“Thu âm gì, cô mở cho tôi nghe thử.” Trình Hán Nam hỏi, ấn mở loa ngoài rồi đặt lên mặt bàn.
“Đợi chút nhé.” Lý Mỹ lập tức lấy đoạn thu âm ra mở.
“Lấy đâu ra mà mấy tỷ, toàn là bốc phét đấy, mấy cái công ty nhà đất, vật liệu công trình của anh ta, cả mấy cái công ty nội thất đều là thùng rỗng kêu to thôi, hơn nữa, số vốn cũng đã thâm hụt rồi, chắc chẳng cố được một năm nữa là phá sản, 1000 là cố lắm rồi...Chồng chị có bao nhiêu tiền chị biết, nếu không chị cũng chẳng dám đi ra ngoài kiếm đàn ông, cuộc hôn nhân này chị đã sớm muốn kết thúc rồi, cho dù không chia cho chị một cắc chị cũng phải ly hôn, anh ta là một tên bù nhìn. Được rồi, chị phải vào thang máy đây.”
Sắc mặt Trương Ngọc Hy lập tức tái nhợt, trong mắt cô ta bừng bừng nộ khí, cướp lấy điện thoại, “Cái con tiện nhân này, cô dám đặt bẫy tôi!”
Lý Mỹ vừa nghe thấy giọng của Trương Ngọc Hy vội tắt máy.
Trình Hán Nam châm điếu thuốc, rít một hơi mạnh rồi nhả một làn khói dày, lạnh lùng quay sang Trương Ngọc Hy, “Cô nói tôi là bù nhìn?”
Trương Ngọc Hy tức thì khổ não vô cùng, như nhìn thấy 1000 vạn đến tay còn vuột mất, vội vàng nói, “Là con đàn bà đó cố tình gài em.”
Trì Ngữ Mặc cụp mắt, vẫn khá bình tĩnh.
Không sợ đối thủ mạnh như vũ bão, chỉ sợ có đồng đội ngu như heo, nhiệm vụ là do bên trên đưa xuống, cô bắt buộc phải làm thôi.
Loại phụ nữ như Trương Ngọc Hy, trong bụng cô không ưa chút nào nhưng đã là công việc kiểu gì cũng gặp điều không như ý.
Bây giờ cô có trong tay chứng cứ chứng minh con riêng của Trình Hán Nam, trên tay Trình Hán Nam có đoạn thu âm, vụ này mà đưa ra trước tòa, ai thắng ai thua cũng khó mà rõ.
“Trình tiên sinh, ý của ông như thế nào? Lên tòa hay hòa giải, không giấu gì ông, chỗ tôi có một số chứng cứ, ông còn nhớ huyện Thanh Lương không?” Trì Ngữ Mặc nhắc.
Cô nghĩ người lăn lộn thương trường nhiều năm như Trình Hán Nam đây chắc sẽ nghe ra.
Trình Hán Nam khẽ nhếch miệng cười, di di đầu thuốc, “Cô Trì đây khá nỗ lực làm việc, bám theo tôi mười mấy ngày, bây giờ đúng theo ý cô rồi, tôi đồng ý hòa giải, 1000 vạn sẽ được chuyển cho vợ tôi, hy vọng có một số chuyện và một số mối quan hệ cô giữ kín giùm tôi.”
“Quan hệ gì thế?” Trương Ngọc Hy lập tức quay sang hỏi Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc nhìn Trương Ngọc Hy nở một nụ cười tươi rói, trả lời, “Bà thật sự muốn biết? Nếu như tôi mà nói ra, khả năng là sẽ phải ra tòa đó, nói thật, bây giờ trong tay ông Trình đây có đoạn thu âm, có ra tòa, khả năng thắng của chúng ta là 50-50, tôi đứng về phía bà, nếu bà muốn ra tòa, tôi sẽ cố hết sức.”
Trương Ngọc Hy mím môi, có hơi dơ đôi chút. Cho dù có thắng trên tòa, cũng chỉ 1000 vạn, còn nếu như mà thua thì sao? Hơn nữa, có những chuyện riêng, những mặt tối lại đem ra nói hết trên tòa, cô ta cũng chẳng ngốc, “Tôi không có hứng với chuyện của anh ta, hòa giải thôi.”
Trình Hán Nam ký lên bản hiệp ước.
Trì Ngữ Mặc đứng ra làm người trung gian, cũng ký tên lên bản hiệp ước.
“Chúng ta đi li hôn bây giờ, hay chiều?” Trình Hán nam hỏi.
“Buổi chiều, lát nữa anh bắn tiền đến, tôi sẽ liên lạc với anh, bây giờ tôi phải đi tính sổ với con tiện nhân kia.” Trương Ngọc Hy tức tối, nói rồi đặt bản hiệp ước vào túi, ra khỏi phòng.
“Luật sư Trì...” Trình Hán Nam gọi.
Trì Ngữ Mặc lo Trương Ngọc Hy làm quá sẽ ra chuyện, dù gì cũng là người đương sự của cô, đến lúc đó sẽ liên đới đến người khác.
Cô không có thời gian nghe anh nói tiếp, “Sau khi tiền chuyển vào tài khoản của công ty, tôi sẽ thông báo cho cô Trương.”
Nói rồi cô vội vàng đuổi theo Trương Ngọc Hy.
Trương Ngọc Hy tiến thẳng đến phòng của tổ trưởng tổ A, đập bàn hỏi, “Cái cô tên Lý Mỹ bên công ty các ông làm cái trò gì vậy?”
Tổ trưởng không hiểu Trương Ngọc Hy đang nói gì, “Có chuyện gì vậy?”
