Lôi Đình Lệ ghi thêm vài con số lên trên bản hiệp ước, sau đó đẩy đến trước mặt cô, “Cô xem xem bản hiệp ước đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.” Trì Ngữ Mặc đọc sơ qua nội dung trong bản hiệp ước: Trong thời gian hiệp ước có hiệu lực, bên nam mướn bên nữ phục vụ 1 năm, trả công thù lao 5 triệu, một căn phòng xem như phần thưởng, trả trước 2 triệu rưỡi, còn 2 triệu rưỡi đến kỳ hạn 1 năm sau sẽ trả nốt. Trong thời gian này, bên nữ chỉ được xuất hiện theo yêu cầu của bên nam, cũng không được tìm khách hàng khác, không được cùng người đàn ông hoặc phụ nữ khác có những mối quan hệ bất chính. Bên nữ trong trường hợp đặc biệt có thể không phục vụ. Nếu có con, bên nữ xem như làm trái với hiệp ước, phải bỏ đứa con, hợp đồng xem như chấm dứt, tiền công sẽ được tính theo số ngày làm việc. “Chuyện là, đã kết thúc hiệp ước, sao còn phải bỏ đứa con? Mặc dù tôi không có khả năng mang thai, nhưng mà, nếu không bỏ đứa con, tôi có cần bồi thường tiền không?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận hỏi lại. Trong mắt Lôi Đình Lệ lóe lên sự nghi ngờ, bực bội hỏi lại, “Cô định sinh con cho tôi à?” Trì Ngữ Mặc ngẩn người, thốt lên, “Tại sao tôi phải sinh con cho anh?” Lôi Đình Lệ nhìn vào đôi mắt hiền lương của cô, giống như ánh mắt của một con thỏ trắng, đặc biệt ngây thơ, ngây thơ đến nỗi khiến anh trở nên kiên nhẫn hơn, giải thích với cô: “Đây là vì phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, mặc dù trường hợp đó là không có khả năng xảy ra.” Trì Ngữ Mặc đã biết được đại khái. Anh ấy sẽ không cho rằng cô nhân lúc làm việc mà gài bẫy anh ấy. Cô lại không phải là ngốc, tìm người đã có vợ, còn sinh con cho anh ta? Chẳng phải là tiện nhân hay sao! Cô cầm bút ký vào phía dưới của 2 bản hiệp ước. Lôi Đình Lệ viết tên của mình vào phần của bên nam, cũng viết thêm cả ngày tháng năm, chính là ngày hôm nay. Anh nhìn Trì Ngữ Mặc vui vẻ đem cất bảng hiệp ước vào túi xách, hí ha hí hửng, “Hôm nay cô có tiện không?” “Ưm, tiện chứ, nhưng mà, bây giờ tôi đã theo anh, chiều hôm nay tôi phải về bên công ty cũ từ chức đã.” Cô cười tủm tỉm, tưởng tượng khuôn mặt lát nữa của ông tổ trưởng kia khi bị cô sa thải, tâm tình cực kỳ tốt, đuôi mắt cong lên, đắc chí. Lôi Đình Lệ nhìn dáng vẻ hưng phấn, năng động của cô, trong lòng cảm thấy thoải mái phần nào, “Qua đây, ngồi bên này.” Trì Ngữ Mặc tâm trạng lẫn lộn, ngồi xuống. Anh đưa tay vòng ra sau cổ của cô, người tiến lại gần. Trì Ngữ Mặc cảm thấy có người tiến lại gần, trong lòng giật mình, còn chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã hôn lên môi cô, lưỡi không ngừng di chuyển trên môi cô. Cô bị dọa liền lui ra phía sau, sợ hãi nhìn anh. Chẳng lẽ là quy tắc ngầm? “Lôi tổng, tôi có học luật đó, anh làm vậy là vi phạm luật bảo vệ người lao động, đã trở thành tội phạm rồi.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở. Lôi Đình Lệ liếc nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, y như quả táo đỏ vậy, rất đáng yêu. Anh chưa từng phát sinh quan hệ với phụ nữ, nhưng đã từng nhìn thấy những diễn viên trong CD làm vậy, cảm thấy cũng không tệ, rất mới mẻ, cả người đều hướng về phía trước. Trì Ngữ Mặc vì muốn tránh né mà vấp ngã lên ghế salon, lui cũng không thể lui được nữa. Hai tay của anh chống bên cạnh đầu của cô, nhếch miệng cười, vừa tà mị vừa nguy hiểm, “Tôi cũng có học luật, muốn trở thành tội phạm đầu tiên phải gây án trước đã, cô có muốn tôi dùng sức không?” “Cái gì?” Trì Ngữ Mặc trợn tròn mắt, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn anh, “Lôi Đình Lệ, anh có phải bị