“Ai!” Lôi Đình Lệ nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Lâm Miễu,đứng chắn trước mặt Trì Ngữ Mặc, ánh mắt sắc lẹm nhìn ra phía cửa ra vào.
Một vị cảnh sát thò đầu vào, ngại ngùng cười nói: “Thật xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
“Có chuyện gì?” Lôi Đình Lệ cau mày lại.
“Cô gái ở phòng kế bên bị giết rồi, tôi thấy phòng của các vị ở bên này vẫn còn sáng đèn, nên muốn tới hỏi thăm có phát hiện ra chuyện khả nghi gì không, chỉ là cửa vừa chạm vào đã mở ra rồi, thật xin lỗi...”Anh ta nhìn ngó nghiêng một chút, nhìn thấy cánh tay của Lôi Đình Lệ có băng lại hoài nghi nói: “Tiên sinh, cánh tay ngài bị sao vậy ạ?”
“Nghe thấy tiếng hét, khi đó chạy ngay lên đây, va phải một người, bị rạch thương.”Lôi Đình Lệ nói.
Viên cảnh sát hiểu rõ ràng rồi, trong não bộ lóe lên một linh quang, “Vậy tiên sinh ngài gặp phải chuyện nguy hiểm quá rồi, vừa nãy chắc đã chạm mặt với tên giết người, ngài có còn nhớ bộ dạng của hắn ta như thế nào không?”
Lôi Đình Lệ quay lại nhìn Trì Ngữ Mặc một cái, “Lúc ấy vội vã, không để ý.”
Viên cảnh sát tiếp tục nói: “Tôi vừa ở phòng kế bên qua đây, người con gái đó bị giết hại rất thảm.Gương mặt hoàn toàn bị rạch nát, tay bị chặt đứt rời ra, trên người bị chém nhiều nhát dao, nhưng trên thân thể không có dấu vết bị giằng xéo.Cho nên chắc chắn không phải vì sắc mà gây án.Mà hơn nữa, những đồ vật đắt tiền trong nhà cô ấy,bị hung thủ đốt sạch.Cũng có thể nói, hung thủ cũng không phải vì cướp của.Kiểu hung thủ này, rất đáng sợ, không có lý trí, coi giết người làm thú vui...”
“Bị đốt sạch?” Lôi Đình Lệ cau mày, “Sao không bị hỏa hoạn?coi giết người là thú vui?Cậu có quá tùy tiện hay không đấy.”
“Tiểu Lạc,đừng có tùy tiện để lộ tin tức.”Đội trưởng Lý khuôn mặt lạnh lùng bước tới.
“Là anh.” Trì Ngữ Mặc quen biết đội trưởng Lý.Trước kia khi Lâm Miễu bị bắt, do đội trưởng Lý chịu trách nhiệm.
“Cậu ta là thực tập viên mới tới, có nhiều chuyện không hiểu.”Đội trưởng Lý lạnh lùng nhìn thấy Lôi Đình Lệ cũng ở đây, gật đầu, cung kính nói: “Lôi tiên sinh.”
Lâm Miễu cũng biết đội trưởng Lý, kỳ lạ nói:”Anh nói Hồ Tuyết ở kế bên bị giết rồi sao?”
“Cô có biết cô ấy và những người khác có qua lại như thế nào không?có kẻ thù không?”Đội trưởng Lý hỏi.
Lâm Miễu lắc đầu, “Cô ấy là người rất tốt, tính cách tốt, tính khí cũng tốt.Từ trước tới giờ chưa từng thấy cô ấy có thù hận với ai. Mà hơn nữa, cô ấy lại rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn nhé, nếu có việc cần có khả năng sẽ cần cô phối hợp.”Đội trưởng Lý mặt không chút biểu cảm nói.
Lâm Miễu gật gật đầu.
Đội trưởng Lý nhìn về phía Tiểu Lạc, “Ở trong trường cảnh sát cậu chưa được học qua phải giữ bảo mật các vụ án sao?càng thủ đoạn chi tiết, càng không được tùy tiện để lộ ra ngoài.”
“Xin lỗi đội trưởng, tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Tiểu Lạc cúi gằm xuống nói.
Lôi Đình Lệ đợi Hồng Viêm tới nơi, ra lệnh vài câu, mới đưa Trì Ngữ Mặc rời đi.
Trì Ngữ Mặc lên xe, nhìn về phía phòng của Lâm Miễu,cảm thấy có chút lo lắng cho cô ấy.
Lâm Miễu cũng chỉ là một người con gái độc thân, nếu như tên giết người là kẻ giết người biến thái,tùy ý chọn con mồi, nói không chừng người phải chết là cô hoặc Lâm Miễu rồi.
Cô nhìn Lôi Đình Lệ, nhìn thấy mắt anh đỏ rực, nở nụ cười nói: “Không nghĩ được rằng sự việc này lại có thể xảy ra ngay bên cạnh em.”
Lôi Đình Lệ mặt lạnh, không nói bất kỳ điều gì, giống như đang có kiềm chế tính khí xấu của mình vậy.
Trì Ngữ Mặc cố ý đổi chủ đề nói: “Muộn như vậy rồi, chúng ta tìm tạm nơi nào đó nghỉ ngơi nhé.Ngày mai có thời gian, em muốn tới văn phòng của Lôi Nặc xem một chút.”
“Ừ.”Anh ấy đáp lại rất bé tiếng, lái xe đưa cô tới khách sạn.
Cô vốn nghĩ sẽ rất khó ngủ, nhất là lại cùng một phòng với Lôi Đình Lệ.Nhưng, vừa lên giường, cô ấy đã ngủ mất rồi.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại xong quay lại, đã nhìn thấy cô nằm đó ngủ mất rồi.
