Hồn Thuật

Chương 357 : Phá Giải(3)

Hồn Thuật Tác Giả: VôSongLinh Chương 358: Phá Giải(3) Vân Trọng vỗ vỗ hai tay, rồi thô bạo lau đi từng giọt mồ hôi trên trán. Bình mĩnh đã lên, hắn không thể không đưa Thiên Cẩm Sơn trở lại hiện trạng cũ. Cho nên việc “bốc” đỉnh Thiên Cẩm Sơn ra vị trí khác buộc phải di dời lại, hơn nữa ngay cả tượng phật di lặc đã bị tan biến trong cuộc chiến lúc trước cũng phải dựng lên một cái y nguyên, chẳng qua là thiếu tín ngưỡng lực cho nên mới không có chút gì thần thái khiến người khác phải sùng kính. Tuy nhiên tin tưởng không lâu sau, dưới sự kính ngưỡng của người dân, một linh tính phật di lặc hiền từ sẽ xuất hiện. Lại thêm phải di chuyển những người ở trên núi trở về vị trí cũ của họ khiến hắn mệt muốn đứt hơi, khuôn mặt hầm hầm nhìn Hàm Tiếu tiểu muội đang khoái trá vừa trêu tức hắn vừa ôm bụng cười. Việc một trong số các đội ngũ săn phần thưởng dùng pháo tinh hạch cao cấp cũng rất nhanh được các gia tộc và các môn phái tu thuật Đại Việt phát hiện. Ngay lập tức các cao thủ cùng nhiều tinh anh được phái ra. Vô số pháp bảo phục vụ cho công tác dò tìm, do thám cũng được lắp đặt ở khắp nơi trên lãnh thổ Đại Việt. Thậm chí ngay cả các nước láng giềng cũng nằm dưới tầm kiểm soát của tu thuật giả Đại Việt. Bất cứ động thái nào đều sẽ các môn phái cùng các gia tộc tu thuật giả Đại Việt nhanh chóng phát hiện. Nhận được tin tức này từ Vân Trọng cùng Kiệt Hào, Văn Lục sắc mặt đang trầm ngâm của Văn Lục cũng không khỏi giãn ra vài phần. Không nghĩ tới các thế lực lại phản ứng nhanh chóng như vậy. Chẳng qua Văn Lục không biết các môn phái cùng các gia tộc đều nhầm tưởng rằng những đội ngũ săn phần thưởng sẽ không dám bén bảng lên phạm vi lãnh thổ Đại Việt, cho nên mới không chút đề phòng. Hiện tại đội ngũ làm nhiệm vụ hồn ngọc hai lần liên tiếp va chạm với những đội ngũ “thèm tiền không cần mạng” kia mới tá hoả cử người đi phong toả, cùng bảo vệ các đội ngũ làm nhiệm vụ hồn ngọc. Trên một đỉnh núi vắng người phía tây Thiên Cẩm Sơn, Văn Lục nhìn mọi người ngồi xếp bằng tĩnh toạ, lại nhìn cô nàng sát thủ đang bận rộn bố trí ẩn trận liền không khỏi hài lòng. Mặc dù Vân Nhi giỏi về trận pháp nếu để nàng bố trận ắt hẳn sẽ hơn nhiều so với Hương sát thủ. Chẳng qua nàng còn phải giữ sức để tới tối phá giải bảy mắt trận, cho nên việc “nhân nghĩa” cô nàng sát thủ không có nhường ai. Nhìn qua một lượt, Văn Lục ngồi xuống nhắm đôi mắt, linh hồn tiến vào trong Mầm Thế Giới. Vừa vào, Văn Lục liền nghe thấy tiếng ca trong trẻo vang lên phía bên kia căn nhà trúc: … Xin giã biệt bạn lòng ơi, Trao trả môi người cười, Vì hai lối mộng hai hướng trông. Mình thương nhau chưa trót… thì chớ mang nỗi buồn theo bước đời, Cho dù chưa lần nói…. … Nhưng nếu còn đẹp vì nhau Xin nhẹ đi vào sầu Gợi thương tiếc nhiều đau bấy nhiêu Mình chia tay đi nhé Để chốn nao với chiều mưa gió lộng Ta dừng nơi bến mộng …. Giọng hát trong trẻo vang lên hoà lẫn những tiếng gió rì rào qua tán lá, xen lẫn tiếng ầm ầm của dòng thác tạo thành một bản nhạc mê mẩn lòng người. Văn Lục đứng tần ngần đứng hồi lâu, không hiểu sao tim hắn chợt nhói đau… Trong đầu hắn cũng hiện lên nhiều hình ảnh khó