Tích Tích thấy mình bị phát hiện, nó nhìn chăm chăm vào Trì Ngữ Mặc, “Cô vào cùng với người đàn ông kia, cô là mẹ con?”
Chữ mẹ này, làm cô xao xuyến vài phần.
Cô chưa từng nghĩ đến bản thân có một đứa con lớn thế này, còn đẹp đến vậy.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, đôi mắt ửng đỏ, “Mẹ là mẹ của con, mẹ đến đón con về đây.”
“Hứ.” Tích Tích hất cằm, bĩu môi rõ cao, nó ra vẻ vô cùng bất cần.
Trì Ngữ Mặc nghĩ một lát, cô rời đi.
Tích Tích trông phía dưới không còn bóng người, nó cau mày, đôi mắt khẽ đỏ lên.
Đột nhiên, Trì Ngữ Mặc thò đầu ra, cô cười khẽ, “Con đang tìm ta sao?”
Tích Tích thấy Trì Ngữ Mặc liền giật bắn mình, “Hứ.”
Nó lại quay mặt sang một bên, làm vẻ giận dỗi.
Trì Ngữ Mặc thấy nhớ lại chính bản thân mình khi nhỏ còn ở cô nhi viện, cô cũng rưng rưng, “Hồi nhỏ, mẹ cũng ở trong cô nhi viện mấy năm liền, nhưng lúc đó mẹ còn lớn hơn con một chút xíu, vì là con gái lại vào sau, nên rất hay bị bắt nạt. Mẹ còn bị bạn khác đánh đến đầu sưng u một cục lớn, đau mất mấy ngày.”
Tích Tích khẽ khàng quay sang nhìn Trì Ngữ Mặc, “Nếu con là cô thì con sẽ đánh cho họ bị hai cái u to đùng luôn.”
Trì Ngữ Mặc cười, “Hồi đó, mẹ đúng là làm như thế thật, từ đó trở đi không ai dám bắt nạt mẹ nữa, ai mà bắt nạt mẹ thì mẹ sẽ bắt nạt lại họ như thế. Trong cô nhi viện, mẹ là lão đại đấy, nhưng sau này được ba của mẹ đưa về nhà rồi.”
Tích Tích cau mày, “Ba của cô sao lại không cần cô nữa?”
“Ông ấy không cần mẹ của ta, khi đó trong bụng mẹ có mang thai ta, cho nên ba của ta không cần bà ấy nữa. Sau này, bà ấy mất rồi thì ta được đưa đến cô nhi viện.” Trì Ngữ Mặc buồn rầu kể, “Có biết vì sao con cũng ở trong cô nhi viện không?”
“Vì sao?” Tích Tích truy hỏi.
“Bởi vì, ba và mẹ của con đều không biết đến sự tồn tại của con, hôm nay mẹ mới biết có con trên đời này.” Đôi mắt Trì Ngữ Mặc đỏ au, nói.
“Cô nói dối, khi con gái có con, bụng sẽ bự lên trông thấy, sao mà cô lại không biết cô đang mang thai con?” Tích Tích nói với vẻ không tin.
“Nếu biết thì chắc chắn đã không để con phải lang bạt bên ngoài như thế này, trong cô nhi viện có nhiều bạn nhỏ nhưng mẹ cũng cần Tích Tích lắm.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, nước mắt chợt rớt xuống.
Tích Tích nhìn Trì Ngữ Mặc ứa nước mắt, thái độ của nó liền dịu đi khá nhiều. Nó trèo từ trên cây xuống, “Con ghét nhất là thấy con gái khóc.”
Trì Ngữ Mặc vuốt lấy gương mặt của Tích Tích, cô ngồi quỳ xuống trước mặt đứa bé, “Mẹ có con rồi thì sẽ không khóc nữa, mẹ sẽ vào trong cùng con, sẽ chăm sóc cho con, ước mơ của con là gì?”
“Ước mơ của con là trở thành một bác sĩ, sau này không ai được chết cả.” Tích Tích với vẻ cương nghị, nói.
“Muốn làm được bác sĩ thì phải đi học, đợi đến tháng 9 này, mẹ sẽ đưa con đến trường học nhé, sau đó con hãy dạy lại cho mẹ những thứ con học được nhé. Mẹ cũng muốn không ai được chết cả.” Trì Ngữ Mặc nói theo lời của Tích Tích.
“Họ cũng muốn mẹ chết sao?” Tích Tích kinh hãi hỏi.
“Họ? Con đang nói ai vậy?” Trì Ngữ Mặc hỏi, lo lắng nhìn thằng bé.
“Chính là cái người tên Thường Quân Khao đó, ông ta nói, muốn cho con sống là vì có thể dùng con để cứu một ai đó, người đó mà được cứu sống thì con sẽ chết.” Tích Tích nói.
Trì Ngữ Mặc đau lòng nhìn thằng bé, nó mới có 5 tuổi đầu, những đứa trẻ khác 5 tuổi thì nhõng nhẽo trong vòng tay của ba mẹ. Còn thằng bé thì mới 5 tuổi, ngày nào cũng phải sống trong nỗi sợ hãi về cái chết.
“Mẹ đảm bảo với con, chỉ cần mẹ còn sống, mẹ sẽ luôn bảo vệ con.” Trì Ngữ Mặc xuống lời thề.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
31 chương
65 chương
10 chương
79 chương
7 chương
19 chương
3 chương
31 chương
1 chương