Hồng anh ký

Chương 23 : Ngồi tù

Dịch giả: Tà Dương Số Khổ A Phi bị dẫn đi rất nhanh, bỏ qua thời khắc luận võ cao trào nhất. Hắn vô cùng chán nản, đợi đến khi hồi phục tinh thần thì đã bị mang đến địa phương gọi là Nha môn. Chẳng qua cái Nha môn này hơi kỳ lạ, khác hoàn toàn mới những gì A Phi từng tưởng tượng. Sảnh đường rộng rãi, hai bên có một dàn Bộ khoái, nhưng cái này cũng chỉ là bình thường. Mấu chốt là hai bên tường viết một hàng chứ, A Phi nhìn qua mà thấy choáng. Bên trái là "Thẳng thắn sẽ khoan hồng", bên phải là "Kháng cự sẽ nghiêm trị", ở giữa có một dấu hiệu to lớn, viết là "110". Một người giống như là quan huyện đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có bắt cứ một chút tình cảm gì. - Người chơi Số Khổ A Phi, lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn trong thành mà phá nhà trộm cắp tài vật... - Đại nhân, đây là Nha môn sao? A Phi sử dụng quyền hạn của người chơi,chất vấn cái địa phương nhìn như là Hắc Ngục này. Tất nhiên người chơi cũng có quyền khiếu nại, không thể mặc cho hệ thống muốn làm gì thì làm. - Đây là Nha môn trong trò chơi. Lúc mới bắt đầu trò chơi thì dùng phương thức cổ đại để thẩm vấn, nhưng phần lớn người chơi đều chống đối, không tôn trọng bản quan. Việc này dẫn đến việc phạm tội không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng có xu thế ra tăng. Sau đó mới quyết định chỉnh sửa, đem một số điểm đặc thù ở cục cảnh sát tiến vào. Theo thống kê không chính thức, chín thành người chơi nhìn thấy dấu hiệu này, tim đều đập nhanh, không dám ngoan cố chống đối. Không khí trong trò chơi cũng nhất thời được thanh bình. Ngươi còn nghi vấn gì nữa không? Đại lão gia lạnh lùng nói. -... Không A Phi tuyệt đối không dám có bất kỳ ý tứ nghi vấn gì. Tim hắn hiện tại cũng đang đập nhanh, không dám nhìn hai hàng chữ kia. - Người chơi Số Khổ A Phi, lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn trong thành, phá phòng để trộm cắp, qua kiểm chứng là thật, bản quan phán định ngươi phạm tội trộm cắp. Xử phạt như sau: Người chơi cần nộp lại vật phẩm đã ăn trộm, nếu như không thể trả, thì bồi thường gấp mười lần. Mặt khác, người chơi ngồi tù hai canh giờ, phạt tiền 100 ngân lượng gọi là khiển trách. Xét thấy đạo đức của ngươi tồi tệ, thân là cường đạo mà mãi không chịu sửa, trừng phạt gấp đôi, ngồi tù bốn canh giờ, phạt tiền 200 ngân lượng. Đại lão gia phán xong, hai mắt A Phi dại ra. - Đại lão gia, tuy đạo đức ta không tốt, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên phạm tội a! Không thể nói là mãi không chịu sửa... Hắn khiếu nại. Bốn canh giờ, chính là tám tiếng đồng hồ, làm sao có khả năng chịu được. Giang hồ cường đạo người người gọi đánh, đến chỗ này lại càng không được coi trọng. - Ai bảo ngươi là cường đạo. Đại lão gia mặt không biểu tình nói. A Phi rời lệ đầy mặt, chợt nói: - Nếu như ta có thể bồi thường, có phải sẽ phán nhẹ một ít hay không? - Có thể cân nhắc. Trải qua tính toán, ngươi cần giao nộp 37000 lượng bạc. Sau khi trả tiền, ngươi có thể giảm một nửa, tộng cộng cần ngồi tù hai canh giờ, phạt tiền 100 lượng! Đại