Tiết Diễm bắt lấy bàn tay đang sờ sờ trên mặt Hoắc Tiểu Trì của Thẩm Phóng: "Anh đừng quậy nó nữa." Lại phân phó các vệ sĩ lập tức đưa Hoắc Tiểu Trì vào bệnh viện. Vì thế mà các vệ sĩ vừa mới tới lại nhanh chóng đem theo Hoắc Tiểu Trì rời khỏi bãi đỗ xe, đi tới bệnh viện gần đó. Thẩm Phóng lúc này mới trưng ra vẻ bất mãn, hai tay từ phía sau ôm lấy cổ Tiết Diễm, cả thân thể đều dựa vào, "Cưng à, sao anh lại phân biệt đối xử như vậy?" Đây không phải là một động tác thân mật đơn thuần, còn che dấu ý tứ "Anh mà nói câu nào khiến tôi không hài lòng thì lập tức bóp chết luôn" đùa giỡn uy hiếp. Nhưng đối với Tiết Diễm mà nói, hormone hơi thở mãnh liệt của đối phương lại gần trong gang tấc, cơ thể nóng bỏng cách một lớp quần áo mỏng dán chặt với nhau, chóp tim đáy lòng hắn cũng run lên. Cố gắng duy trì vẻ mặt trấn định, Tiết Diễm coi như bình tĩnh mở miệng, "Tôi phân biệt đối xử chỗ nào?" "Tôi đây đi lấy chồng mà đánh nhau nửa ngày như vậy, anh thế mà còn không nói lời nào quan tâm đến tôi, cũng không bảo tôi đến bệnh viện khám thử. Tôi chỉ chạm vào cậu ta một chút mà anh đã mắng, quỷ bất công." Câu cuối mới là trọng điểm. Tiết Diễm: "... Tôi không có." "Anh có." Thẩm Phóng đem mặt dán lên lưng hắn, "Ôi, tôi không động đậy nổi rồi, mau đưa tôi đi bệnh viện đi." "Anh có bị thương không?" Anh ta ầm ĩ như vậy, Tiết Diễm cũng bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta bị đau ở chỗ nào đó mình không thấy được không, thật lòng lo lắng. Kết quả, "Không có." Tôi đây chỉ không vui chuyện anh nói tôi quậy cậu ta thôi. Tiết Diễm có chút bất lực lại không thể giải thích rằng mình không muốn Thẩm Phóng thân thiết với Hoắc Tiểu Trì, nghĩ một lúc lại bắt lấy tay anh, "... Để tôi cõng anh." "Hả, thật sao?" Thẩm Phóng lập tức sống lại. "Thật." Thẩm Phóng không chút do dự, vèo một cái liền đu lên lưng hắn, không có chút nào không động đậy nổi giống như anh nói, "Được rồi được rồi, đi thôi." Thẩm Phóng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cảm thấy được việc này sợ còn có âm mưu gì đó -- chẳng hạn như Tiết Diễm tính giữa đường liền ném anh đi, vân vân mây mây, liền ôm chặt cổ hắn không buông tay. Tiết Diễm lại căn bản không dư thừa tinh lực để nghĩ nhiều như vậy, miễn cưỡng khống chế bản thân không mất bình tĩnh, vững vàng cõng anh trên lưng đi tới thang máy ở sâu trong bãi đỗ xe ngầm. Hội vệ sĩ Tiết gia còn ở lại: Chúa ơi, hình như tôi bị mù rồi! Đây có thật là thiếu gia nhà chúng ta không? Trong đó có một vệ sĩ nội tâm không được thông minh lắm, thấy thiếu gia nhà mình vì cõng người mà đi chậm lại, còn tính tiến lên giúp đỡ thì bị những người khác tay mắt lanh lẹ giữ chặt, thông suốt anh ta rằng đây là tình thú của hai người bọn họ, không cần quấy rối. Thẩm Phóng vừa vận động kịch liệt nên giờ cơ thể như một cái lò lửa nhỏ, làn da nóng rực áp lên thân thể Tiết