hiểu. Những hình ảnh như những thước phim bị hỏng, nhập nhoạng và chập chờn khiến hắn mơ mơ hồ hồ. Cố gắng nhận ra những hình ảnh thì đầu trở nên nhức nhối, mà khoé mắt hắn cũng không tự chủ được rớt nước mắt lúc nào không hay. Một hồi lâu, Văn Lục vươn tay lau dòng lệ, thầm trách hôm nay tinh thần mình sao kỳ lạ. Giữ trên môi một nụ cười, Văn Lục bước về phía bên kia ngôi nhà trúc nhỏ. Hiện ra trước mắt hắn là một thiếu nữ khả ái vừa nhẹ nhàng chăm sóc những cây hoa kỳ lạ, vừa cất tiếng ca dịu dàng. Tưới nước, tỉa lá… nàng như con chim sâu hồn nhiên mà tung tăng khắp vườn. Rồi thoáng chốc nàng, lại lại ngồi ngẩn người trước một cây hoa trong suốt như thuỷ tinh… Tiếng bước chân của Văn Lục vang lên, Vi Nhi giật mình quay lại, khuôn mặt đang buồn với khoé mắt hoe hoe đỏ liền trở nên vui mừng, hai tay nhẹ túm mép váy, hấp tấp chạy tới: Ôm trầm lấy Văn Lục, Vi Nhi rủ rỉ: - Chàng ngoài đó không sao chứ? Văn Lục cười cười: - Ta không sao? - Vậy… vậy… như thế nào vừa rồi thiếp thấy đau đau? Giật mình, Văn Lục vội hỏi: - Vi Nhi làm sao? Đau chỗ nào? Vi Nhi buông tay, chỉ chỉ vào ngực mình rồi giương cặp mắt đen láy ngập nước nói với Văn Lục: - Đau chỗ này này… Lại thấy Văn Lục nhìn chằm chằm vào ngực mình, khuôn mặt nàng thoáng chốc trở nên hồng hồng. Khẽ đẩy Văn Lục ra, nàng chạy vào vườn, miệng còn không quên buông lại một câu: - Đáng ghét… Văn Lục cười ha hả bước theo, xuyên qua nhiều luống hoa, hai mắt Văn Lục chợt sáng ngời. Hắn chỉ vào những cây hoa trước mắt lắp bắp hỏi: - Nàng… nàng như thế nào lại làm được. Vi Nhi đắc ý kéo lấy một cánh hoa, lộ ra ở giữa bông hoa là một “tâm hoa” tuyệt đẹp. Nàng cực kỳ đắc ý nói: - Thiếp tự tay trồng đấy. Không nghĩ tới thiếp và loài hoa này có duyên nha. Trồng cẩn thận một chút là lên. Văn Lục quá đỗi vui sướng: - Như vậy chẳng phải sau này ta có “tâm hoa” dùng dài dài mà không lo thiếu? Vi Nhi bất mãn: - Chàng thật đáng ghét! Người ta dùng hoa để ngắm, có ai dùng hoa để ăn như chàng bao giờ… hic hic… Văn Lục xấu hổ cười cười, chẳng qua ánh mắt tham lam của hắn quét qua quét lại trên những cây hoa Vi Nhi đã mười phần tốt cáo tính tham lam của hắn. - Ai bảo hoa không ăn được? Ta thấy nhiều người dùng cánh hoa để nấu ăn đó thôi. Nếu phối hợp theo một công thức nhất định, không những ăn rất ngon mà còn làm vị thuốc rất tốt cho cơ thể? - Nga! Có chuyện như vậy ư? Văn Lục hếch mặt lên: - Đương nhiên là có rồi: Mặc dù mạnh miệng nhưng trong lòng Văn Lục cũng không khỏi bộp chộp, bởi vì thực tế ở nhân gian, việc dùng cánh hoa nấu ăn vẫn còn rất hạn chế, nếu không muốn nói là chưa có nhà nghiên cứu nào tính tới chuyện này, nếu có chẳng qua chỉ là dùng đơn lẻ hay kết hợp hai ba loại vào trong món ăn mà thôi. Bất quá nghe Văn Lục nói vậy, ánh mắt Vi Nhi không khỏi tràn ngập hưng phấn, như thể bầu trời trước mắt nàng trở nên rộng mở, hận không thể buông hết thảy mà chạy đi tìm hiểu. Chỉ là điều này lại khiến Văn Lục thêm hổ thẹn. Vi Nhi lẻ loi một mình ở nơi này, hắn lại không thường xuyên vào trò chuyện khiến nàng ngày một u oán. Hắn thầm nhủ mình phải nhanh chóng tăng tu vi để đưa sinh vật sống vào hoặc là tìm cách đưa nàng ra thế giới