Hồn Thuật
Chương 343 : Đoàn Tụ(3)
Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 344: Đoàn Tụ(3)
Cuộc chiến tại thôn nhỏ diễn ra từ sáng sớm, kéo dài cho tới lúc mặt trời ngả về tây. Năm thành viên tổ đội quái vật số mười hai mặc dù kiên cường chiến đấu bất quá dưới sự vây công nhiều lần như vậy cũng hữu tâm vô lực. Mọi người trong lúc tuyệt vọng liền nghĩ tới lão đại ở đây nhất định sẽ có cách giải quyết. Nhưng là Văn Lục cho tới thời điểm hiện tại vẫn còn chìm trong hôn mê, mãi khi chiều tối muộn mới tỉnh lại, cho nên cả nhóm chỉ có cách thông qua tinh thần giao tiếp của tổ đội tham gia nhiệm vụ hồn ngọc mà cảnh báo cho Văn Lục khiến hắn cảm giác bồn chồn lo lắng.
Na Na còn đang lơ lửng trên không liền bị “cánh tay sói” khổng lồ bắt gọn. Nhất Lang đắc ý ngửa cổ lên trời cười ha hả. Cứ nghĩ tới việc bắt một nữ đệ tử tu thuật giả về làm thiếp phòng thứ ba mươi bảy, dâm ý của Nhất Lang lại sôi sục, đây là bậc nào thống khoái nha, dù sao trong giới tu luyện giả vẫn không ai dễ dàng trêu chọc tu thuật giả Đại Việt.
Ở phía đông ngoài xa, một cô gái mặc trang phục Đại Việt cổ màu trắng thuần tinh khiết, mái tóc thề thả ngang eo mềm mại bất an lất phất bay theo gió. Khuôn mặt hiền dịu của nàng lo lắng nhìn về phía thôn nhỏ, nơi gia đình Văn Lục định cư.
Nhìn thấy người cuối cùng là Na Na cũng bị Nhất Lang bắt gọn, bàn chân phải của nàng khẽ nhún, những tưởng bằng bất kể giá nào cũng phải lao ra cứu người. Bất quá tình huống lúc này đột ngột có biến khiến nàng dừng lại nhíu đôi mắt xinh đẹp suy nghĩ.
Chỉ thấy ở phía thôn nhỏ Nhất Lang còn chưa đắc ý được bao lâu, bỗng nhiên một cơn gió lạnh tràn qua, lập tức quanh thân Nhất Lang trở thành một vùng băng tuyết, ngay cả bản thân hắn cũng biến thành một khối băng điêu khổng lồ đang há miệng đắc ý cười to.
Kèm theo cơn gió lạnh là một tiếng rít gào, đao phong xé rách không khí bay thẳng tới cánh tay đang cầm Na Na.
“Két… két…”
Da thịt vô cùng cứng rắn, đao phong và cổ tay Nhất Lang va chạm tạo thành từng đợt nhộn nhạo không khí. Chẳng qua từ phía xa phương tây một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Lần nữa dồn lực. Ta không tin không làm rụng xuống cánh tay thối của hắn…
Cảm giác bàn tay mình sắp bị chia lìa, khuôn mặt Nhất Lang dù bị đóng băng cũng trở nên dữ tợn:
“Ngao…”
Nhất Lang ngửa cổ lên trời gầm thét một tràng, băng vụn bay lả tả bắn ra tứ phía. Bất quá sức xuyên thấu của từng tảng băng cũng không thương hại tới ai. Mọi người trong đội ngũ quái vật số mười hai lần người nhà Văn Lục đều được một luồng gió bay tới cuốn ra phía tây. Chẳng qua… người tới chưa hẳn đã là bạn. Chỉ thấy Nhất Lang nhìn bàn tay phải bị cụt đang nhỏ máu của mình rồi lại quan sát đối phương tới từ phía tây, miệng cười lạnh:
- Hàn Phong đội? Các ngươi cũng thật to gan. Dám đoạt con mồi trên miệng bổn tọa?
Lão già đội trưởng đội Hàn Phong nhìn toàn đội vừa kết trận cắt đứt một tay của Nhất Lang, lại vừa đoạt “con mồi” từ tay đối phương thì cực kỳ hài lòng. Nghe Nhất Lang nói, khóe miệng lão già khẽ nhếch:
- Nhất Lang! Người khác sợ ngươi, lão phu Phong Phá Thiên chưa chắc đã sợ. Hiện tại đội của ngươi hơn ba mươi người cũng chỉ còn lại mình ngươi lành lặn, ngươi lấy gì để đấu với lão phu? Hừ… nể tình cùng là đồng đạo, ta thả ngươi một con đường, mau cút đi trước khi lão phu động sát tâm.