Diễm, ở trên người hắn phóng ra vài tia lửa nhỏ. Đi được nửa đường, Thẩm Phóng cố tình chôn mặt vào cổ hắn cọ tới cọ lui. Thân thể Tiết Diễm cứng ngắc, "Anh làm gì đấy?" Thẩm Phóng: "Lau mồ hôi." Lụa phấp phới trong lòng Tiết Diễm nhất thời nát vụn: "... Sao anh lại quậy như thế nhỉ." Thẩm Phóng: "Hơ hơ hơ hơ." Hai người theo thang máy đi lên mặt đất, ở trong bóng tối tìm được ô tô đỗ vội ở con đường bên cạnh cửa quán bar. Cũng may đây là buổi đêm, vị trí quán bar lại hẻo lánh nên mới không ăn hóa đơn phạt vì đỗ xe trái quy định. Tiết Diễm cõng Thẩm Phóng cẩn thận đi tới, mở cửa xe, Thẩm Phóng thuận thế ngồi vào trong xe, nằm ngay đơ ở ghế sau. Lúc này thời gian cũng đã muộn lắm rồi. Thời điểm Thẩm Phóng quấy rối trên lưng Tiết Diễm kỳ thật cũng đã mệt rã rời, mắt cũng không mở nổi. Nhưng anh vẫn cố chống cự hỏi một câu, "Hiện tại chúng ta phải tới cục cảnh sát phải không?" "Chúng ta về nhà ngủ." Tiết Diễm đứng ở cửa xe nhìn anh, "Chuyện tiếp theo để Hoắc gia xử lý." Vì thế Thẩm Phóng yên tâm, than thở một câu, "Tôi cũng chẳng khác cá muối(*) là mấy rồi.", sau đó thật sự lăn ra ngủ. (Cá muối: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người không muốn làm gì) Tiết Diễm gọi một vệ sĩ đến lái xe, bản thân thì mở cửa xe cũng ngồi vào ghế sau, cần thận nâng đầu Thẩm Phóng lên gối lên đùi mình để anh ngủ thoải mái một chút. Tiếp theo lại sờ sờ trán, đắp chăn cho anh xong liền tăng nhiệt độ điều hòa. Làm xong tất cả việc này Thẩm Phóng cũng không tỉnh, phỏng chừng thật sự mệt mỏi. Vệ sĩ không chớp mắt lái xe, nhanh chóng hướng về nhà. Tiết Diễm thấy bạn đời ngủ say không hề phòng bị, yên lặng ngẫm nghĩ: cảm thấy mình phân biệt đối xử sau đó tỏ vẻ bất mãn... Này cũng tính là dấu hiệu tốt chứ? Kết quả kiểm tra của Hoắc Tiểu Trì có rất nhanh. Thân thể nó không có gì đáng ngại, cái tát kia cũng không tạo thành di chứng gì, chất lỏng bị ép uống kia cũng chỉ là rượu bình thường. Nhưng bởi vì nó bị hoảng sợ quá lớn mà vẫn bị người nhà ép vào bệnh viện. Bảo bối được cưng chiều đến tận chân tóc nhà mình bị đối xử như vậy, người đứng đầu Hoắc gia nổi trận lôi đình, luôn tỏ vẻ sẽ không buông tha cho những kẻ đó. Thẩm Phóng không rõ những kẻ kia đã bị trừng phạt như thế nào, nhưng cho rằng với lũ mặt người dạ thú dám có ý đồ cưỡng bức một thiếu niên vô tội như vậy, có phạt thế nào cũng rất xứng đáng. Ngay hôm sau sự kiện quán bar, anh đã phải đúng giờ chạy tới cơ quan, cũng nhanh chóng tiến vào thời kì tăng ca, thẳng đến cuối tuần mới dành được chút thời gian rảnh, chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú tới bệnh viện thăm Hoắc Tiểu Trì. Thẩm Phóng cảm thấy mình cùng bệnh viện kết thành một mối keo sơn đặc thù. Từ mẹ, anh trai lại đến Hoắc Tiểu Trì, đây đã là người thứ ba nhập viện. Tiết Diễm hiển nhiên đi thăm người bệnh cùng Thẩm Phóng. Nhìn thấy Thẩm