bên ngoài. Theo chân làm chứ vụ “osin” cho Vi Nhi cả ngày, nghe nàng sai đi hái hoa này, đi hái hoa nọ cảm giác cũng không tệ. Màn đêm buông xuống dưới nhân gian, Văn Lục tiếc nuối trở ra hội họp cùng đồng đội. Lần này dưới sự chỉ dẫn của Hoả Phượng Hoàng, VânNhi nhanh chóng xác định được mắt trận nào cần phá vỡ. Ngoạ Long bị thương, tu vi đã phế trở thành người thường đành chấp nhận ngồi ở trong trận pháp che phủ mà Hương bố trí để tu luyện. Tuy nhiên đám người Vân Trọng, Kiệt Hào tặng rất nhiều đan dược cho nên cũng khó lòng tìm kiếm được nét uể oải nào trên khuôn mặt hắn. Trên không trung phía trước Anh Vũ, tiếng Hoả Phượng Hoàng thánh thót vang lên: - Thất Sát Trận vốn là một tuyệt trận, lại thêm cải biến của chủ nhân chúng ta cho nên nó đã khác xa so với những Thất Sát Trận khác. Thông thường muốn phá giải Thất Sát Trận thì phải tìm mắt trận trung tâm mà phá ra ngoài. Tuy nhiên chủ nhân của chúng ta lại sửa đổi nó khiến cho việc phá bỏ lại phải làm ngược lại so với Thất Sát Trận thông thường. Tiếp nữa chủ nhân lại cử mười linh thú thủ hộ những mắt trận xung quanh khiến nó càng thêm khó phá. Thở dài một hơi, Hoả Phượng Hoàng nói: - Chẳng qua nhân tính không bằng trời tính. Đại Việt sau nhiều năm lại đản sinh ra nhiều tu thuật giả cường đại. Từ lúc giáo chủ của đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa là Ngô Lợi phát động cuộc chiến “trừ bạo”, các đệ tử của các gia tộc cùng các môn phái cũng nhân cơ hội này đi ra lịch lãm, khoác lên mình chiếc áo mà nhân gian gọi là “đạo sĩ” ầm ầm tấn công lên Thất Sơn. Trận chiến năm đó thảm liệt, linh thú Voi ngự trên núi Tượng vốn nổi tiếng là có sức phòng ngự cực kỳ cường đại cho nên xông lên tiên phong. Nhưng là hắn cũng bị diệt sát nhanh chóng. Lúc đó ngự tại Thuỷ Đài Sơn là một linh quy tu luyện hệ thuỷ vì cái chết của linh thú Tượng đã đem nước dâng lên ngập khắp đồng bằng sông Cửu Long khiến người dân thường lâm vào một mảnh tiêu tịch khốn đốn. Bất quá hắn làm vậy cũng triệt để chọc giận các vị tu thuật giả Đại Việt. Ngay cả giáo chủ Ngô Lợi cũng không tiếc nhận lấy trọng thương để tiêu diệt hắn… Đứng bên cạnh Hoả Phượng Hoàng nhịn không được chen vào nói: - Hừ… Đầu đuôi mọi sự việc đều do năm con thuồng luồng khắp nơi gây hoạ mới khiến Tượng đại ca và Linh Quy đại ca chết thảm. Thật không ngờ “năm thú” nhát gan bọn hắn còn sống tới tận hôm qua… Hàm Tiếu tiểu muội nghe xong không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Dựa vào sự hiểu biết của chúng ta về sự cường đại tu thuật giả Đại Việt, ta nghĩ các ngươi không một ai sống sót mới phải. Nhưng là làm ta khó hiểu là các ngươi hiện tại vẫn sống nha? Hoả Phượng Hoàng cười khổ: - Lúc đó kịch chiến giữ dội, xém chút lôi kéo cả những trưởng lão của các gia tộc cùng môn phái ra chi uy cho đám đồ đệ. Chẳng qua ngay sau đó những người mà dân gian gọi là đạo sĩ đó đột ngột lui về chỉ để lại vài người dải dác ở Thiên Cẩm Sơn trông coi gì đó. Lúc ấy ta những tưởng do linh Quy đả giáo chủ Ngô Lợi trọng thương khiến bọn họ rút lui. Nhưng giờ nhìn thấy các ngươi ta lại nghĩ hẳn là do mệnh lệnh nào đó đem họ lui về, chờ ngày các ngươi tới phá giải phong