Đối với dã tâm của em trai, Khiết Vũ cảm thất thật chướng mắt, anh vẫn luôn cho rằng là đàn ông cũng được, là phụ nữ cũng tốt, ngoại trừ hôn nhân thì còn có những thứ quan trọng hơn rất nhiều, ví dụ như trách nhiệm và công việc... Khiết Vũ rót trà xong rồi thờ ờ hớp một ngụm, sau đó thản nhiên gọi: "Khiết Kỳ, Khiết Hàm." Hai người đang ầm ĩ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Khiết Vũ nói: "Các cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Khiết Kỳ trách móc: "Anh hai quá đáng, anh mà lại không biết em năm nay bao nhiêu tuổi? Em năm nay hai mươi hai rồi." "À." Giọng Khiết Vũ vẫn thản nhiên. "Khiết Hàm cười nói: "Em nhỏ hơn Khiết Kỳ một tuổi, anh Khiết Vũ, anh năm nay hai mươi sáu cũng sắp sang hai mươi bảy ha? Thời gian qua nhanh thật." "Khiết Hàm, mày lại có ý gì? Chê anh hai tao già hơn mày chứ gì?" Khiết Hàm châm chọc: "Chả có ý gì cả. Tao cũng chưa từng nói anh Khiết Vũ già, rõ ràng toàn tự mày nói." "Ý của mày rõ ràng là cái ý đó." "Câm miệng." Khiết Vũ đặt mạnh tách trà xuống. Khiết Hàm và Khiết Kỳ đành phải ngậm miệng. Khiết Vũ nói tiếp: "Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, Tháng sau là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của đại thiếu gia Hiên Viên, hôm đó sẽ tổ chức tiệc mừng, khách khứa rất nhiều, các cậu lo chuẩn bị cho tốt đi, ngoại trừ nhà Hiên Viên thì vẫn còn rất nhiều yêu tộc khác có thể sẽ vừa ý các cậu, đương nhiên các cậu vẫn có quyền lựa chọn của riêng mình. Lời này vừa nói ra đều khiến tim hai người kia đập thình thịch, không biết là hưng phấn hay sợ hãi, mà cũng có thể là không cam tâm. Mấy cái cảm xúc này Khiết Vũ sẽ không quan tâm đến, là con trưởng Khiết gia, trong lòng anh luôn rõ ràng, hôn nhân ở Khiết gia là không thể tự làm chủ được, có người nhúng tay vào hôn sự của anh và anh lại sẽ nhúng tay vào hôn sự của người khác, chẳng qua tất cả đều là vì sự trường thịnh của Khiết gia này mà thôi. "Các cậu vẫn còn thời gian chuẩn bị, đến lúc đó nhớ để lại ấn tượng tốt cho người ta. Tôi đi ngủ, ông nội về nhớ gọi tôi." Khiết Vũ đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi, lúc cởi quần áo, trên người đặc kín dấu vết hoan ái hồi đêm. Khiết Vũ nhớ tới đêm qua cùng Hiên Viên Long điên cuồng, bất giác bên dưới cũng nóng lên, vội lắc lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đó rồi thư thái nằm xuống giường thiếp đi. Trong phòng khách chỉ còn lại hai đứa em trai nhìn nhau không vừa mắt, Khiết Kỳ nhìn Khiết Hàm hừ một cái. Khiết Hàm cười nhạt: "Anh hai thật hạnh phúc, tuy rằng nhị thiếu gia Hiên Viên không đến có lẽ là do anh ấy rất bận, nhưng tao tin anh ấy đối xử với anh hai rất tốt, trên cổ vẫn còn dấu hôn kìa, chắc chắn anh ấy đối với anh hai rất nhiệt tình." Khiết Hàm cười cười nói nói xong thì phủi tay bỏ đi. Hiên Viên Long ngủ thẳng cẳng tới mười giờ mới dậy, mơ mơ hồ hồ cảm thấy hình như mình phải làm gì đó, cho tới khi ba nhỏ nghiêm