Phóng, Hoắc Tiểu Trì trong nháy mắt phát ra vui vẻ khó giấu. Lập tức nó thu lại thái độ, nén giận nói, "Người khác đều đã tới cả rồi, tại sao giờ này anh mới tới?" "Hàng ngày tôi còn phải đi làm, tiểu thiếu gia à." Thẩm Phóng đối với tính cách thất thường của cậu ta cũng không còn bất ngờ, "Cậu không phải cũng không gặp chuyện gì lớn sao." "Ai nói cho anh như vậy? Tôi khó chịu,ăn cũng không ngon." Hoắc Tiểu Trì khịt mũi một cái, quay đầu tỏ vẻ bất mãn. Một lúc sau không thấy Thẩm Phóng chủ động phản ứng lại đành phải quay đầu qua, không được tự nhiên mong chờ hỏi: "Anh mang gì tới thăm bệnh đấy?" Hoắc Xảo Xảo bên cạnh không tiện vạch trần nhưng nội tâm lại không nhịn được phỉ nhổ nó: mày ăn không vô cơm bệnh viện nhưng miệng cũng đâu có rảnh rỗi, ăn một đống tướng hoa quả với đồ ăn vặt! Thẩm Phóng thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Anh đã sớm chú ý tới, khi vừa vào cửa Hoắc Tiểu Trì liền nhìn thấy cặp lồng nhiều tầng của anh, ánh mắt lập tức bling bling lấp lánh. "Tiện tay làm vài món ăn thôi. Nhưng mà tôi quên mất, người bệnh phải kiêng đồ ăn mặn. Hơn nữa cậu cũng ăn không ngon. Hay là tôi mang về vậy, đổi giỏ quà cho cậu." Thẩm Phóng quơ quơ cặp lồng trước mặt Hoắc Tiểu Trì, cố ý nói, "À, thật ra cũng không cần đem về, đưa cho người tới thăm bệnh ăn cũng được." Hoắc Tiểu Trì lập tức nóng nảy, chộp lấy cái túi, "Như vậy làm sao được! Cho tôi thì chính là của tôi!" Thẩm Phóng ha ha cười to. Tiết Diễm đứng một bên nhìn thấy màn này, cảm giác một lời khó nói hết. Hắn và Thẩm Phóng cùng nhau vào cửa, nếu như ngày trước, nhất định Hoắc Tiểu Trì chỉ nhìn thấy mình mình, sau đó mới cười nhạt với người bên cạnh mình. Thế mà hiện giờ mới qua vài ngày, thái độ của nó liền biến đổi, trừ lúc bắt đầu chào mình một cái, ánh mắt lại chưa từng hướng đến, ngược lại liên tục tìm chủ đề nói chuyện với Thẩm Phóng. #vợ mình đúng là có mị lực# #luôn luôn có tiểu yêu tinh mơ ước người của mình# Hoắc Xảo Xảo vừa lúc có một số việc phải nói với Tiết Diễm, bèn gọi Tiết Diễm ra ngoài nói chuyện. Hoắc Tiểu Trì "ăn không ngon" mở cặp lồng, một bên dùng đũa gắp từng miếng rau, một bên vô thức oán giận, "Thẩm Phóng, anh đúng là đồ không có lương tâm. Thời điểm tôi mất tích, Diễm ca ca phát tin tìm người trong vòng bạn bè, thế mà trong vòng bạn bè anh lại đăng hình ăn thịt nướng show ân ái!" Thẩm Phóng cười ha hả vài tiếng, cũng không giải thích lúc đó chỉ là trùng hợp, còn vỗ vỗ đầu nó một chút, "Tôi không có lương tâm? Tôi không có lương tâm thì sao còn đi cứu cậu, tiểu bạch nhãn lang (*). Hơn nữa Thẩm Phóng là để cho cậu gọi à? Rất không lễ phép, gọi anh đi." (Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.) Hoắc Tiểu Trì đảo mắt xem thường, lại có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải có ý đó... Cảm ơn, Phóng ca ca." Thẩm Phóng bị câu "Phóng ca ca" gọi