ấn. Nói tới đây, Hoả Phượng Hoàng không khỏi giật mình, tiếp đó tặc lưỡi than: - Lợi hại… Thật lợi hại… đọc truyện mới nhất tại . Mọi người hiếu kỳ nhìn nàng, không hiểu sao khuôn mặt nàng thoáng chốc trở nên trắng bệch như vậy. Chỉ thấy nàng cười như khóc: - Không nghĩ tới… thật không nghĩ tới bao nhiêu năm nay chúng ta vẫn tự hào rằng bảo vệ được lời hứa với chủ nhân lại là “may áo” cho người ta mặc. Anh Vũ đứng bên cũng giật mình: - Ý là…? - Không sai… Từ lúc Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ đủ sức tiêu diệt chủ nhân, bọn họ đã dư khả năng phá giải phong ấn, nhưng bọn họ không làm vậy là bởi vì bọn họ chờ cho tới ngày này. Anh Vũ vẫn nhăn mày: - Ta vẫn chưa hiểu. Nếu phá giải phong ấn từ lúc trước, chẳng phải Đại Việt bây giờ càng thêm nhiều nhân tài, đất nước ngày càng trở nên cường đại? Hoả Phượng Hoàng lắc lắc đầu nhìn các thành viên tổ đội quái vật số mười hai: - Nếu ta đoán không lầm Đại Việt đang lâm vào nguy cơ cực lớn? Nhóm người Kiệt Hào, Vân Trọng nghe vậy thoáng giật mình, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Văn Lục. Mọi người cho tới nay vẫn nghĩ nhiệm vụ hồn ngọc chỉ là một khảo nghiệm làm tăng tu vi cho những tinh anh tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt. Tuy nhiên nghe xong câu hỏi của Hoả Phượng Hoàng thì hình như vấn đề không đơn giản như vậy. Văn Lục cau mày suy tính hồi lâu cuối cùng thầm nghĩ mọi việc cũng nên để người trong đội biết liền không phủ nhận nói: - Không sai… Đại Việt đang đứng trước nguy cơ tuyệt diệt… Mọi người trong tổ đội nghe xong đều bàng hoàng sợ hãi. Duy chỉ có Văn Lục là nhìn chằm chằm vào Hoả Phượng Hoàng xem phản ứng của nàng, đồng thời linh thức tuỳ thời linh thông với cô nàng sát thủ. Dựa theo tính toán của Văn Lục, đây là khảo nghiệm cuối đối với nàng. Sắp tới, Hoả Phượng Hoàng sẽ giúp các thành viên tổ đội số mười hai phá giải Cửu Long Phong Ấn, nếu nàng chỉ là giả bộ quy thuận, vậy tai hoạ thật khó lường. Chỉ cần nàng bày cho Vân Nhi phá giải sai trận pháp, vậy kết quả toàn quân bị diệt, thậm chí biến nơi đây thành vùng đất chết cũng không có gì ngạc nhiên. Cho nên Văn Lục không thể không cẩn thận. Nếu Hoả Phượng Hoàng “tâm địa bất chính”, hẳn sau khi nghe tin này, nàng sẽ có phản ứng. Bởi vì tu vi nàng hiện tại đã hơn bất cứ ai trong tổ đội quái vật số mười hai, cho nên nàng có lẽ sẽ không kiêng nể gì mà ra tay tiêu diệt mọi người. Dù sao trước nguy cơ tuyệt diệt, chẳng có lão bất tử nào thèm quan tâm đi quản mấy cái chết của hậu bối. Tuy nhiên làm Văn Lục bất ngờ là Hoả Phượng Hoàng không có phản ứng gì, thậm chí còn giương một cặp mắt bất mãn nhìn Văn Lục: - Ngươi không cần phải đề phòng ta vậy? Ta hiện giờ chỉ mong đền đáp ân huệ của Tượng Phật Di Lặc mà thôi. Nếu ngươi vẫn không tin tưởng, ta cũng chỉ còn cách giao ra linh hồn để ngươi ký kết khế ước nắm giữ. Văn Lục nghe xong cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, chẳng qua hắn vẫn cung tay nói: - Vậy đắc tội rồi… Bên cạnh, Hàm Tiếu tiểu muội vẫn rất tò mò hỏi: - Nhưng là dựa vào đâu mà ngươi có thể đoán ra điều này. Chúng ta còn không biết mà ngươi chỉ có qua qua vài chi tiết đã đoán ra?