Trì Ngữ Mặc cảm thấy rất xấu hổ, dù sao cũng đang có Lý Hạo ở đây. Đúng là Lý Hạo cũng đang cảm thấy xấu hổ, bình thường Lôi Đình Lệ tùy tiện liếc anh một cái cũng cảm nhận được sự khinh thường bá đạo, bây giờ thì... Anh cố gắng không nhìn bọn họ. Lôi Đình Lệ hôn 3 phút mới chịu buông ra. Môi của Trì Ngữ Mặc bị hôn tới đỏ lên. Bầu không khí, lập tức trở nên rất kỳ lạ. Trì Ngữ Mặc nấc lên, che miệng lại, mặt đỏ bừng. Lôi Đình Lệ mở nắp chai nước suối, đưa cho cô. Cô cũng không từ chối, nhận lấy chai nước uống ừng ực một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ thở hơn. Lý Hạo dừng xe lại. Trì Ngữ Mặc kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, “Sao anh biết em hẹn sư phụ ở đây? Em đâu có nói cho anh biết?” Cô nhớ kỹ chưa hề nói a, chẳng lẽ nói qua rồi? Từ khi mang thai, cô cảm thấy trí nhớ của mình tuột dốc không phanh, có lúc còn như mơ mơ màng màng. Trước kia cô luôn cảm thấy mình rất thông minh a, tại sao sau khi mang thai, trí thông minh như bị ai ăn mất vậy. “Em muốn anh vào chung với em, hay là ngồi bàn riêng?” Lôi Đình Lệ đổi chủ đề. “Ngồi riêng đi, nếu sư phụ biết em mang thai con của anh chắc bị dọa ngất mất.” Trì Ngữ Mặc nói. Lôi Đình Lệ khẽ cười, “Cô ấy không có yếu đuối như em nghĩ vậy đâu.” “A.” Trì Ngữ Mặc xuống xe, gãi đầu một cái. “Túi của em.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở. “A.” Trì Ngữ Mặc xoay người nhận lấy cái túi, cô cảm giác mình đúng là bị đần đi rồi. Cô tới phòng ăn, sư phụ đã tới. Cô đi về hướng của Trương Vân Huệ, mỉm cười. Trương Vân Huệ cũng rất khách sáo nhẹ gật đầu. “Sư phụ tới sớm quá vậy.” Trì Ngữ Mặc cười nói, “Sư phụ đã gọi gì ăn chưa?” “Chưa, không vội, chờ em tới gọi chung.” Trương Vân Huệ khẽ cười, nói, đưa tay lên. Nhân viên phục vụ đi tới. Cô đưa menu cho Trì Ngữ Mặc, “Em xem xem muốn ăn gì?” “Vậy em chọn món cho sư phụ luôn nha.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ nói. “Ừm.” Trương Vân Huệ tính tình tốt, nói. Tình tình của Trương Vân Huệ càng tốt, Trì Ngữ Mặc càng cảm thấy áy náy, lúc trước cũng vì giúp đỡ cô mà sư phụ tới thành phố Thanh Đài, còn bị nhốt mấy ngày. Bây giờ sư phụ muốn mở công ty, cô không giúp được gì, ngược lại còn cản trở. Trì Ngữ Mặc gọi món xong, đưa menu cho Trương Vân Huệ, “Sư phụ xem thử còn muốn gọi gì thêm không.” “Không cần.” Trương Vân Huệ uống trà, nói. “Gần đây công ty sư phụ thế nào?” Trì Ngữ Mặc mở miệng hỏi trước, dù gì cũng phải nói sơ về tình hình, cô tìm cách mở đầu cuộc nói chuyện. Trương Vân Huệ cười, “Nhờ hồng phúc của em, rất thuận lợi.” “A? Phúc của em, em đâu có làm gì.” Trì Ngữ Mặc cảm thấy có lỗi, nói. “Lôi tổng đã nói hết cho chị biết.” Trương Vân Huệ nói thẳng. Trì Ngữ Mặc: “...” “Anh ấy nói chị biết cái gì?” Trì Ngữ Mặc không hiểu. “Chị không ngờ anh ấy là bạn trai của em, hèn gì mình bị bắt ở thành phố Thanh Đài, anh ta chỉ cần nói một tiếng, trong vòng một ngày mình đã được thả, còn đám sâu bọ Chu Chí Long thì bị bắt bỏ tù.” Trương Vân Huệ khẽ cười, nói. “Cũng không hẳn, anh ấy không phải là bạn trai em, chỉ là bạn trai cũ thôi.” Trì Ngữ Mặc xấu hổ nói. “Tiểu Mặc, phải giữ cho kỹ, anh ta có thể vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, chứng tỏ anh ta rất yêu em, rất nhiều người mơ ước được gặp anh ta, gặp anh ta được 1 lần đã là diễm phúc vinh hạnh cả đời, Lý Diễm đến chết cũng chưa từng gặp được anh ta, anh ta là mẫu đàn ông lý tưởng mà bao cô gái mơ ước đó.” Trương Vân Huệ khuyên nhủ. “Em