run lên, "Đừng, gọi Phóng ca đủ rồi, cái kia để gọi Diễm ca ca của cậu đi, tôi không chịu nổi." "..." Hoắc Tiểu Trì cảm thấy quả thực không có cách nào trao đổi với anh. Không còn ai khác trong phòng, Thẩm Phóng vươn tay lấy từ giỏ Tiết Diễm mang đến một quả táo đỏ au, lại lấy dao gọt hoa quả trên đầu giường xuống, hai ba đường đã gọt xong táo. Hoắc Tiểu Trì một bên gặm chân gà, một bên chờ mong thấy Thẩm Phóng buông quả táo trong tay, cảm thấy biểu hiện hôm nay của người này rất tốt, rất tự giác, bèn phá lệ khen anh một câu, "Lúc anh cùng đám người xấu kia đánh nhau thật sự là..." ngầu ác. "Thế nào? Cảm thấy tôi rất hung dữ à?" Thẩm Phóng không hề phát giác ngắt lời cậu ta, đưa quả táo lên miệng, cắn một miếng rôm rốp, trong miệng hoàn toàn thất vọng, "Tôi mà không dữ thì cậu đã bị đưa đi rồi bảo bối à." Trời ơi ảnh còn gọi tui là bảo bối nữa... Hoắc Tiểu Trì không biết nghĩ tới cái gì, mặt lập tức đỏ, ngay cả mối hận quả táo cũng xem nhẹ. Nội tâm Hoắc Tiểu Trì nứt ra, một lúc sau mới mở miệng hỏi Thẩm Phóng: "Hôm đó cái tên đáng ghét Lục Dục Thành cũng chọc anh tức giận, tại sao anh chỉ uy hiếp miệng hắn?" Cậu đã ước Lục Dục Thành bị đánh mà. "Sao có thể tính là giống nhau được." Thẩm Phóng cười cười, "Dù người kia có đáng ghét thì cũng là bạn bè Diễm Diễm. Tôi làm sao có thể gây họa cho Diễm Diễm được." Lục Dục Thành vừa bước vào cửa: "..." "Thế còn tôi? Cũng vì tôi quen Diễm ca ca nên anh mới cứu tôi phải không?" Thẩm Phóng lại cắn một miếng táo, cười nói, "Cậu không giống. Đứa nhỏ đáng yêu như cậu, cho dù có là người lạ mà bị một đám lưu manh như vậy bắt nạt, nếu tôi gặp cũng phải quản chứ." Hoắc Tiểu Trì rất vừa lòng: "... Ừm. Tôi cũng muốn ăn táo." Thẩm Phóng đứng lên, lấy táo từ giỏ đầu giường rồi lại đưa dao gọt hoa quả vừa cầm cho Hoắc Tiểu Trì: "Tay không đau thì tự gọt đi." Hoắc Tiểu Trì: "...." Hu hu hu, người này một chút cũng không quan tâm tới bệnh nhân, quả nhiên vẫn là người xấu... "Dục Thành? Sao lại đứng ở đây không đi vào?" Từ cửa phòng bệnh truyền đến thanh âm của Tiết Diễm. Thẩm Phóng và Hoắc Tiểu Trì đồng loạt hướng ra cửa, chỉ thấy người họ vừa nhắc tới đang đứng ở cửa, biểu tình quỷ dị, trong tay còn cầm một giỏ hoa quả. Hoắc Tiểu Trì cùng Lục Dục Thành liếc nhau, ghét bỏ ra mặt, hai bên bắn cho đối phương một ánh mắt tóe lửa. Hoắc Tiểu Trì: Nghe lén người khác nói chuyện, âm hiểm! Lục Dục Thành: Nói bậy sau lưng người khác, đê tiện! Anh chàng con lai đẹp mã Lục Dục Thành vào cửa, cầm giỏ hoa quả đặt lên tủ cạnh giường, lạnh lùng: "Cha tôi nói tôi đến thăm cậu, chúc sớm bình phục." Hoắc Tiểu Trì phụng phịu ngoài cười nhưng trong không cười, "Cảm ơn bác trai." Lục Dục Thành: "Đừng khách khí. Ha ha." Câu "Ha ha" kia nghe rất trào phúng, Hoắc Tiểu Trì bị chọc tức, lập tức cũng mỉa mai lại, "Âm dương quái khí như vậy, sao anh không đi luyện Thái