Anh giúp cô cởi giày, đắp chăn, gọi một cuộc điện thoại đi, “Tìm hiểu một chút, có phải có người theo dõi tôi không?”
“Vâng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Ngữ Mặc tỉnh lại, nhìn thấy Lôi Đình Lệ không còn ở đây nữa.
Trong tâm cô có một cảm giác rất kỳ lạ, đi vào nhà vệ sinh đánh răng, súc miệng xong bước ra.
Lôi Đình Lệ đã quay lại rồi.
“Anh dậy sớm thế.” Trì Ngữ Mặc cười mỉm nói.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp lại, nhìn cô chăm chú.
Trì Ngữ Mặc thấy khó hiểu sờ khắp mặt, “Mặt em dính gì à?”
“Không có, ăn sáng xong anh đưa em đi gặp văn phòng luật sư ở Lôi Nặc.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
“Ồ.” Trì Ngữ Mặc đáp lại. Thật ra cô nghĩ là Lôi Đình Lệ có chuyện gì đó.Nhưng, anh ấy rất kín chuyện khó mà đoán được, không nói, cô hỏi cũng không có tác dụng gì, cũng chằng muốn hỏi.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại đi, ra lệnh nói, “Lý Hạo, đồ ăn sáng chuẩn bị xong chưa.”
“Vâng.”
Lôi Đình Lệ đưa Trì Ngữ Mặc đi ăn sáng.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng rất phong phú, có đủ các loại bánh bao xửng nhỏ, rau lạnh, không giống như bữa ăn sáng cô ăn lần trước.
Cô ngồi xuống, “Đồ gọi hơi bị nhiều.”
Lôi Đình Lệ gắp một chiếc bánh bao xửng đặt vào đĩa của cô, “Ăn không hết có thể gửi cho người nhà em.”
“Hả?”
“Khi đi tới văn phòng luật ở Lôi Nặc sẽ đi qua đó mà.”Lôi Đình Lệ giải thích một câu.
Trì Ngữ Mặc nhìn anh ấy một cái, cúi đầu, cắn một miếng bánh bao xửng.
Sao cô cứ cảm thấy, anh hình như cố ý chuẩn bị cho cả người nhà cô nữa vậy?
Ăn no, Lôi Đình Lệ đưa cô đi về trước.
Trong nhà chỉ có bố nuôi và chị gái, mẹ nuôi đã đi ra ngoài đi làm rồi.
Trì Ngữ Mặc không muốn làm kinh động tới người nhà, đặt đồ ăn sáng xuống. Trước khi rời đi có gửi một tin nhắn cho Tưởng Kỳ Nhị.
Bọn họ rời đi tới văn phòng luật Lôi Nặc.
Vừa bước vào công ty, Trì Ngữ Mặc đã cảm nhận được một luồng khí lớn, một căn lầu ba tầng. Văn phòng luât Thịnh Thiên cũng chỉ có một tầng mà thôi.
Qủa nhiên, tập đoàn Lôi Thị tài khí lớn mạnh tới như vậy,đã không ra tay thì thôi, khi ra tay nhất định là đỉnh cao của ngành này.
Phía quầy trước có ba người, bận rộn tiếp điện thoại.
Mỗi một người luật sư đều có riêng mình một phòng làm việc,phú lệ đường hoàng,vừa nhìn, đã thấy rất nghiêm chỉnh.
“Những người luật sư này bản thân vốn đã có rất nhiều án trong tay, bên này tiếp nhận án tranh chấp cũng rất nhiều, em có thể chọn để nhận.”Lôi Đình Lệ giải thích.
Trì Ngữ Mặc thấy buồn cười, khi cô ở văn phòng luật Thịnh Thiên muốn có được một vụ án để làm, rất khó khăn, phải nhìn sắc mặt người khác, bị người ta đố kỵ.
Ở đây, cô muốn làm bao nhiêu có bấy nhiêu,quan trọng chính là, năng lực phải có đủ.
“Hôm nay em sẽ thương lượng với sư phụ của em.” Trì Ngữ Mặc nói nhẹ.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp lại, ánh mắt dịu dàng chút ít, “Ở chỗ của anh, nếu như em không muốn làm lúc nào rời đi cũng được.”
Trì Ngữ Mặc hít một hơi dài, nếu như cô tiếp tục từ chối, như vậy hình như cô quá tự kiêu rồi.Gật gật đầu.
“Hay là có cần bây giờ thử xem sao không?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Cô đúng như được toại nguyện ý muốn, bây giờ đang không có việc gì để làm, chi bằng làm cho bản thân bận rộn một chút, có thể học được càng nhiều thứ.
Trì Ngữ Mặc gật gật đầu.
Lôi Đình Lệ bước tới trước quầy tiếp tân, “Có vụ án tranh chấp tài chính nào không?”
Quầy tiếp tân nhìn thấy Lôi Đình Lệ, nhanh chóng cung kính tìm kiếm.
“Lôi tổng, đây là án tranh chấp quyền thừa kế.” Người tiếp tân nói, nhanh chóng đưa dữ liệu cho Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ nhanh chóng đưa cho Trì Ngữ Mặc, “Em xem đi,án về người thừa kế này lần trước em cũng đã từng gặp phải, chắc cũng rất quen rồi.Ở mảng này tiền thù lao có thể nói là không tồi, nghiên cứu đi nhé, lát nữa anh sẽ đưa người tới hướng dẫn em,em không hiểu có thể tìm hỏi ông ấy.”
Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm Lôi Đình Lệ, trong tâm không phải không có cảm động.
Cô có thể cảm nhận được rõ, anh đang cố gắng giúp cô mở đường.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
11 chương
80 chương
54 chương
104 chương
105 chương
183 chương
79 chương