỳ diệu biết bao!" Khuôn ngực đầy đặn, đôi cánh tay thon gọn khiến anh không biết dùng từ nào miêu tả cho được. Ánh mắt ngỡ ngàng của Đinh Tuấn Kiệt vô tình dừng lại trước nụ cười bẽn lẽn của cô càng khiến anh cảm thấy không yên tâm một cách khó hiểu. Tay nghề nấu nướng của thím Trương rất cừ, một mình thím nấu mọi món ăn, tuy không phải thuộc loại sơn hào hải vị nhưng rất thơm ngọn. Hai đĩa rau, rau cải thìa và đậu vừa xanh lại vừa thơm, món mặn thì có cua hấp cách thủy, ngó sen xào thịt nạc, sườn chua ngọt, thịt gà thái hạt lựu xào ớt, ngoài ra còn có một bát canh gà mái hấp cách thủy. Vừa mở vung ra, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi .Trên mặt bát canh còn sóng sánh ánh vàng mỡ gà. Thật là vừa đẹp mắt lại vừa thơm ngon khiến người ta thèm rõ dãi. Đinh Tuấn Kiệt hằng ngày chỉ biết ăn cơm hộp chống đói, hôm nay lại được thưởng thức một bữa thịnh soạn bất giác đói cồn cào. Gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng anh cứ khen nức nở khiến thím Trương nở mày nở mặt, cười mãi không thôi. Đinh Tuấn Kiệt cũng không khách sáo, bà Lâm gắp cho cái gì anh liền ăn ngay, ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn vậy, chẳng mấy chốc anh chàng đã chén xong hai bát cơm đầy. Đinh Tuấn Kiệt là người ăn khỏe, bà Lâm đương nhiên cảm thấy rất vui. Khi nhìn chàng trai trẻ này tình mẫu tử lại trỗi dậy trong bà, bà trìu mến nhìn anh, dồn hết yêu thương vào ánh mắt. Bà vừa luôn miệng nhắc anh chàng ăn nữa vừa cẩn thận rút xương trong miếng sườn ra rồi gắp miếng thịt thơm mềm vào bát Đinh Tuấn Kiệt. Đinh Tuấn Kiệt ngượng ngùng nhắc bà cũng nên ăn một chít. Bà Lâm cười hiền hậu rồi lại gắp đầy một đũa thịt cho Tuấn Kiệt như muốn nói: " Cô không đói lắm, cháu cứ ăn tự nhiên." Đinh Tuấn Kiệt cô đơn từ nhỏ, chưa bao giờ được tiếp đón nồng hậu đến thế này nên cứ cảm động, rơm rớm nước mắt, cứ luôn miệng nhắc đi nhắc lại : Cô thật tốt, cô thật là người tốt." Sự thiên vị vô cớ của bà Lâm đối với Đinh Tuấn Kiệt khiến Tiểu Nê không khỏi đố kị, cô cứ lẩm bẩm: " Anh ta đâu có phải là con trai ruột của mẹ." Lúc này bà đưa mắt nhìn ông Lâm, ông hiểu bà đang nghĩ gì, tuy Đinh Tuấn Kiệt không phải là con đẻ nhưng còn rất nhiều cách khiến họ có thể có quan hệ thân thiết khác mà. Ông biết ngay từ đầu vợ ông đã có cảm tình với chàng trai trẻ này, lần này lại là ân nhân cứu mạng con gái rượu của ông bà, không chừng mấy lần gắp thức ăn cho Tuấn Kiệt lại được bà tưởng tượng là gắp thức ăn cho con rể tương lai cũng nên. Ông Lâm cũng rất ưng ý chàng trai trẻ này, ông mượn vài ly rượu để bắt đầu vào ý chính: " Không phải là con đẻ nhưng có thể làm con nuôi được mà." Bà Lâm liền ủng hộ, bà thừa nhận cũng có ý định này. Đinh Tuấn Kiệt còn chưa hiểu rõ vấn đề, tới lúc anh tỉnh táo trở lại mới nhận ra đây chính là một cơ hội tốt, nhưng dù gì cũng phải thoái thác với lý do thân phận mình không xứng làm con nuôi ông bà. Sau đó anh chàng không từ chối nữa, không chút do dự, rất tỉnh táo quỳ xuống sàn nhà. Một