Trì Ngữ Mặc dừng 1 chút.
Buổi chiều, có thể rồi chứ?
Không lẽ, anh nói về chuyện đó?
Cô, không thể.
“Chiều nay em phải bắt xe vội, nói không chừng buổi tối sẽ có cuộc tranh đấu dữ dội, em sẽ không thể tập trung tâm trí được,” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
Lôi Đình Lệ khẽ nhíu mày, “Em đi khoảng mấy ngày?”
“Có thể là 3-4 ngày, em muốn đến thăm cô nhi viện em đã từng ở 1 chút, lúc đó những giáo viên ở đó đối xử với em rất tốt, đã mấy năm em không về đó rồi.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Em còn từng sống trong cô nhi viện?” Lôi Đình Lệ kinh ngạc.
“Sau khi mẹ em mất, ba em suy nghĩ 1 thời gian, trong khoảng thời gian ba em suy nghĩ, em sống ở cô nhi viện.” Trì Ngữ Mặc cười nói, không chút bận tâm.
Trong mắt anh hiện lên tia thương tiếc, “Buổi chiều đừng chỉ lo bận rộn, anh đi chung với em.”
“A? Không cần đâu.” Rất không dễ cô mới được tự do mấy ngày, “Công việc anh bận, em cũng không phải là trẻ con, hơn nữa, bởi vì có anh ở sau chống lưng, bây giờ em đi, em rất nở mày nở mặt, anh đi sẽ chiếm hết ánh hào quang của em.”
Nói nghe rất hay, nhưng sao, anh cảm thấy trong lòng không thoải mái?
“Thật sự không cần?” Anh hỏi thêm lần nữa.
“Sau này anh còn phải chinh phục thế giới, giết gà đâu cần dùng dao giết trâu, em chỉ đi mấy ngày, mấy ngày sau sẽ về, đến lúc đó em đem đặc sản Tần Châu về cho anh.” Trì Ngữ Mặc cười híp mắt nói.
Cô càng thoải mái, anh càng không nỡ.
Đây là lần đầu tiên anh không nỡ xa 1 người như vậy, tuy nhiên, cô chỉ đi có mấy ngày.
“Anh biết rồi, ăn cơm đi, cần anh bưng gì ra?” Lôi Đình Lệ hỏi, nhìn cái bàn sau lưng cô, đang để rất nhiều đĩa thức ăn.
Trì Ngữ Mặc không thể nào tưởng tượng được hình ảnh Lôi Đình Lệ bận rộn trong bếp, anh cao quý như vậy, kêu anh làm những chuyện này, cô sẽ cảm thấy cô đang tạo nghiệt.
Cô đẩy Lôi Đình Lệ ra ngoài, nịnh nọt nói, “Bên ngoài anh làm chủ, ở nhà em làm chủ, chuyện bên ngoài đều giao cho anh, chuyện ở nhà đều giao cho em, không ai được can thiệp của ai.”
Anh dừng chân, quay người lại, nắm lấy tay cô, trong mắt chứa sự dịu dàng.
Bộ dạng này của anh, cũng là lần đầu cô thấy, cô vô thức căng thẳng lên.
“Anh giúp em.” Anh nói.
Cô nhìn ánh mắt sâu như biển rộng của anh, trong lòng thình thịch 1 tiếng, như là bị chìm đắm trong đó vậy.
Anh, biết thôi miên?
“Em... vậy được, trên bàn có rau, anh đem ra giúp em.” Trì Ngữ Mặc dịu dàng nói.
Lôi Đình Lệ nở nụ cười, tâm tình tốt lên 1 chút, đi vào giúp cô đem rau ra.
Trong tim Trì Ngữ Mặc có cảm giác khác lạ, rõ ràng anh chỉ đem rau ra, mà trong tim cô như bị bệnh vậy, nhảy đến điên loạn, cho đến khi, canh đã được nấu xong, cô mới phát hiện chưa chuẩn bị nước chấm.
Ngay lập tức, lấy 2 tô ra, phân ra để 1 cục Mapo, 1 chút dầu, 1 chút đường, phi gừng tỏi hành rồi đổ lên trên nước chấm, thấy được rồi, bưng tô nước chấm để trên bàn.
“Em chuẩn bị hơi nhiều.” Lôi Đình Lệ nói.
“Có phần cơm tối của anh nữa, canh gà em chỉ đem ra 1 nửa, nửa còn lại để tối anh ăn.” Trì Ngữ Mặc nói, vừa đang cắt vỏ dưa hấu.
Lôi Đình Lệ bưng cái bếp điện ra, Trì Ngữ Mặc rất nhanh để ép xong nước ép dưa hấu, mỗi người 1 ly trước, muốn thêm làm tiếp, như vậy có thể bảo đảm độ tươi mới.
Lôi Đình Lệ đã ngồi vào vị trí, ăn lẩu ở nhà, đây là lần đầu của anh, cảm thấy... có sự ấm áp của gia đình.
Trong nhà có cô, có thể trong tương lai, còn có con cái, nghĩ vậy, tâm trạng anh bất giác tốt lên mấy phần.