“Khi trước cô ta nói với tôi Trì Ngữ Mặc không hay có mặt ở công ty là do suốt ngày lăng nhăng cặp kè với mấy lão già, kết quả là sao, Trình Hán Nam đã chứng minh Trì Ngữ Mặc theo dõi anh ta mười mấy ngày, cô ta làm vậy rõ ràng là muốn thọc gậy bánh xe, ly gián người khác, làm tôi tát Trì Ngữ Mặc một bạt tai.”
“Dưới sự nỗ lực của Trì Ngữ Mặc, khi nãy Trình Hán Nam đồng ý hòa giải, đưa tôi 1000 vạn, Lý Mỹ lại cố ý gài tôi, rồi thu âm lại, sau đó gọi cho Trình Hán Nam, yêu cầu anh ta không ra hòa giải mà có thể thắng kiện. Đây không phải rõ ràng là đang moi trong móc ngoài sao?”
“Sau này còn ai dám mời luật sư bên công ty các ông chứ, thật đáng sợ.” Trương Ngọc Hy trách mắng.
Sắc mặt của tổ trưởng rất khó coi, “Có chuyện như vậy?”
“Tôi lừa ông làm gì, trong phòng tiếp khách của các ông có camera, lôi ra xem lại là rõ.”
“Cô đợi một chút.” Tổ trưởng ngay lập tức điện cho Lý Mỹ, hắng giọng, “Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở cửa vào đây.” Lý Mỹ vừa nói, tất cả mọi người đều quay ra nhìn cô.
“Cô là đứa mồm bồ tát, bụng một bồ dao găm.” Trương Ngọc Hy mắng ra, nói rồi cô ta xông thẳng đến tát như trời giáng vào mặt Lý Mỹ, tay nắm tóc Lý Mỹ dí chặt vào tường.
Trì Ngữ Mặc thấy vậy, cô vòng ra phía sau ôm lấy Trương Ngọc Hy, “Chị bớt giận, đánh người không giải quyết được vấn đề.”
Lý Mỹ chảy cả máu mũi, kêu gào, “Nào, đánh đi, cứ đánh nữa đi, tôi mà làm sao tôi sẽ kiện cô.”
Trương Ngọc Hy nghe vậy lại muốn xông vào đánh người.
“Lý Mỹ cô yên lặng chút đi, nếu ra tòa thì những hành vi này của cô đều sẽ bị lôi ra đấy, cô nghĩ xem còn có văn phòng luật sư nào dám nhận cô? Trước khi tôi thay đổi quyết định, lập tức biến mất khỏi mắt tôi.” Trì Ngữ Mặc cau mày.
Lý Mỹ bịt sống mũi cầm máu, “Lẽ nào tôi chịu bị đánh chay sao?”
“Không phải cô bị đánh vô cớ, mà đáng bị đánh, trước khi chất vấn người khác tự cô hãy xem lại xem cô đã làm những gì!” Trì Ngữ Mặc khó chịu, hất cằm ra phía cửa.
Chủ quản nhân sự tiến tới, nhìn thẳng Lý Mỹ, “Cô đến chỗ tôi làm thủ tục tiếp giao đi, bên trên nói đạo đức nghề nghiệp của cô không được tốt, cho cô nghỉ việc.”
Sắc mặt Lý Mỹ tái nhợt đi, thần ra khá lâu, đờ đẫn bước theo trưởng phòng nhân sự rời đi.
Trì Ngữ Mặc thấy Trương Ngọc Hy đã bình tĩnh lại liền buông cô ta ra.
Trương Ngọc Hy cũng khá mãn nguyện với kết quả này, quay lại cười với Trì Ngữ Mặc, “Xin lỗi nhé, luật sư Trì, trước tôi còn hiểu lầm cô, sau nếu tôi có chuyện nhất định cần đến cô.”
“Hy vọng sau cô không còn phải cần đến tôi.” Trì Ngữ Mặc nghiêng đầu nói.
*
Cô quay về chỗ của mình, nhớ đến con người bí ẩn kia, bây giờ coi như là cô đã nhận sự giúp đỡ của anh ta, nếu còn cho anh ta vào danh sách đen thì không được phải đạo lắm, cô nghĩ rồi lén lôi nick của anh ra khỏi danh sách đen, hy vọng không bị anh ta phát hiện.
Buổi chiều, cô nhận được điện của Lâm Miễu, “Tiểu Mặc, bây giờ cậu có rảnh không?”
“Ừm, buổi chiều không bận lắm, có thể xin phép về sớm, có chuyện gì thế?”
“Bây giờ mình đang ở trước tiệm cà phê Đức Thiên gần công ty cậu, cậu nhanh tới đây?” Lâm Miễu vội vàng nói.
“Được.” Trì Ngữ Mặc lập tức xách túi lên, nói với Trương Vân huệ, “Sư phụ, em đi ra ngoài một lát, có chút chuyện.”
“Ừm, đi cẩn thận.” Trương Vân Huệ khá dễ tính.
Trì Ngữ Mặc chẳng mấy chốc đã đến trước tiệm cà phê Đức Thiên, thấy Lâm Miễu bị 3 người cao to lực lưỡng quay lại.
“Tôi nhắc lại lần nữa, cô phải xóa những bức ảnh đã chụp đi, người cô dây phải là Lôi Đình Lệ, cẩn thận lấy cái thân mình đấy.” Một người đàn ông trung niên đeo kính, gương mặt đằm đằm cảnh cáo.
Lôi Đình Lệ?!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
512 chương
11 chương
81 chương