Lôi Đình Lệ gọi điện thoại phân phó: “Chuyển 50 ngàn vào tài khoản của Trì Ngữ Mặc, đủ chưa?” Câu phía sau là dùng để hỏi Trì Ngữ Mặc. “Ơ.” Trì Ngữ Mặc chưa kịp phản ứng, “Không cần đâu, coi như là tôi mời anh.” “Mời tôi đi ngủ sao?” Lôi Đình Lệ hỏi, nhếch miệng, trong mắt phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Trì Ngữ Mặc ý thức được mình đang nói sai, cả người co lại. Âm thanh báo có tin nhắn đến. Cô cúi đầu mở ra xem. Tin nhắn thông báo, tài khoản của cô vừa nhận được 50 ngàn. Trực giác nói cho cô biết, không thể lấy thêm tiền của anh ta. Vô công bất thụ lộc riết sẽ thành quen, sẽ hình thành sự ỷ lại và chờ mong, cô sẽ làm chuyện sai trái. “Cái này xem như là lộ phí, phần còn lại sau khi về tôi sẽ trả cho anh.” Trì Ngữ Mặc nói. “Lúc nào rồi mà còn làm kiêu, phần còn lại xem như là tiền công hai hôm nay của cô.” Lôi Đình Lệ nói, tháo cà vạt xuống nhét vào ghế salon. Động tác có chút gợi tình hoang dã. Toàn bộ cơ thể của cô đều cứng lại, cũng may, anh ta còn chưa cởi quần áo, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, theo thói quen tay phải gác lên trên trán. Trong phòng đều là hơi thở hùng cường của anh ta. Cô không dám nói lời nào đánh thức anh ta, đi đến vị trí trên giường của mình, ngồi trên giường, nhìn Lôi Đình Lệ như đang có chuyện suy nghĩ. Lôi Đình Lệ đột nhiên nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt của cô. Trong lòng Trì Ngữ Mặc run lên. Giống như một học sinh tiểu học làm chuyện sai bị bắt gặp. “Sao vậy?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi. “Cái này, Lôi tổng, lần này đi công tác có chút đột ngột, tôi không mang theo quần áo để thay, bây giờ có thể ra ngoài mua không a? Trì Ngữ Mặc hỏi ôn tồn. Cô không muốn ở chung một phòng với anh, khí huyết dễ tăng cao. “Ưm, đi đi, sẵn tiện mua giúp tôi.” Lôi Đình Lệ ngồi dậy, rút một tấm thẻ vàng từ bóp da ra, “Mật mã là 031616.” Trì Ngữ Mặc cúi xuống nhìn tấm thẻ vàng trong tay anh, “5 vạn khi nãy anh đưa tôi đủ mua quần áo rồi.” “Cái đó là tiền lương của cô, cầm lấy.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói. Cô không định cầm, cong mắt lên cười hì hì nói: “Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi muốn tặng anh, thể hiện chút tâm ý.” “Cô tặng tôi?” Lôi Đình Lệ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh ta, không ít lần được tặng lễ vật, mỗi khi đến sinh nhật là lễ vật chất thành núi, toàn là trợ lý của anh mặc, anh chưa từng quan tâm qua. Nhưng, cô nói muốn tặng anh, kỳ lạ, anh có chút tò mò và một niềm vui kỳ lạ. Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Anh mặc 185 phải không? Lôi Đình Lệ cất thẻ, trầm giọng nhắc nhở, “Số lớn, đừng mua sai.” Cô trong nháy mắt liền hiểu số lớn mà anh nói là quần áo lót của anh, cô đỏ mặt, buồn bực bỏ qua ngoài, hít thở một hơi thật sâu. Cũng tốt, thứ hai tuần sau cô phải tới thành phố Khang Lãng một thời gian mới quay lại. Nói không chừng khi cô quay về Lôi Đình Lệ đã tìm được bạn gái rồi. Cô chẳng qua chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi. Lôi Đình Lệ đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, thấy dáng vẻ thảnh thơi đang tung tăng của cô, rõ ràng vẫn còn dáng vẻ của một cô nữ sinh nhỏ bé, sao anh lại có...suy nghĩ đó đối với cô. Anh gọi điện thoại: “Lý Hạo, giúp tôi chuẩn bị một phần trang sức thật tốt.” Anh khựng lại, tặng cô thẻ vàng cô không lấy, tặng đồ trang sức quý giá chắc cô cũng không nhận. “Trì Ngữ Mặc có một người chị bị bệnh máu trắng phải không, đi đến bệnh viện căn dặn bọn họ nhanh chóng tìm cho được tủy sống thích hợp.” Lôi Đình Lệ lại phân phó thêm. * Trì Ngữ Mặc đang trên đường đi đến siêu thị thì nhận được điện thoại của Lý