Đầu sói khổng lồ vặn kêu răng rắng, ánh mắt Nhất lang co lại, sát khí bộc phát:
- Tưởng bổn tọa vô dụng? Nằm mơ đi…
Chỉ thấy Nhất Lang khẽ vẩy vẩy bàn tay phải bị cụt, lập tức dưới ánh mắt ngạc nhiên của các thành viên đội Hàn Phong… một bàn tay mới lại mọc ra. Đầu sói cuồng tiếu:
- Ha ha! Nói cho các ngươi biết, bổn tọa càng bị thương thì càng trở nên mạnh mẽ. Đừng nói là tay, cho dù chém rụng đầu bổn tọa cũng có thể mọc ra cái đầu mới… ha ha…
Cả đám thành viên tổ đội Hàn Phong vẫn không chút nào sợ hãi, bọn họ đều vào sinh ra tử, trải qua biết bao nhiêu lời đe dọa còn khủng khiếp hơn, há có thể nào bị Nhất Lang dọa khiếp. Bất quá lão già đứng trước tổ đội vừa nghe Nhất Lang nói xong, tâm tình không khỏi bộp chộp, trong lòng thầm hô không tốt.
Bất Tử Lang là công pháp bá đạo đỉnh cấp dành cho bộ tộc nhân lang. Công pháp này cũng không chút nào thua kém công pháp của Huyết Tộc ở chỗ dù chỉ còn một cục máu, hay thậm chí một sợi tàn hồn, hắn cũng có thể khôi phục lại thân thể như cũ. Đương nhiên đây là hiệu quả khi tu luyện tới cấp độ cao nhất, bất quá chỉ nghe thế thôi cũng đủ khiến người ta lạnh người. Nhất Lang mặc dù không phải nhân lang tộc, lại thêm còn xa lắm mới luyện tới đỉnh cao của công pháp, nhưng chỉ cần hắn luyện tới nửa tầng cũng đủ khiến mọi người đau đầu rồi.
Tuy nhiên lão già Phong Phá Thiên cũng là cáo già thành tinh, rất nhanh đã có chủ ý. Chỉ thấy lão hít vào một hơi dài, miệng vừa há lập tức phun chân ngôn vang vọng rành mạch vào từng lỗ tai những đội ngũ săn phần thưởng còn đang ẩn nấp:
- Các ngươi còn không xuất hiện, ta liền diệt toàn bộ “con mồi”.
Tiếng quát vừa vang lên, khắp thung lũng lần lượt xuất hiện thêm năm đội ngũ săn phần thưởng:
“Ba… ba…”
Một tiếng vỗ tay đột ngột vang lên phá vỡ sự trầm mặc của thôn nhỏ về chiều.
- Lão già điên… Không nghĩ tới lão càng lúc càng cáo già! Những tưởng công tử còn được thảnh thơi quan sát chó cắn chó. Ai dè cũng bị lão cầm chân kéo xuống nước… A… bất hạnh… bất hạnh nha.
Phong Phá Thiên và Nhất Lang nghe tên tu luyện giả trẻ tuổi nói đều động nộ hừ lạnh. Tuy nhiên quỷ dị là ngay lập tức hai người đều căm thù nhìn nhau, dường như sự vô lễ vừa rồi của thiếu niên hoàn toàn không có xảy ra. Hơn nữa càng làm người ta kinh ngạc là ngay cả các thành viên trong đội ngũ của hắn cũng nhìn tên thiếu niên nọ với ánh mắt đầy cảnh giác và địch ý. Một đại hán cao to, vai vác đại bổng đang đứng gần thiếu niên đột ngột lùi ra ngoài, vung bổng quát:
- Ngươi là kẻ nào? Tại sao dám tới gần Vong Tình chúng ta?
Thiếu niên không trả lời, chỉ khẽ nhiếc miệng cười, chiếc quạt trên tay “tạch” một cái xòe ra. Cả đám thành viên đội Vong Tình đứng quây quanh đó đồng loạt rùng mình. Sau đó tất cả đều cung tay như thể tạ lỗi với thiếu niên rồi tự động đứng vào vị trí cũ.