tiếng " Mẹ nuôi" cất lên rất tình cảm khiến bà Lâm - con người đa cảm - cảm động rơi nước mắt. Một tiếng " Cha nuôi" cất lên dứt khoát khiến ông Lâm sung dướng thốt lên: " Nhà họ Lâm đã có con trai rồi." Lâm Tiểu Nê chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cô đang thắc mắc tại sao cái thằng cha nhà quê một cục Đinh Tuấn Kiệt lại có thể trở thành anh trai nuôi của cô kia chứ? Cô nàng ấm ức chẳng tìm ra nguyên nhân gì ngăn chặn sự việc này nữa. Tối ngày hôm đó, Đinh Tuấn Kiệt không còn ấn tượng gì về những chuyện sau đó nữa, anh chỉ còn nhớ được là lúc có người dìu anh đi ngủ thì ông bố nuôi Lâm Quốc Quần đã đổ gục từ lâu. Ngày hôm sau, một ngày ngập tràn ánh nắng vốn rất hiếm hoi trong mùa đông rét buốt ở Trùng Khánh. Ánh nắng chiếu vào trong từ chỗ chiếc rèm cửa màu hoàng yến vén lên, Đinh Tuấn Kiệt khoan khoái nheo mắt nhìn. Anh phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng không quen thuộc chút nào, tuy rất lại nhưng lại thân thiết, không ai lại có thể phản cảm đối với các vật dụng vô cùng sang trong ở đây. Đối với Đinh Tuấn Kiệt mà nói nơi đây đúng là chốn thiên đường mà hồi nhỏ cho dù trí tưởng tượng của anh có phong phú đến mấy cũng chẳng thể nghĩ ra. Anh có cảm tưởng mình đang bay bổng trên đại dương mênh mông, thân thể anh lắc lư không ngừng, anh đang được gối đầu trên chiếc gối mây trắng xóa… Sự thỏa mãn lúc này khiến anh chàng nhà quê ra tỉnh như Đinh Tuấn Kiệt bị chấn động thực sự. Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận đựoc ma lực quyến rũ của đồng tiền. Bỗng nhiên anh có cảm giác mình đã bước vào được cánh cửa dẫn tới kho báu, trên cánh cửa khắc mấy chữ vàng: Phiêu diêu dục tiên. Đúnglúc Đinh Tuấn Kiệt đang do dự không biết phải làm gì thì điều ngạc nhiênl ại một lần nữa, diễn ra ngay trước mắt anh chàng may mắn Đinh Tuấn Kiệt. Thẻ lương ngân hàng tháng của anh vô duyên vô cớ lại có thêm một khoản tiền lớn là 10 vạn tệ. Khoản tiền này vô tình lại khiến anh hồi tưởng lại nỗi sợ bị đói khi còn nhỏ, cảm giác bi thảm khi toàn thân đau đớn vẫn là nỗi ám ảnh của anh. Bỗng anh nhớ tới người vợ vất vả cả đời của mình, trên đôi tay vợ anh chi chít vết nứt nẻ vì lạnh, ai đi mua kem chống nẻ với giá 3 tệ cho cô ấy đây? Anh lại nhớ tới chiếc chăn đơn rách lỗ chỗ của người ông ốm liệt giường hơn 20 năm nay. Ai có thể mua cho ông một chiếc nệm mây bồng bềnh êm dịu như dưới người anh lúc này. Vất vả đèn sách đã mười mấy năm, cố gắng vất vả bôn ba tại công ty này đã gần ba năm cũng không dễ chịu bằng việc nhặt một con mèo về cho nhà họ Lâm. Và số tiền 10 vạn tệ giống như một con ma vô hình khiến Đinh Tuấn Kiệt cứ dấn thân mình vào trong, Anh tự nhủ với mình khoản tiền đó chẳng qua chỉ là sự báo đáp đối với người nhà, sự hậu tạ đối với ân nhân mà thôi. Nhưng anh không thể biết được trong đó còn có vô số tiền của, còn có vinh hoa phú quý và trong đó còn có cả những nguồn cơn của sự tính toán nữa... Nguồn cơn đó không ai đặt tên cho, bạn đọc có thể gọi đó là lòng tham.