Hạo. “Trì Ngữ Mặc, cô dạy tôi với, cô làm sao mà làm được hay vậy?” Lý Hạo hưng phấn hỏi. Trì Ngữ Mặc không hiểu chuyện gì, “Anh nói gì vậy a?” “Chẳng lẽ đêm qua cô thật sự đã trao gửi tấm thân cho Lôi tổng rồi?” Lý Hạo suy đoán. “Làm sao có thể như vậy được?” “Vậy tại sao Lôi tổng lại tốt với cô như vậy. Lúc trước kêu tôi chuyển 5 vạn cho cô, vừa rồi lại căn dặn tôi phải tìm tủy sống thích hợp với chị cô, Lôi tổng đã lên tiếng, trừ khi tủy sống của chị cô thuộc dạng đặc biệt, nếu không tôi nghĩ rất nhanh có thể tìm được tủy sống thích hợp với chị cô rồi.” Trì Ngữ Mặc dừng lại, có chút bất ngờ, “Anh nói, Trì Ngữ Mặc cho anh giúp chị tôi tìm tủy sống?” “Cô không biết sao?” Lý Hạo mới là người bất ngờ nhất. Trì Ngữ Mặc lắc đầu. Chẳng lẽ đây là kết quả của việc cô nói muốn mua quần áo cho anh? Nịnh nọt Lôi Đình Lệ này đúng là rất tốt, hèn gì lại có nhiều người tranh nhau nịnh nọt anh ta như vậy. “Có thể nguyên nhân là vì tôi cùng anh ta đi thăm hỏi giáo sư Diêm.” Trì Ngữ Mặc mơ hồ nói, nhưng không muốn nói ra những việc riêng tư kia của cô và Lôi Đình Lệ, cảm giác, sẽ khiến người khác hiểu lầm. “A, cô cùng Lôi tổng đi thăm hỏi giáo sư Diêm hả? Nghe nói ông ta là một người rất cổ quái, sau khi con trai và con dâu ông ta chết trong một tai nạn trên không, cháu trai cũng bị tự kỷ, là một người rất khó giải quyết.” Trong lòng Trì Ngữ Mặc có cảm giác chát chát, “Anh nói ba mẹ của Diêm Ngọc Hàm đều chết hết rồi?” “Đúng vậy a, đứa trẻ đó cũng thật đáng thương, tôi có gặp qua rồi, dáng vóc rất là đẹp trai a, chỉ là chưa từng nói chuyện qua, chắc là bị dọa sợ rồi.” Diêm Ngọc Hàm có nói chuyện mà, còn nói chuyện với cô rất ăn ý nữa? Tiếng còi của xe gắn máy chạy kế bên vang lên, khiến cô giật bắn mình, hoàn hồn trở lại, “Lý Hạo, giờ tôi phải đi siêu thị mua chút đồ, có gì gặp lại sau, tôi sẽ mời anh ăn cơm.” “Là tôi mời cô ăn cơm mới phải.” Lý Hạo ý vị thâm sâu, cúp điện thoại. Trì Ngữ Mặc đi siêu thị mua quần áo cho cô, tổng cộng xài hết 220 đồng. Còn phần của Lôi Đình Lệ, cô không thể mua ở siêu thị, đành đi đến cửa hàng mua sắm Fox. Cô mua cho anh một bộ vest màu đen, hiệu Armani, 23 ngàn nhân dân tệ, phối với một chiếc áo sơ mi trắng, 2500. Cô nhớ lúc trước anh có mang một chiếc cà vạt xanh đen đan xen nhau, nên đã chọn một chiếc cà vạt có hoa văn trắng đen, 1200, trả tiền xong liền đi đến cửa hàng bán đồ chuyên dụng cho nam. Cô dù sao cũng là một cô gái chưa có bạn trai, cảm thấy ngại ngùng, đứng ở trước cửa hàng nhìn vào bên trong, một nhân viên bán hàng mỉm cười đi tới, “Xin hỏi cô muốn mua gì?” “Cái kia.” Trì Ngữ Mặc chỉ vào một chiếc quần N ở trên kê, “Chỗ mấy anh tốt nhất là loại nào?” “Cô chờ chút.” Nhân viên bán hàng nhanh chóng cầm một bảng mẫu đi tới, giới thiệu nói: “Đây toàn bộ là hàng nhập khẩu, kiểu dáng bắt mắt, độ co giãn tốt, mà lại thoáng khí, chỗ này có một cái lỗ, lấy ra rất thuận tiện.” Trì Ngữ Mặc: “...” Cô không cần biết cụ thể như vậy, không cần giới thiệu nhiệt tình cặn kẽ như vậy, “Màu đen, hai cái, giúp tôi gói lại, bao nhiêu tiền?” “Tổng cộng 720, đủ 600 bên chúng tôi sẽ có quà tặng.” “Gói chung đi.” Trì Ngữ Mặc nói, trả tiền, cô cúi đầu xuống xem điện thoại, đã là chiều 17h35, trở về là đúng lúc ăn tối rồi. Cô nhận gói đồ đã gói xong, bỏ vào túi quần áo của Lôi Đình Lệ, quay về. Đang đi trên đường thì nhận được tin nhắn của Lôi Đình Lệ, “Khi nào về?” “Đang trên đường về, tầm 5 phút nữa.” “Ừm.” Một chữ đơn giản của Lôi Đình Lệ đúng với khí chất lạnh lùng của anh. Cô không ngờ tới, Lôi Đình Lệ sẽ giúp chị cô tìm tủy sống, trong lòng, cảm thấy có chút gì đó nhen nhóm, nhưng nghĩ tới việc sẽ ngủ chung một phòng với anh ta, lại cảm thấy lo lắng với sợ hãi...