Cô cảm thấy rất khó xử, cố ý lảng tránh ánh mắt của Lôi Đình Lệ, rướn người lấy đồ bỏ lên quầy tính tiền, vẻ bận bịu. “Tổng cộng là 227 tệ.” Người thu ngân nói. Lôi Đình Lệ đưa thẻ VIP ra cho thu ngân. “Em có tiền mặt.” Trì Ngữ Mặc nói, tay móc trong ví ra 300 tiền mặt đưa cho người thu ngân. Lôi Đình Lệ đưa thẻ VIP cho cô. Trì Ngữ Mặc hơi ngây người ra, cô nghĩ xem làm thế nào để từ chối. “Trước đây em không cầm, anh còn có thể hiểu. Bây giờ em là bạn gái anh, hay là, em muốn cầm thẻ đen?” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói. Trì Ngữ Mặc có chút khó nghĩ. Cô không nghĩ rằng bạn gái thì nên dùng tiền của bạn trai, cho dù là vợ chồng thì cũng nên độc lập về kinh tế. Nhưng, từ đầu cô đã cầm tiền tip của anh... cho nên, bây giờ không cầm, sẽ làm người khác thấy rất tiểu thư, hơn nữa, sự áp lực đến từ anh quá lớn. Cô thấy ánh mắt người thu ngân nhìn sang phía cô, thôi vậy, cô cũng không muốn làm người dưng khoanh tay đứng lý luận với anh nữa, cứ cầm lấy trước đã, cô không dùng là được. Cô cầm lấy tấm thẻ từ tay anh, đút vào ví của mình. Người thu ngân mặt hơi ửng đỏ, khi đưa lại tờ hóa đơn, cô không giấu được sự ngưỡng mộ trong mắt. Trì Ngữ Mặc bị việc trên Weibo làm cho sợ rồi, cô sợ người thu ngân cũng là fan mù quáng của Lôi Đình Lệ, “Chuyện này, cô đừng nói ra ngoài nhé.” “Hả?” Người thu ngân không hiểu, “Cô chỉ cái gì?” Trì Ngữ Mặc thấy đối phương không hiểu lời cô, chắc là không quen Lôi Đình Lệ, dù gì không phải ai cũng biết đến Lôi Đình Lệ. Anh cũng chẳng phải ngôi sao, nghĩ vậy cô mới yên tâm phần nào, “Ý tôi là, chuyện tôi đi công tác.” “Hả?” người thu ngân khó hiểu nhìn Trì Ngữ Mặc. “Ha ha, cô không nghe thấy à, ha ha, không có gì đâu.” Trì Ngữ Mặc đánh trống lảng, nói rồi đẩy xe đồ đi thẳng. “Em nói với người ta chuyện công tác gì vậy?” Lôi Đình Lệ khó hiểu hỏi cô. “Không phải, em lo cô ấy là fan của anh, sợ lại lên Weibo kiếm chuyện nên mới hỏi dò xem.” Trì Ngữ Mặc giải thích. “Em lo lắng chuyện này à, anh biết rồi.” Anh nói rồi rút điện thoại, thiết lập lại Weibo, hủy bỏ công năng tag và comment, “Như vậy là không ai có thể bình luận và tag ở trang của anh nữa, e có thể yên tâm được rồi.” Thật sự có lúc, cô rất cảm động. Lôi Đình Lệ có phong cách làm việc nhanh chóng, dứt khoát, không chần trừ, nói một là một hai là hai, có khí chất của anh hùng, cũng có phong độ của người đàn ông thành đạt, quyết đoán, thông tuệ. Trên người anh có rất nhiều điểm sáng, chỉ là...có chút hơi bá đạo quá, đúng là một người đàn ông hoàn hảo đến từng cm. “Sao thế? Sao lại ngây người ra?” Lôi Đình Lệ hỏi. “Thấy anh ngầu quá, hi hi.” Câu nói này là thật, những lúc cô nói thật lại khiến cho bản thân thấy hơi ngượng nghịu. Cô chuyển sang chuyện khác, “Em mua hơi nhiều, anh có lái xe đến không?” “Anh đã dặn xuống rồi, chúng ta cứ đẩy xe thẳng về nhà, như vậy tiện hơn.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói. Cô lại phát hiện được một ưu điểm nữa của Lôi Đình Lệ, anh đặc biệt kỹ tâm, cho nên nhiều phẩm chất tụ lại trên một con người như vậy mới có thể làm cho họ chinh phục được những mục tiêu lớn. “Anh có thích ăn sủi cảo không?” Trì Ngữ Mặc hỏi. “Bình thường, sao vậy?” Lôi Đình Lệ đặt tay lên tay nắm xe đẩy hàng, chiếm lấy nhiệm vụ đẩy xe một cách rất tự nhiên. “Ngày mai em không ở đây, chắc phải vài ngày nữa. Trước khi đi em muốn làm mấy phần sủi cảo để trong tủ lạnh, khi nào anh muốn ăn thì cứ nấu nước sôi rồi thả bánh vào là được. Em định làm nhân bắp với thịt heo, nhân