Trì Ngữ Mặc về lại chỗ ngồi, ăn một chút đồ ăn vặt, điện thoại bèn vang lên.
Cô thấy là Lâm Miễu, phủi phủi tay, bắt máy.
“Người chị em à, tớ lo lắng cho cậu cả ngày, ngủ không được nuốt không trôi, bây giờ như thế nào rồi?” Lâm Miễu hỏi rằng.
“Anh ấy chắc... không giận rồi chứ.” Trì Ngữ Mặc phỏng đoán rằng.
“Hả, hai người thật sự làm chuyện đó rồi hả, tốt quá rồi, kỹ xảo của anh ta như thế nào, là trực tiếp làm, hay là làm những bước ở phía trước.” Lâm Miễu hưng phấn nói rằng.
Những bước phía trước?
Trì Ngữ Mặc khó khăn lắm mới quên được chuyện này, bây giờ lại khơi gợi lên hồi ức của cô.
“Chúng tớ vẫn chưa, bởi vì tớ uống say rồi, cho nên làm không thành.” Trì Ngữ Mặc hạ thấp giọng nói.
“Cậu thật sự không đáng tin cậy mà, người đàn ông tốt như vậy mà cậu cũng không nắm bắt được, cẩn thận anh ta chạy trốn đấy.”
“Đàn ông vốn dĩ sẽ chạy trốn, nắm bắt cũng vô dụng. Được rồi, cô gái, bây giờ tớ đang trên xe lửa đi Tần Châu, chắc rất nhanh sẽ đi công tác trở về thôi, đến lúc đó liên lạc sau.”
“Được, đợi sau khi cậu trở về, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Lâm Miễu nói rằng.
“Ừm.” Trì Ngữ Mặc ngắt máy, dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy đã sắp tới năm giờ, nhưng trời vẫn còn sáng.
Lần này cô trở về không phải vì muốn đoàn tụ với Tần Dương Hải, mà là muốn lấy lại đồ của mẹ, đành phải gọi điện cho bên đó.
Tiếng chuông vang lên ba tiếng liền có người nghe máy.
“Tiểu Ngữ, bây giờ con đang ở đâu vậy, dì con đã chuẩn bị rất nhiều món con thích ăn, đã lâu không gặp rồi, dì cũng rất hoan nghênh con trở về.” Tần Dương Hải nhiệt tình mà nói rằng.
Hoan nghênh?
Cô còn nhớ không lâu trước kia lúc gọi điện thoại về giọng điệu chanh chua cay nghiệt của Phùng Như Ngọc, trong lòng cô hiểu rõ, Tần Dương Hải chẳng qua là vì Lôi Đình Lệ nên mới nịnh bợ cô.
“5 giờ 20 tôi tới trạm xe lửa. Ăn cơm thì không cần đâu, tôi lấy đồ xong sẽ đi ngay.” Trì Ngữ Mặc lạnh nhạt mà nói rằng.
“Ồ ồ, đến lúc đó ba đến đón con.”
Kết quả người đến đón cô là Phùng Như Ngọc.
“Mày tới đây làm gì.” Phùng Như Ngọc nhíu mày lại, sắc bén mà hỏi rằng.
Trì Ngữ Mặc nhìn thái độ này của bà ta, đoán chắc rằng Tần Dương Hải cái gì cũng không có nói cho bà ta biết, “Yên tâm, tôi lấy đồ xong sẽ đi.”
“Mày tới lấy đồ gì. Tần gia này đã không còn đồ của mày nữa, mày vốn không nên về đây, có phải mày thấy Tống Nghị Nam trở thành người giàu rồi, muốn về cướp nó đi, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, Dĩ Thuần nhà tao với cậu ta đã thành một đôi rồi.”
“Nếu đã là một đôi, vậy bà sợ cái gì.”
“Mày thật sự tới cướp Nghị Nam đi?” Phùng Như Ngọc hoang mang mà trợn to mắt ra.
Trì Ngữ Mặc thật sự khâm phục tư duy của bọn họ, nếu đã nhận định rồi, cô nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, “Bà tới đón tôi, hay là tới cảnh cáo tôi đây, nếu như không phải tới đón tôi, mời bà nhường đường cho: Cảm ơn.”
“Cũng không biết mày đã cho Dương Hải uống thuốc mê gì, đột nhiên phải mời sao chổi như mày về, đi theo đi.” Phùng Như Ngọc khinh thường mà nói rằng, kiêu ngạo đi thẳng về phía trước.
Trì Ngữ Mặc không thèm đếm xỉa bà ta, ngồi lên hàng ghế phía sau, nhìn ra cửa sổ.
Tần Châu, năm 18 tuổi cô rời khỏi đây, đã sáu năm chưa trở về rồi.
Sự thay đổi của thành phố rất lớn, khác hoàn toàn so với lúc mới đi.
Ai ai đều nói cảnh vật như cũ nhưng người lại đổi thay, hiện giờ ngay cả cảnh vật cũng thay đổi rồi, dù sao cũng là thành phố sống từ nhỏ tới lớn, trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn man mát, có chút không thoải mái.
Đột nhiên, Phùng Như Ngọc thắng xe lại,Trì Ngữ Mặc đụng vào ghế phía trước.
“Thật ngại quá, vừa rồi có một con chó hoang chạy ngang qua.” Phùng Như Ngọc giải thích rằng, nhếch mép lên.
Nếu như Phùng Như Ngọc không giải thích, thì cô có thể coi như lúc đó không cẩn thận, nhưng rõ ràng, Phùng Như Ngọc là cố ý, “Ấu trĩ.”