Cực quyền?" Lục Dục Thành: "..." Thẩm Phóng một bên ngồi gặm táo một bên xem, nghe đến thế liền nhịn không được "phụt" một tiếng, bật cười. Hai người kia vội vàng dừng lại, nhìn anh một cái, trong lúc nhất thời cũng không lo lắng anh. Tiết Diễm đi qua, tay đặt lên vai Thẩm Phóng: "Ăn ngon không?" Thẩm Phóng "Ừ", đem nửa quả táo giơ qua vai, "Táo anh mua vừa giòn vừa ngọt, nếm thử đi, lát nữa chúng ta về nhà cũng tiện đường mua một ít chứ?" Tiết Diễm cắn một miếng quả táo trên tay anh, chỉ cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng, lúc này chỉ sợ vị đắng hắn cũng ăn thành ngọt, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, "Ừ, đúng là rất ngọt. Em còn nhớ là mua ở đâu không?" "Ừ, còn nhớ. Nhớ không rõ vị trí nhưng vẫn nhớ tên, đến đó hỏi đường một chút là có thể tìm được rồi." "Ừ." "Anh ăn thêm một miếng nữa đi." Thẩm Phóng cười nói, "Lớn như vậy mình em ăn không hết được, đừng lãng phí." Tiết Diễm cũng không ngại anh không ăn hết mới đưa hắn ăn, cúi đầu cắn một miếng. Hoắc Tiểu Trì cùng Lục Dục Thành không coi ai ra gì điên cuồng khẩu chiến, cuối cùng hai bên đều thương vong mới ghét bỏ lườm nhau, hừ lạnh một tiếng, tạm thời đình chiến. Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi chồng chồng son tình nồng ý mật anh một miếng em một miếng ăn chung một quả táo, nhất thời nhận thương tổn một trăm vạn điểm. Hoắc Tiểu Trì, Lục Dục Thành: hình như thất tình rồi, trong lòng đau quá... Thẩm Phóng ăn xong quả táo, chà chà ngón cái cùng ngón trỏ, thử vài lần vẫn thấy cảm giác dinh dính. "Trên này toàn là đường, em phải đi rửa tay cái." Anh nhìn Tiết Diễm hỏi, "Anh có biết toilet ở đâu không?" Tiết Diễm: "Ra cửa quẹo phải, đi tới đầu. Có thể thấy bảng hướng dẫn, cũng rất rõ ràng." "Được rồi. Em đi đây." Nói xong anh còn xấu tính gây trò, đem ngón tay dính nhựa táo sờ lên mặt Tiết Diễm. Tiết Diễm thân thủ nhanh nhẹn né tránh thành công, "Đừng quậy nữa. Mau đi đi." Thẩm Phóng liền cười đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Vài phút sau Lục Dục Thành cũng ngồi không yên, lạnh lùng nói với Hoắc Tiểu Trì: "Tôi đây đi trước, cậu cứ nghỉ ngơi tốt đi." Hoắc Tiểu Trì bình tĩnh phất tay với gã, "Hẹn gặp lại." Trong lòng lại điên cuồng khinh bỉ: Lại như vậy rồi! Hừ! Chắc chắn lại đi tìm Phóng ca! Nếu không thì bữa khuya đêm nay của tui sẽ đem cho anh ta ăn! Không thể không nói, mặc dù Hoắc Tiểu Trì có hơi ngu ngốc, nhưng đối với một số người - nhất là tình địch - phán đoán hành động vẫn có vài phần chính xác. Thẩm Phóng rửa tay, một bên hong khô một bên nghêu ngao hát, liền nhìn thấy thân ảnh Lục Dục Thành xuất hiện trên gương. Anh không quay đầu lại, cùng đối phương đánh giá lẫn nhau qua gương. Lục Dục Thành vẫn thiếu kiên nhẫn, "Tôi có lời muốn nói với anh." Thẩm Phóng cười khẽ một tiếng, "Ở đây? Anh có vẻ thích địa điểm như toilet nhỉ?"