“Nhà em trước giờ đều pha nước chấm như vậy?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Dạ, bởi vì mẹ em bận công việc, đặc biệt là mùa đông, không kịp làm cơm tối, nên thường nấu lẩu, ăn ra được tâm của người nấu. Lần tới em sẽ đi mua một lưới chín ô vuông, cái nào vừa bỏ vào, cái nào đã bỏ trong một thời gian dài, cái nào bản thân muốn ăn, nhìn cái là biết.” Cô bỏ rau vào trước.
“Ba em thì sao? Trước đây nghe em nói bị bệnh tiểu đường, không phải không đi làm sao?”
“Ba làm bảo an ở trong khu em ở, 12 tiếng, chỉ lúc ăn là không mệt thôi.”
“Chị em thì sao? Cũng đi làm?”
“Chị bị bệnh máu trắng, không dám để chị đi làm, chị mà bị chảy máu thì sẽ không ngưng được, trước đây vì đi làm, mà bị nhập viện 2 lần, có lần còn thông báo là trong tình trạng nguy cấp.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Bệnh máu trắng thường là di truyền.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
“Bà ngoại của chị qua đời vì bệnh máu trắng, còn là máu RH-, cho nên, tình trạng của chị em rất đặc biệt.” Trì Ngữ Mặc đau lòng nói.
Lôi Đình Lệ hiểu rồi, hèn gì, anh thông báo xuống mấy ngày rồi, còn chưa tìm được tủy phù hợp, thì ra là nhóm máu RH-, “Đợi thêm tí nữa.”
“Uhm.” Trì Ngữ Mặc thấy nồi lẩu đã sôi, để thịt bò vào, nhúng vài lần, màu sắc thay đổi, chín rồi, gắp lên chấm vào tô nước chấm của Lôi Đình Lệ, “Thịt bò này em cắt lúc còn tươi, nhìn cũng không tệ.”
“Em cũng ăn đi.” Anh cắn 1 miếng, vị như lúc anh ăn ở nhà hàng, có thể là, do tác dụng của tâm trạng, nên cảm thấy ngon hơn 1 chút.
Trì Ngữ Mặc cười, tâm trạng tốt lên, cũng bắt đầu muốn nói nhiều chuyện, “Lôi Đình Lệ, trước đây nghe anh nói từng làm luật sư, sau này tại sao không làm?”
Lôi Đình Lệ thản nhiên nhìn cô 1 cái, “Anh không muốn nói chuyện này.”
Trì Ngữ Mặc ngưng 1 chút, như là bị người ta tạt gáo nước lạnh vậy, cảm thấy lạnh lẽo.
Cô đắc ý đến quên hình tượng rồi, dù là bạn gái, cũng không nên đụng đến đời tư của người khác, bởi vì chỉ là bạn gái, nói không chừng rất nhanh sẽ không phải nữa.
Cô vượt quá chuẩn mực rồi.
“Bò viên này họ làm rất tươi, không đông lạnh, em thấy khá là tươi mới, anh thử đi.” Trì Ngữ Mặc đổi chủ đề.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp 1 tiếng.
Cô thấy anh trầm lặng, cũng không dám nói chuyện bừa bãi nữa.
Ăn xong cơm trưa, cô vào bếp dọn dẹp, sau khi đặt vé xe lúc 15h50 xong, làm nấm hương băm nhỏ và bắp băm nhỏ.
Lôi Đình Lệ nhận được điện thoại của Thường Hâm.
“Lôi tổng, thân thế của người phụ nữ này có chút phức tạp, từ khi sinh ra, cô theo mẹ mình, 8 tuổi mẹ cô mất, cô phải sống trong cô nhi viện 2 năm, 10 tuổi ba cô dẫn về.
17 tuổi bị bố đưa đi Nhật Bản, nhưng năm 18 tuổi, khu cô ấy ở bị động đất, sau động đất cô ấy mất tích 1 tháng.
Bởi vì chuyện xảy ra ở nước ngoài, cho nên vào thời gian này xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không điều tra ra được, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Hơn 1 tháng sau, tự mình quay về, lúc về có tin đồn cô ấy bị bán làm nô lệ, nhưng cô ấy phủ nhận.
Sau đó vì tội cố ý giết người mà vô tù, 2 tháng gần đây mới được thả ra.
Sau khi được thả, cô rời khỏi nhà ba ruột, theo ba mẹ nuôi đến thành phố A, đi học lớp 12 lần nữa, 19 tuổi thi vào đại học A khoa luật, 23 tuổi vào làm ở văn phòng luật Thịnh Thiên, cho đến hiện tại, vẫn chưa có bạn trai, cũng không có mối quan hệ với những người kì lạ, có thể coi là sống bình thản và bình thường.” Thường Hâm đơn giản nói.
“Cô ấy mất tích 1 tháng hơn, không tra được chút tin tức?” Lôi Đình Lệ nghi ngờ.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
33 chương
120 chương
114 chương
86 chương
7 chương
10 chương
49 chương