“Mày nói ai ấu trĩ?” Phùng Như Ngọc lườm cô.
Trì Ngữ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phùng Như Ngọc lại đột nhiên thắng xe lại, Trì Ngữ Mặc va phải vào ghế, bực bội mà nhíu mày lại,liếc sang Phùng Như Ngọc.
“Tao thật sự không hiểu, tại sao con chó hoang đó phải chạy toán loạn trên con đường không thuộc về mình chứ, nếu không phải là tao tốt bụng, thì đã đụng chết nó từ lâu rồi.” Phùng Như Ngọc ý vị sâu xa mà nói rằng.
Trì Ngữ Mặc híp mắt lại, “Cho nên, lúc ở Nhật Bản, là bà tìm người đến bắt cóc tôi?”
Phùng Như Ngọc kinh ngạc, “Lúc mày ở Nhật Bản bị bắt cóc?”
“Không phải bà tung tin bịa đặt ra ngoài nói tôi bị bán tới Việt Nam làm gái điếm rồi sao?” Trì Ngữ Mặc nghi hoặc.
Phùng Như Ngọc lộ ra sự hăng hái tò mò, hưng phấn mà nói rằng: “Cho nên, mày thật sự bị bán tới Việt Nam làm gái điếm rồi? Tao nói Trì Ngữ Mặc à, mày nhanh chóng bỏ cuộc đi, Nghị Nam có bệnh ưa sạch sẽ đấy, mày đã dơ bẩn như vậy rồi, cho dù mày đi quyến rũ, nó cũng sẽ không lấy đâu.”
Trì Ngữ Mặc quan sát bà ta.
Lúc đó khi cô bị bắt cóc, thì cô đã nghi ngờ là Phùng Như Ngọc và Tần Dĩ Thuần làm, bởi vì thời gian đó họ ở đó, cũng chỉ có họ mới có động cơ này.
Khi cô hôn mê bất tỉnh nghe thấy người bắt cóc cô lúc gọi điện thoại nói ra ba chữ Trì Ngữ Mặc, có thể nói ra ba chữ này chẳng phải chứng minh rằng người đó quen biết cô sao?
Cô năm xưa, mang thương tích đầy người trở về, lại bị hãm hại, giận dỗi mà ra đi.
Lúc đó còn quá nhỏ, không có năng lực, không có chứng cứ, lại khó mà biện bạch được.
“Thật ra, tôi biết bà đã bắt cóc tôi, bán tôi cho bọn côn đồ, nhưng mà, bà tính toán sai rồi, sau này tôi được cứu ra, bọn họ không có chạm vào tôi, lúc đi còn nói cho tôi biết, là một người phụ nữ bán tôi cho họ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền phỉ thúy ngọc như ý, Phùng Như Ngọc, miếng phỉ thúy trên cổ bà chưa bao giờ tháo xuống đúng không?” Trì Ngữ Mặc cố tình thăm dò rằng.
Phùng Như Ngọc khép lại nụ cười, “Trì Ngữ Mặc, mày đừng ngậm máu phun người, tao không có bắt cóc mày.”
“Vậy sao? Lúc đó tôi kéo Tống Nghị Nam từ trong đống phế thải ra, tôi kéo tới ngón tay cũng xém chút gãy luôn, tại sao sau khi tôi trở về nhận được thông tin là con gái của bà kéo anh ấy từ trong đống phế thải ra? Nếu như không phải bà bắt cóc tôi, sao lại để con gái bà thay thế vị trí của tôi?” Trì Ngữ Mặc nói ra sự nghi ngờ của mình.
“Lúc tụi tao chạy đến đó, chỉ thấy Tống Nghị Nam, không có thấy mày, một phần cơ thể của nó vẫn còn nằm ở dưới đá, Tiểu Thuần liền kéo nó lên, sau khi nó tỉnh lại nắm lấy tay của Tiểu Thuần hỏi có phải Tiểu Thuần đã cứu nó không, vốn dĩ chính là Tiểu Thuần cứu nó.” Phùng Như Ngọc khẳng định mà nói rằng.
Trì Ngữ Mặc nhíu mày lại, nếu như nói không phải Phùng Như Ngọc làm, người bắt cóc cô, lại quen biết cô là ai đây?
Cô nhớ tới một chi tiết, rất nhiều cô gái bị bắt cóc đều bị xâm phạm.
Chỉ có cô không có, không những không có còn được chăm sóc rất tốt, lúc đó cô nghe thấy trong điện thoại nói có một môi giới nhắm trúng trứng của cô.
Cô rất tức giận, gào lên nhất định sẽ kiện, trong đó có một người nói: “Kiện đi, ông ta là luật sư nổi tiếng ở quốc gia các người, cô có thể thắng kiện sao?”
Cô liên tục bị lấy đi bốn trứng, một tháng sau dưới yêu cầu của luật sư, bọn họ đã thả cô đi.
Cô luôn cảm thấy là Phùng Như Ngọc bắt cóc cô, nhưng mà, chuyện này dường như phức tạp hơn cô tưởng tượng.
Cô càng phải tìm được luật sư đó.
“Lái xe đi.” Trì Ngữ Mặc không muốn nói nhiều.
Phùng Như Ngọc trợn mắt, có chút lo lắng, bây giờ Trì Ngữ Mặc so với sáu năm trước càng xinh đẹp hơn, trong lúc vô tình bộc lộ ra bộ dạng thùy mị thướt tha, năm xưa bọn họ lừa Tống Nghị Nam, nếu như Tống Nghị Nam biết được sự thật sẽ như thế nào đây?
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
33 chương
120 chương
114 chương
86 chương
7 chương
10 chương
49 chương