Hồn Thuật
Chương 69 : Rời mặt trăng
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 69: Rời mặt trăng
Nguồn: tangthuvien
- Chàng cảm thấy thế nào?
Đào Hồng hưng phấn nhảy tới cắp lấy cánh tay phải của Văn Lục ríu rít hỏi. Văn Lục cười cười xoa đầu cô bé:
- Rất khỏe… haha… cùng nàng “đại chiến” ba trăm hiệp không thành vấn đề.
Văn Lục nói xong nhìn Đào Hồng đang đỏ ửng mặt núp sau Liễu Nhu. Hà lão vuốt râu cười:
- Văn Lục đã tiến cấp… hôm nay phải uống với lão phu vài chén chúc mừng mới được.
Văn Lục nghe xong mồ hôi chảy to như hạt đậu. Vụ bét nhè lần trước hắn còn có quên đâu. Say mèm đến nỗi hai cô gái khiêng hắn vào nhà cũng chẳng biết. Giả dụ đó là hai địch nhân thì Văn Lục đi đời nhà ma rồi. Bất quá “lệnh quan không dám cãi”, Văn Lục chỉ đành gãi đầu gãi tai. Đào Hồng và Liễu Nhu lại chạy loăng quăng chuẩn bị bữa cơm.
Tới cấp độ này đối với nhóm người ở đây mà nói thì cơm canh chỉ là hình thức mà thôi. Nhưng là trong cơm có hình ảnh quê hương, nói đây là hưởng thụ cũng không sai đi. Điều làm Văn Lục kỳ lạ là hai cô bé không những không cản hắn uống rượu như các cô gái thời hiện đại mà còn khuyến khích hắn đấu rượu thắng lão Hà, làm Văn Lục cười như mếu. Lão già đó sống gần ngàn năm rồi… đấu vào mắt à.
Trong bữa cơm Văn Lục nói về tình hình tu thuật Đại Việt. Cả hai đều lờ mờ nhận ra một nguy cơ không rõ sắp tới đối với tu thuật Đại Việt. Bọn Klake chỉ là “đá dò đường” mà bọn chúng mua chuộc ném tới địa cầu mà thôi. Lão Hà đi xa Đại Việt lâu rồi cũng muốn về, nhưng mà những cây liễu cây đào có linh phách ở đây chưa tiến hóa nên lão vẫn còn phải ở lại cho tới khi bọn họ có khả năng tự bảo vệ mình thì mới trở về Đại Việt được.
Văn Lục hôm nay trụ được tới ba giờ mới say mèm. Hà lão vuốt râu gật gù: “có tiến bộ”. Hai cô bé cười tít mắt… xem ra cả ba muốn “đào tạo” hắn thành sâu rượu đây mà.
Sáng hôm sau, Văn Lục cáo từ Hà lão, hắn muốn xuống tham gia chiến trận bên dưới hành tinh nước. Nếu dành được chiến thắng, đoạt truyền tống trận là tốt nhất, nếu không thì để thực chiến để nâng cao khả năng chiến đấu cũng tốt.
Thực ra thì trong lòng Văn Lục giờ đang nóng như lửa đốt, cách một năm rồi, không biết tổ đội hai giờ sao rồi. Nhất là hắn lại xa nhà thêm một năm nữa, Văn Lục có cảm giác không yên ổn lắm.
- Đây là lệnh bài truyền tống. Nó dựa vào đại trận trên mặt trăng này mà hoạt động. Khi nào muốn quay lại thì truyền linh lực vào đó. Ta đã lưu khí tức của cậu vào đó rồi, vậy nên… chỉ có cậu mới có thể khởi động được thôi.
Hà lão đưa cho Văn Lục một khối ngọc trong suốt. Bên trên có khắc đầy những đồ án chạy ngang chạy dọc. Văn Lục nhìn như muốn lạc vào sương mù, bất quá trong lòng kích động không thôi. Tấm lệnh bài này khác nào cấp cho hắn một tính mạng trong lúc nguy cấp a. (.