lão gia nói. "Phụp!" A Phi chảy lần này không phải lệ mà là máu, 37000 lượng bạc, không sai, A Phi một lần nữa đếm lại, phía sau là 3 số 0, chính là 3 vạn 7 ngàn lượng. Dựa theo tính toán phạt gấp mười lần, A Phi hắn lấy ra ba hộp trang sức, giá thị trường là 3700 lượng. Thứ này thực đáng giá như vậy? Không phải Đại lão gia tham ô nhận hối lộ, kiếm cho mình một ít kim khố đi! A Phi đếm bạc của mình, hôm nay vào nhà cướp của đánh lên, liều chết liều sống, cộng với tích lũy trước kia, tổng cộng không đến 300 lượng, ngay cả cái số lẻ cũng không đủ. Hắn nhắn tin cho bọn Lạc Nhật để vay tiền, nhưng bọn hắn đều không trả lời, phỏng chừng còn đang đắm chím vào trong việc luận võ. Chỉ có Phong Y Linh nhắn lại, tất nhiên là hỏi chuyện A Phi ngồi tù: - Phạt bao tiền? A Phi trả lời: - 37000. - Ngươi viết thừa hai số 0 đi. Phong Y Linh nói. Nàng tính nhiều lắm là mấy trăm lượng, 370 lượng là vừa đủ. A Phi trong lòng run rẩy một hồi, dùng phương thức đề phòng bóp méo sự thật nhắn trở lại: - Ba vạn bảy ngàn lượng. Có muốn ta dùng ngoặc kép để báo lại cho ngươi hay không? Lúc đầu Phong Y Linh nhắn trở lại một chứ "Gì!", một lúc sau mơi nhắn tiếp một tin nữa: - Cảm ơn trang sức của ngươi a! A Phi không hiểu, nói: - Có ý gì? - Tiền phạt này phỏng chừng ngươi giao không nổi. Có lẽ ta có thể gom góp mấy ngàn lượng, cộng thêm ca ca của ta góp cũng không đến một vạn lượng. Cho dù ta phát động tất cả bằng hữu, cũng không góp đủ. Lại nói, nếu góp đủ thì ngươi có năng lực trả sao? -... Không thể trả! Phong Y Linh nói. - Vậy được rồi. Ngươi cứ từ từ mà ngồi tù đi, ta cũng kỳ quái, không phải là ba đồ trang sức sao, làm sao lại quý giá như vậy. Ta xem hai đồ trong tay ta, một cái bao cổ tay, một cái nhẫn, gộp lại bán cũng chỉ được 100 lượng, bình thường lắm a! A Phi rống lên: - Ta đâu có biết! Hắn định nói Đại lão gia kia định nhân cơ hội đút làm của riêng, nhưng mà hắn không dám. Nhìn người trước mặt này hiển nhiên là người không dễ nói chuyện, hắn bị hệ thống chơi vài lần, biết rõ đạo lý không thể đắc tội NPC. Nhưng mà phải ngồi tù bốn canh giờ, quả thực là cuộc sống bị giày vò a! Nhìn thấy A Phi trầm mặc không nói, Đại lão gia cười lạnh một tiếng - Phỏng chừng ngươi bồi thường không nổi. Này cũng dễ làm. Ngươi không bồi thường được, hình phạt lại tăng gấp đôi, tổng cộng ngồi tù 8 canh giờ, phạt tiền 400 lượng. Thời gian đã tới, mang đi! Hắn vung tay một cái, nhóm Bộ khoái kêu uy vũ, hai người kéo A Phi ra ngoài. Hệ thống nhắc nhở, chút bạc trên người hắn bị cưỡng chế thu hết. A Phi giật mình, thầm nghĩ ta không phải là không có, trên thân ta còn một đồ trang sức còn chưa lấy ra. Khi hắn chuẩn bị nói thì bị Bộ khoái "quang" một tiếng rồi khởi động kỹ năng truyền tống trận. Sau khi bạch quang tiêu tán, A Phi đã bị ném tới một cái nhà tù, khí vị âm u ẩm ướt đập vào mặt, hệ thống nhắc nhở, đã bước vào giai đoạn ngồi tù, hơn nữa còn có một cái đồng hồ đếm ngược. Thời gian tổng cộng là 8 canh giờ, tức là 16 tiếng... - Thả ta ra ngoài, ta muốn khiếu nại, ta muốn gặp Đại lão gia! A Phi bắt đầu phản ứng, nắm lấy hai thanh