ấm đầu rồi không, anh không phải cảm thấy tôi chướng mắt, bị mắc bệnh sạch sẽ, đụng cũng không đụng tôi hay sao?” Lôi Đình Lệ nhìn cô đầy hoài nghi. Phản ứng bây giờ của cô, không giống như đang cám dỗ anh. “Không phải nguyện ý nên mới ký hiệp ước hay sao, cô bây giờ là đang diễn kịch đó hả?” “Diễn kịch gì ở đây?” Trì Ngữ Mặc không hiểu anh đang nói gì, đưa tay sờ trán của anh, không bị sốt a, “Tôi không chấp nhận quy tắc ngầm đâu.” “Cái gì quy tắc ngầm?” Lôi Đình Lệ bắt đầu mất kiên nhẫn, “Cô còn muốn làm hay không?” “Làm cái gì?” Cô nhìn thấy đôi mắt khát tình của anh, khẳng định nói, “Không muốn.” Lông mày Lôi Đình Lệ nheo lại, “Đây là cố gắng làm việc mà cô nói hả?” “Tôi tới là làm luật sư cho anh, không phải để ngủ với anh, anh đứng dậy cho tôi, ép đến tôi, “Trì Ngữ Mặc xấu hổ nói. Lôi Đình Lệ kinh ngạc, nhìn cô thật kỹ, “Cô là luật sư?” “Đúng vậy a, anh không phải đã biết rồi sao, đằng sau danh thiếp của tôi có ghi chức vụ với công ty của tôi, sở quản trị hành chính luật sư Thịnh Thiên, rất nổi tiếng, bây giờ có thể nói là đứng nhất nhì thành phố A.” Cô giải thích. “Vậy sao cô lại làm việc ở Thiên Thượng Nhân Gian?” Lôi Đình Lệ kinh ngạc. Trong đầu Trì Ngữ Mặc liền lóe lên suy nghĩ, không lẽ anh không biết cô là luật sư, cho rằng cô là tiểu thư? Cô tranh thủ thời gian giải thích: “Tôi xuất hiện ở Thiên Thượng Nhân Gian là vì điều tra Trình Hán Nam, tôi đang lo vụ ly hôn của anh ta, vợ của anh ta là đương sự của tôi.” “Vậy sao cô lại xuất hiện ở hội châu báu, còn mặc loại quần áo đó?” “Tôi điều tra đến La Ngải, nên theo cô ta đi tìm Tiểu Mễ, tôi tưởng Tiểu Mễ và Trình Hán Nam có quan hệ bất chính, tôi không muốn bị người khác chiếm tiện nghi nên mới trốn vào phòng, không ngờ phòng đó là của anh, uống nhầm ly nước suối trong đó, Lôi Đình Lệ, tôi là luật sư, luật sư thật đó.” Cô cố gắng giải đáp hiểu lầm của anh. “Cô là luật sư, vậy hiệp ước cô ký là gì?” Lôi Đình Lệ ngồi dậy ngay ngắn. “Tôi tưởng anh để tôi làm luật sư cho công ty anh.” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ giải thích. Cô nhớ lại nội dung của bản hiệp ước, rốt cuộc đã ký cái quỷ gì a, thật là tự bán đứng chính mình cũng không biết. Tranh thủ thời gian, cô muốn đoạt lấy bản hiệp ước trên bàn. Lôi Đình Lệ nhanh hơn một bước, đoạt lấy bảng hiệp ước, đứng dậy. Trì Ngữ Mặc cảm giác như bị điện giật phải. Cô nhìn bản hiệp ước đầy tội nghiệp, nhảy tới định cướp lấy. Anh ta cao, cô không thể cướp được. “Lôi Đình Lệ, cái này không tính, tôi không biết là anh muốn bao nhân tình.” Trì Ngữ Mặc xin xỏ. Nói ra rồi cô mới phát hiện giọng của mình vừa ma mị vừa có vẻ như đang quyến rũ người khác, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Anh nhìn xuống thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, “Nếu cô không phải làm công việc đó, vậy tại sao hôm đó lại xuất hiện ở nhà của tôi?” Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm bản hiệp ước trong tay anh, giải thích:”Anh còn nhớ vụ cha mẹ ngược đãi con đang rần rần trên mạng không? Hình cho tôi chụp đó, nhà của cặp vợ chồng đó kế bên nhà anh, tôi vì chạy trốn sự truy đuổi của họ nên đã leo tường nhảy sang nhà anh.” Cô nhân lúc Lôi Đình Lệ đang mãi suy nghĩ, tranh thủ đoạt lấy. Anh đưa tay vòng ra sau lưng, cô bổ nhào tới, cả người đều đè lên người anh, ôm lấy anh. Cả người ngã vào lòng anh, mềm mại, mùi thơm của tóc thoang thoảng trước mũi anh. Cơ thể có chút căng thẳng, đặc biệt là ở một vài bộ phận, cảm thấy bực bội vì phản ứng của cơ thể mình, anh nhướng mày, “Trì Ngữ Mặc, cô đã từng nói qua là thích tôi mà? Là giả sao?”