- Cảm ơn ông, cháu không khách khí đâu…
Văn Lục vừa cười hì hì vừa thu lệnh bài vào mầm thế giới. Đào Hồng và Liễu Nhu Nương đứng bên cạnh nước mắn ngắn nước mắt dài. Hôm qua lúc Văn Lục đề nghị để hắn xuống tham gia chiến tranh, hai nàng cũng kích động muốn được ra ngoài xem thế giới bao la này như thế nào. Nhưng mà Hà lão cốc cho hai nàng mấy cốc nói rằng hai nàng đang tu luyện tới lúc mấu chốt. Khi nào tổ trọng xong thân thể mới được đi với Văn Lục.
Thế là có cảnh sáng nay Văn Lục nhìn thấy hai nàng không ngờ mắt đều đỏ hoe, làm Văn Lục cảm động hồi lâu. Thật không ngờ tình cảm của các nàng lại sâu đậm như vậy…
Có một điều Văn Lục không biết… linh phách khi đã có trí tuệ, đã theo ai thì dù có hồn phi phách tán, cũng luôn tận trung hết mình, nhất đó là tình yêu thì càng sâu đậm hơn nhiều.
Đào Hồng Nương và Liễu Nhu Nương ôm nhau khóc um sùm làm Hà lão cũng đau hết cả đầu:
- Thôi thôi… ta hứa khi nào trọng tổ xong thân thể ta đưa hai ngươi đi ngay lập tức.
Nói đoạn quay vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm. “Nuôi chúng nó mấy trăm năm mà giờ chúng nó quý không bằng một tên nhóc… Khổ cái thân già ta”.
Bên ngoài Văn Lục yêu thương dỗ dành hai cô bé:
- Nào nín… hai nàng tu luyện nhanh chút là được gặp ta thôi. Khóc gì chứ… trong như mặt mèo ốm rồi.
- Hức… có chàng mới là mèo ốm… hức…
Văn Lục thấy nàng vừa nấc vừa nói, thật đáng yêu không thôi. Từ mầm thế giới lấy ra hai cái vòng cổ óng ánh khi hắn đi BigC với cả tổ đội hai mua. Lúc đó hắn nghĩ mua nhiều nhiều chút, bởi vì trong các tiểu thuyết thì giới tu luyện giả ít lưu hành những món đồ hiện đại mà “vô bổ” như thế này. Nhưng hắn biết các tiểu cô nương cực kỳ thích những món đồ óng ánh đẹp mắt như vầy.
Quả nhiên là giống long tộc, Đào Hồng và Liễu Nhu nhận được thì hai mắt long lanh tỏa sáng, yêu thích không buông. Trong đôi dây chuyền ấy Văn Lục đưa vào trong một chút khí tức của mình, hai cô bé đương nhiên là cảm giác thật ấm áp trong lòng.
Bịn rịn hồi lâu, Văn Lục mới bước vào trong truyền tống trận, quang mang lóe lên, Văn Lục đã xuất hiện ở trên tế đài tộc Booc. Đám Booc xung quanh nhao nhao cầm vũ khí chĩa về phía Văn Lục.
Lúc sau, cả đám nhận ra là người mà tiên tri bộ tộc hết sức quý trọng nên vội vàng cung kính lấy lòng. Một tên la toáng lên rồi ù té bơi đi, điệu bộ hết sức khôi hài làm Văn Lục bật cười. Không đầy chốc lát, lão tiên tri với dáng người xanh lè bơi tới.
- A… Thủy thần tôi… may quá Văn Lục tiên sinh đã trở về.
Văn Lục cười cười hỏi:
- Tình hình cuộc chiến thế nào rồi tiên tri?
Lão tiên tri Gug thở dài ra một đám bóng nước:
- Thực không hay lắm…
Vừa đi về nơi cư trú, lão Gug vừa thuật qua tình hình chiến sự với Văn Lục. Tộc Booc chuẩn bị thời gian lâu, binh hùng tướng mạnh. Ban đầu đánh chém địch nhân như ngả dạ.
Chiếm tới hơn nửa hành tinh thì bỗng nhiên tộc Klake không biết được ai trợ giúp, phản công lại mạnh mẽ, dẫn đến cả hai phía lâm vào rằng co ở dãy núi Plap trải dài dưới lòng biển.