tôm thịt, còn cả nhân nấm hương thịt heo nữa.” Thảo nào, anh thấy cô mua khá nhiều rau cỏ. “Em biết làm sủi cảo?” Anh thuận miệng hỏi, nhớ lại kỹ thuật nấu nướng chưa đến đâu của cô khi trước, quả thực đáng để lo lắng. “Chuyện đó.” Trì Ngữ Mặc cười ngượng, “Em có thể học mà, khi trước có nhìn mẹ em làm rồi, em cũng tham gia nặn vài cái nhưng chưa biết trộn nhân.” “Cho nên anh là vật thí nghiệm phải không?” Anh nhìn sang cô, giọng vẫn khá ổn. “Đương nhiên không phải vậy, em sẽ làm trước mấy cái, tự em thử ăn xem sao, thấy ăn được thì em mới làm cho anh chứ.” Trì Ngữ Mặc giải thích. “Ừm, vậy em làm một ít đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói. Cô phát hiện, thực ra Lôi Đình Lệ không kén ăn như trong tưởng tượng của cô, cô làm món gì, cho dù có khó ăn, anh vẫn chịu ăn. * Vừa về đến nhà, Lôi Đình Lệ tiếp tục mở cuộc họp trực tuyến. Cô sợ phát ra tiếng ồn làm ảnh hưởng đến anh nên đóng cửa phòng bếp lại. Đầu tiên là xử lý tôm, tôm phải tươi sống mới ngon, lúc đó thịt mới có độ đàn hồi. Cô cho tôm vào nồi luộc chín rồi bỏ vào nước lạnh, trên mạng có nói làm vậy có thể đảm bảo được độ tươi ngon của tôm trong vài tiếng. Sau đó cô đem rửa thịt gà đã được chặt sẵn. Cô hầm thịt gà trước, rồi bỏ vào một chút gừng, hành, mạch đông và sa sâm. Hai gia vị cuối dùng để giải nhiệt hạ hỏa, thích hợp để làm nước canh lẩu. Mấy cái khác thì đều đơn giản rồi, thịt bò, thịt dê đều là đồ làm sẵn. Thịt bò viên cũng mua làm tại chỗ rồi. Cô đem rửa thêm rau cải xanh, rau xà lách, nấm kim và cải trắng. Sau đó gọt bỏ vỏ khoai tây, khoai môn, xắt thành miếng nhỏ, ngâm trong nước lạnh. Làm như vậy có thể ngăn đồ ăn bị đen. Cô còn mua cả đậu phụ, vỏ đậu rán và mì, xử lý rồi để vào trong bát. Riêng đậu phụ cô để ngăn đá trước đã. Sau khi làm xong toàn bộ, mới có 10 giờ rưỡi. Bữa sáng ăn hơi muộn nên giờ này cũng chưa thấy đói, cô lại bóc một ít tôm đã luộc chín nữa. Số tôm này là định để chiều chuẩn bị làm nhân sủi cảo tôm thịt, bóc được 20 con, băm nhuyễn, trộn lẫn theo tỷ lệ 1-1 với thịt heo nhuyễn. Sau đó bỏ vào một chút rượu, muối và mì chính, tiếp tục trộn đều mọi thứ. Cô thử gói 3 cái sủi cảo, chuẩn bị sẵn nước sôi, nấu chín rồi đang định đưa lên mồm ăn thử, chợt cửa bếp bị mở ra. Lôi Đình Lệ nhìn cô, “Em ăn trước rồi à, không gọi anh.” Trì Ngữ Mặc suýt chút bị nghẹn, “Không phải đâu, em nếm thử trước, nếu mùi vị được rồi thì em bắt đầu gói.” “Ngon không?” Lôi Đình Lệ nhìn vào bát của cô. “Em thấy cũng được, anh muốn thử không?” Cô gắp một cái sủi cảo đưa lên thổi hai cái, đợi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến trước mặt anh. Lôi Đình Lệ trân trân nhìn cô. Cô dịu dàng như vậy, đẹp đẽ như vậy, lại kỹ tâm đến từng chi tiết nhỏ. Đúng là lần đầu tiên có một người phụ nữ thổi nguội đồ ăn cho anh, trong tim bỗng chốc có một cảm xúc như đang trào dâng. Lôi Đình Lệ nắm lấy tay cô, cúi đầu. Trì Ngữ Mặc tưởng anh định ăn sủi cảo, nhưng không, cái anh ăn, lại là cô. Anh đặt môi mình lên đôi môi của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng ướt át xâm phạm vào khoang miệng của cô. Trì Ngữ Mặc giật mình, lùi lại phía sau, cô lấy tay ôm lấy miệng, “Em vừa ăn xong.” “Ừ.” Anh nói vẻ nghiêm túc, “Ăn cũng được, em gói thêm đi.” Trì Ngữ Mặc, “...” Cách nếm của anh như vậy sao, cô mím môi, mặt mũi đỏ bừng, “Vậy để em gói xong để hết vào ngăn đá, em sẽ ghi tên từng loại nhân lên, như vậy anh sẽ dễ tìm hơn.” “Ừm, buổi chiều, em có được không?” Lôi Đình Lệ đặt một câu hỏi sâu xa.