Sáu đội ngũ cùng một người sói khổng lồ Nhất Lang đều bị tình cảnh này làm ngẩn người, ánh mắt đầy quỷ dị nhìn đội ngũ Vong Tình đầu óc vận chuyển kịch liệt phân tích cái đội ngũ “tà phái” này. Nhưng làm người ta ngạc nhiên là sau một lúc ngẩn người, tất cả lại bỗng nhiên giật mình tự hỏi: “Nãy giờ mình suy nghĩ lung tung cái gì nha?” Cuối cùng sự việc về thiếu niên mặc áo đạo sĩ màu xanh cũng bị bỏ qua. Sáu đội ngũ và một người sói lần nữa lâm vào rằng co.
Nếu xếp thực lực dựa trên thành tích hoàn thành nhiệm vụ của các đội ngũ săn phần thưởng thì Sáu đội ngũ ở đây, đội nào cũng thuộc nhóm tám mươi chín mươi trong top một trăm đội ngũ săn phần thưởng mạnh nhất. Càng về thứ hạng nhỏ, thực lực của các đội ngũ càng mạnh. Nghe nói mười đội ngũ xếp đầu hoàn toàn là những đội ngũ khiêu chiến các nhiệm vụ của cấp bậc không gian giả, phần thưởng ma môn, bọn họ cũng không để vào mắt. Bất quá dù là đội ngũ xếp hạng tám chín mươi, tổ đội số mười hai cũng đã bị quần cho không còn chút sức chiến đấu, đủ thấy thực lực của bọn họ cũng không thể khinh thường.
Sáu đội ngũ cùng Nhất Lang “gầm gừ” nhìn nhau, tình huống trở nên vi diệu. Bất cứ đội nào động trước cũng khiến đội mình bị sáu thế lực còn lại tổng công kích. Nguy cơ toàn đội bị tiêu diệt cũng không phải là chuyện nói chơi. Ngay cả đội Hàn Phong cũng phải để đám người Kiệt Hào ra giữa vòng vây, không dám một mình độc bắt.
Đang trong lúc mọi người không biết xử lý ra sao, thiếu niên mặc áo xanh đạo sĩ với khuôn mặt thư sinh mỉm cười, cánh tay phe phẩy cái quạt, miệng nói:
- Hiện tại ai cũng không dám động nha. Chi bằng bổn công tử đưa ra một ý kiến phân chia, mọi người xem thế nào?
Còn chưa đợi hắn nói hết Nhất Lang nóng tính đã nhảy ra “chặn họng”:
- Còn phương pháp phân chia gì? Kẻ nào nắm tay lớn kẻ đó cầm giữ “con mồi”.
Nói đoạn hắn lại ngẩn người hỏi:
- Ngươi là ai? Sao ta không có chút ký ức nào về ngươi?
Thiếu niên áo xanh cười cười cung tay nói:
- Bổn công tử mặc dù biết nói xong các ngươi sẽ quên, bất quá vẫn phải giới thiệu qua một chút. Bổn công tử danh tự chỉ một chữ “Vong”. Tu luyện đạo pháp thứ chín mươi chín “Vong Ký Chi Pháp”… Ha ha… Nói cho các vị biết một chút, đạo pháp này mặc dù tu luyện mới tới một nửa, nhưng khẳng định là mọi người sẽ không hề nhớ chút gì về bổn công tử đâu… hắc hắc…
Thiếu niên tên Vong vừa nói xong quả nhiên cả đám săn phần thưởng đều ngẩn người ra, tiếp đó không có người nào thèm quan tâm tới hắn nữa, như thể đứng đó không phải là một tu luyện giả mà là một cục gạch, một cây cỏ tự nhiên vậy, mười phần quỷ dị cả mười…
Lão già Phong Phá Thiên dĩ nhiên cũng quên luôn những lời tên Vong vừa nói, chỉ cười quái dị mỉa mai Nhất Lang:
- Dùng nắm tay nói chuyện? Đội ngũ của ngươi chỉ còn ngươi và ả ma môn, ngươi lấy thực lực đâu để đấu với chúng ta. Thật không biết tự lượng sức mình.
Thiếu niên Vong nghe vậy không đồng ý lắm nói:
- Ai Nha! Mặc dù bổn công tử mới nghe nói qua, bất quá Bất Tử Lang cũng không phải là dọa người đâu. Cũng nên cẩn thận một chút mới tốt…
Cả đám đội trưởng năm đội ngũ cùng Nhất Lang nghe vậy đồng loạt quay lại trừng mắt hỏi:
- Ngươi là ai…?
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
15 chương
50 chương
100 chương
461 chương