khắc mắng cậu: "Một mình Tiểu Vũ trở về nhà mẹ, vậy mà con chỉ vì ngủ mà không chịu đi. Thật không hiểu chuyện gì hết!" "Hả, anh ta đã đi rồi á?" "Đi cả buổi rồi." "Ba đừng giận nữa, con sẽ qua đó liền." Hiên Viên Long bất đắc dĩ chạy tới Khiết gia, sau khi được người hầu dẫn vào vẫn chưa gặp được Khiết Vũ, trong lúc đang cảm thấy kỳ lạ thì thấy một chàng trai trẻ bước tới, người đó mỉm cười nhã nhặn nói: "Là nhị thiếu gia Hiên Viên phải không? Chào anh, em là Khiết Kỳ." "A, là em trai của vợ? Hai người thật giống nhau." Hiên Viên Long lạ lẫm quan sát Khiết Kỳ vài lần, hai anh em lớn lên tuy giống nhau nhưng khí chất lại chẳng giống chút nào. Khiết Kỳ sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, em là thứ hai, nhỏ hơn anh hai bốn tuổi. Nhị thiếu gia ngồi đi, để em đi gọi anh hai." "Anh hai cậu đang làm gì?" "Anh ấy đang ngủ, em sẽ gọi anh ấy dậy ngay." Hiên Viên Long đứng dậy: "Không cần đâu, nói cho tôi biết phòng anh cậu ở đâu tôi sẽ tự đến." "Được ạ..." "Trong nhà không có người lớn à?" "Có ông nội bà nội, nhưng hôm nay ông bà có việc đi ra ngoài rồi, có lẽ trưa mới về." Hiên Viên Long gật đầu cho có lệ rồi đi theo Khiết Kỳ đến phòng Khiết Vũ, Khiết Kỳ nói: "Đây là phòng của anh hai." Hiên Viên Long mỉm cười: "Cảm ơn, nếu cậu có việc bận thì cứ đi trước đi, tôi sẽ ở đây với anh hai cậu." "Vâng, có chuyện gì cứ nói em ạ." Hiên Viên Long đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khiết Vũ đang ngủ lập tức cười hì hì bổ nhào lên giường ôm lấy anh, sau đó hôn lên miệng anh: "Giờ này mà vợ còn ngủ, mau dậy đi." Khiết Vũ bị đánh thức nên mặt nhăn nhó: "Cậu đến làm gì?" "Sao sáng nay không gọi tôi dậy?" "Ngủ như lợn chết có mà gọi được. Cút ngay, để yên tôi ngủ." "Vợ thật là xấu tính, em trai của vợ còn dễ thương hơn vợ nhiều." "Vậy sao? Cậu thích không?" "Vợ ghen sao? Vẫn là vợ hấp dẫn nhất, đặc biệt là chỗ này, làm sao đây, chồng lại muốn vào nữa rồi." Bàn tay Hiên Viên Long chui vào trong chăn rồi chui vào trong quần lót của Khiết Vũ, khuấy đảo lỗ nhỏ bị sưng đỏ vì bị đâm chọc tối qua. Khiết Vũ đẩy cậu ta ra: "Đừng phiền tôi, tôi muốn ngủ." "Hôn mấy cái rồi ngủ tiếp." Hiên vên Long trêu đùa, cố ý ở trên miệng Khiết Vũ hôn thật sâu làm nước bọt tràn cả ra ngoài. Khiết Vũ mặc kệ cậu ta, nhắm mắt ngủ tiếp. Hiên Viên Long thấy vậy cũng không làm phiền nữa, đứng dậy đánh giá phòng của Khiết Vũ, ở đây hơn phân nửa đều là sách. Hiên Viên Long đi đến trước kệ sách nhàm chán xem xét, vô tình phát hiện ra mấy cuốn album, tò mò lật ra xem. Nào là ảnh chụp Khiết Vũ khi còn bé, nào là ảnh từ mẫu giáo cho tới khi học đại học, ghi lại từng giai đoạn thay đổi của anh đến khi tốt nghiệp đại học mới thôi. Hiên Viên Long gấp lại cuốn album định đặt lại trên kệ sách, mới vừa giơ tay lên, từ trong khe hở của cuốn album bất ngờ rơi ra một tấm ảnh, rớt xuống ngay cạnh chân Hiên Viên Long, cậu cúi xuống nhặt lên, bất chợt cậu sững người.