với anh ta, không phải như sư phụ nghĩ đâu, anh ta có bạn gái rồi, em chỉ là mang thai con của anh ấy nên được anh ấy chăm sóc thôi.” Trì Ngữ Mặc giải thích. “Vậy em càng phải tranh thủ, nếu em có thể cùng anh ta ở bên nhau, thì sau này con em sinh ra sẽ có ba lẫn mẹ, gia đình hoàn chỉnh, nếu không sao em biết vợ của anh ta có yêu thương con của em hay không, cho dù là có, thì sau này cô ta có con riêng của mình cũng sẽ nảy sinh tâm tư thôi, hào môn là vậy mà.” Trương Vân Huệ khuyên nhủ. “Em, làm không được a, đàn ông như Lôi Đình Lệ với phụ nữ như em, không xứng với nhau đâu.” “Tại sao không xứng, chị cảm thấy rất xứng mà, chỉ là xuất thân của em không được tốt lắm thôi.” “Không phải, em với anh ấy, không có tiếng nói chung.” Trương Vân Huệ nở nụ cười khổ sở, “Chị với bạn trai cũ của chị rất có tiếng nói chung, cuối cùng thứ mà anh ấy thích lại là một cái bình hoa.” “Sư phụ...” Trương Vân Huệ cười, “Huống chi em còn không phải là bình hoa. Em có giá trị cao hơn bình hoa, trí thông minh cao hơn bình hoa, nhân phẩm nhân cách cũng cao hơn cái bình hoa.” “Sư phụ nói đến em sắp bay lên trời luôn rồi, em đâu có tốt đến vậy.” Trì Ngữ Mặc ngượng ngùng nói. “Cho nên, từ nay về sau, ngày nào em cũng phải cố gắng để trở thành vợ của Lôi Đình Lệ, về phía bên chị em không cần phải lo, khi nào em trở về cũng được, thật lòng chị cũng muốn em làm việc bên văn phòng luật sư Lôi Nặc, sẽ học được nhiều thứ hơn, bên đó đều là tinh anh xuất chúng, tài năng hơn chị rất nhiều.” “Sư phụ, cám ơn sư phụ, mặc dù sư phụ không phải ba mẹ em nhưng luôn chỉ dạy em, định hướng đường đi giúp em.” Trì Ngữ Mặc biết ơn, nói “Làm chuyện gì cũng phải thử một lần, cho dù không thành công cũng không thẹn với lòng, chưa thử đã từ bỏ, thì làm chuyện gì cũng không thành công được.” Trương Vân Huệ ý vị thâm trường nói. Trì Ngữ Mặc sờ bụng của mình, có chút hoảng hốt. Cô đúng là phải tranh thủ sao? “Bên cạnh Lôi Đình Lệ đã có Úc Tang Lan, nếu như em xen vào, hình như không được tốt lắm.” Trì Ngữ Mặc mơ hồ, nói. “Em cảm thấy có lỗi với Úc Tang Lan vậy có cảm thấy có lỗi với con của em không? Đến con ruột của mình mà em còn có lỗi được thì ngại gì một người giành nam nhân với em.” “Nếu Lôi Đình Lệ không muốn, em giành cũng không được, nếu Lôi Đình Lệ muốn, em giành làm gì nữa.” Trì Ngữ Mặc thất vọng nói. “Vì con của em, Tiểu Mặc, chẳng ai hoàn mỹ, không có ai là không phạm sai lầm, không có ai là không làm chuyện xấu, nếu làm chuyện xấu mà có ý nghĩa, thì em cũng phải xem nó là đúng mà tiếp tục làm, nếu không sau này con em sẽ hận em, cuộc sống em trải qua chỉ có đau khổ và hối hận thôi.” Trương Vân Huệ tiếp tục khuyên nhủ. Trì Ngữ Mặc hít một hơi thật sâu, lần nào nói chuyện phiếm với sư phụ cô cũng ngộ ra được rất nhiều thứ. Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. “Lúc ấy chị buông tay rất thoải mái, chị cứ nghĩ chị làm đúng, nhưng bây giờ thấy bọn họ vui vẻ hạnh phúc, chị chỉ cô đơn lẻ loi một mình, chị thật sự hối hận tại sao lúc đó chị lại buông tay một cách dễ dàng như vậy.” “Lúc đó chị nên nổi điên náo một trận thật lớn, chứ không phải hôm nay ngồi đây trách cứ chính mình.” “Tiểu Mặc, sư phụ là người từng trải, em thành toàn cho họ, họ sẽ không biết ơn hay nhớ tới em đâu, chỉ có em tự ngồi dày vò chính mình, tự mình hối hận thôi.” “Đặc biệt là khi con em bị mẹ kế khinh thường bạc đãi, em sẽ càng hối hận vì hôm nay đã không cố gắng.” Ngữ khí của Trương Vân Huệ trở nên trầm trọng.