lan can vừa hét vừa dùng sức mà giật giật. Ở bên ngoài nhìn vào, hiển nhiên là A Phi đang khóc lóc, bộ dạng như Đậu Nga bị oan. Mà hai tên Bộ khoái dường như rất quen thuộc với một màn như vậy, mặt không đổi sắc lạnh lùng quay người đi, từng bước từng bước mà đi. - MK, lúc đến thì nhanh như vậy, lúc đi lại thong thả như thế. Ta muốn gặp Đại lão gia, ta muốn khiếu nại. A Phi tức giận bừng bừng. - Hét, huynh đệ, lần đầu tiên ngồi tù à! Nhìn giống hệt như trong phim ảnh. Ở chỗ không xa truyền đến một tiếng trêu chọc. Chợt trong tù tiếng cười khắp nơi, coi bộ nơi đây có không ít người đồng đạo. Tức thì có người nói tiếp: - Huynh đệ vào trong đây đều là oan uổng, mọi người đều nói như vậy! - Hặc hặc, ha ha! Mọi người lần thứ hai lại cười to, hoàn toàn không để ý đến A Phi đang phẫn nộ. A Phi hơi ngây người một chút rồi nói: - Ta thật sự là có chuyện muốn nói. Một người cưới nói: - Ta khuyên ngươi là thôi kệ đi. Nói càng nhiều, lộ càng nhiều. Ngươi cũng không muốn bị phạt thêm đi! Đây là kinh nghiệm của chúng ta, tốt nhất huynh đệ hãy nghe ta. - Ta không giống ngươi, ta có chứng cớ. A Phi giận dữ nói. - Ta cũng giống ngươi. Người nọ cười nói. - Ta tự cho rằng ta có chứng cớ, kết quả khiểu lại. Chứng cớ bị tịch thu, chẳng qua Đại lão gia còn nói lúc trước thì không cung cấp, sau mới lấy ra, là coi rẻ lão nhân gia hắn. Vì thể bỏ tù ta thêm một canh giờ, trước khi đưa chứng cớ ta chỉ còn phải ngồi nửa canh giờ, này quả thật là tự tìm phiền phức cho mình a. A Phi nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ hệ thống thật sự vô sỉ như thế? Trong lòng hắn chợt liên tưởng đến thời gian sống trong trò chơi, cảm giác thật sự là có khả năng như thế. Mình nộp lên hộp trang sức trong người, phỏng chừng không giảm bao nhiêu trừng phạt, mà mình thân là cường đạo, ngược lại sẽ bị Đại lão gia kia mượn cớ phát uy. Nghĩ đến đây, trái tim hắn lạnh xuống, không dám nói nữa. Đánh gia xung quanh một chút, phát hiện nơi này đúng là rộng rãi. Nhìn ra dường như là ở dưới lòng đất, có mấy chục gian phong to nhỏ để cách ly, từng gian đều giống như nhà giam, bên ngoài là cái lồng sắt, bên trong để một ít ghế đẩu. Không ít phòng giám đầy người gặp nạn, thì thì thầm thầm. Xem ra không khí võ hiệp trò chơi vẫn còn đậm đặc lắm, suốt ngày ẩu đả đánh nhau. Điều làm cho A Phi dở khóc dở cười là, những người ngồi chỗ này mà không có giác ngộ ngồi tù, chẳng ai gấp gáp hay vội vàng gì cả, dù sao cũng chỉ là trò chơi, chẳng phải ngồi tù thật. Sau khi hắn vào đây, cũng chỉ có mấy người nhìn hắn, mấy người khác thì tiếp tục chuyện của mình. Chuyện gì? Đánh bài, đánh mạt chược, bốn người một bàn, vô cùng náo nhiệt. Bên trong tù chẳng có chuyện gì làm, chỉ có thể tiêu khiển giết thời gian như vậy, tiếng hét to vang lên liên tục không ngừng, giống như là ổ cờ bạc. Chẳng qua A Phi buồn bực chính là nhà tù của hắn chỉ có một mình hắn. Những nhà tù khác thì đông, chiếm cái vị trí còn khó, mà bên này của hắn thì lạnh lẽo, căn phòng mấy chục thước vuông chỉ có một mình hắn, không gian âm u, chiếc ghế đẩu dài lộ ra hào quang lạnh giá.