Văn Lục cũng không ngạc nhiên, nếu kẻ đứng sau tộc Klake mà không ra mặt giúp đỡ mới là lạ. Lão Gug thở dài:
- Bọn chúng mặc dù cũng sử dụng phép thuật hệ thủy, nhưng nhất định không phải là tộc Klake. Bởi vì phép thuật chúng dùng rất quỷ dị, không đơn giản là chỉ triệu hồi như lúc trước của tộc Klake, ta đoán chắc là những tướng này của bọn chúng không phải là tộc Klake rồi. Cũng may chúng ta có tình báo cao cấp trong nội bộ bọn chúng nên tránh được nhiều trận quy mô lớn, nếu không kẻ thua cuộc chính là chúng ta rồi.
Tình hình đại khái, lão Gug cũng nói qua một lượt cho Văn Lục. Thực ra Văn Lục lúc này cũng không quan tâm cái này lắm. Bởi vì hắn xuống là muốn tìm đối thủ để động tay động chân chứ thực sự không muốn đau đầu nhức óc nghĩ kế hoạch này kế hoạch nọ làm gì. Nhất là tộc Booc có giao quyền điều khiển về tay hắn không cũng là vấn đề khó nói.
Văn Lục và lão Gug lại bước tiếp vào một cái truyền tống trận. Truyền tống này thuộc loại nhỏ, kích thước cũng chỉ rộng hơn năm mét một chút. Bốn phía xếp đầy những tinh hạch cổ quái đang phát ra quang mang xanh biếc.
Ánh sáng lóe lên, cả hai người Văn Lục và lão Gug xuất hiện tại một truyền tống trận khác. Văn Lục liếc qua phát hiện ra đồ án ở đây còn khá mới, xem ra truyền tống trận này vừa được kiến tạo không lâu.
Đập vào mắt Văn Lục là cả một dãy núi triền miên dài không hết tầm mắt trải dài từ nam xuông bắc, chia cả vùng biển làm hai. Điều làm Văn Lục kinh ngạc là dùng linh thức hơn một ngàn hai trăm km của hắn cũng dò không hết độ dài của dãy núi này. Toàn bộ dãy núi, nơi cao nhất nhô lên trên mặt nước trung bình khoảng mười hai mươi mét.
Đang nhìn ngang nhìn ngửa, một Booc bơi tới hành lễ với lão Gug rồi cung kính thưa:
- Tiên tri…bọn Klake lại tổ chức tấn công ở đỉnh bốn phía nam.
Lão Gug gật gù rồi nhìn sang Văn Lục:
- Tiên sinh có đi nhìn qua một chút…
Văn Lục mỉm cười gật đầu. Cả hai bơi về phía nam, cái gọi là đỉnh bốn chính là đỉnh núi thứ bốn tính từ trung tâm đi về phía nam qua ba đỉnh núi nhô lên khỏi mặt biển. Tới gần nơi Văn Lục đã nghe thấy tiếng hò hét vang trời. Hóa ra hai đoàn quân không đánh nhau dưới biển mà kéo nhau sạch lên không làm Văn Lục lấy làm lạ.
Cảnh quan trước mắt mở ra, Văn Lục cũng ngạc nhiên:
- Quả là được mở rộng tầm mắt…
Văn Lục cảm khái. Trên không, bên phía đông, nơi Văn Lục vừa bơi tới chính là hơn năm mươi “quả núi” bay lơ lửng trên không. Văn Lục nhận ra đó là những con sinh vật mà tộc Booc sống trong bụng. Nếu nói bọn chúng là thánh vật của tộc Booc cũng không sai đi. Theo lão tiên tri Gug nói thì bọn chúng là hiện thân, là những chiến binh của thủy thần cử xuống trợ giúp bộ tộc. Văn Lục nghe xong cười khẩy không thôi.
Trời lúc này không ngờ đang mưa, phía dưới hai bên là những binh lính bình thường của hai tộc. Cả hai đoàn đang ngẩn cổ nhìn lên không trung, nơi các tướng quân đang sắp đại chiến.
Truyện khác cùng thể loại
334 chương
26 chương
79 chương
116 chương
211 chương
63 chương